Hoài Lam lo lắng nói: "Ông Cửu, giờ chúng ta phải làm thế nào? Anh Thanh như thế này, chắc chắn chúng ta không thể lên máy bay kịp rồi".
Lão Cửu không nói gì, chỉ lo âu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Hồi lâu sau, ông lão mới cắn răng nói: "Sợ là chúng ta đã không còn hi vọng rời khỏi đây hôm nay, vậy thì chúng ta chỉ có thể tiếp tục trốn, đợi khi Dương Thanh tỉnh táo lại rồi tính tiếp".
Hoài Lam vội nói: "Ông Cửu, chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, chuyện Ảnh Tử tự phát nổ sẽ nhanh chóng truyền tới tai Hoài thành chủ thôi, đợi khi ông ta giải quyết xong Dược Vương Cốc, nhất định ông ta sẽ đích thân đuổi giết anh Thanh, khi đó chúng ta sẽ thật sự không còn đường trốn nữa đâu".
Lão Cửu cau mày, lạnh lùng nhìn Hoài Lam, hỏi: "Vậy cô nói thử coi, chúng ta làm thế nào để rời khỏi đây?"
Nghe vậy, Hoài Lam cũng trầm mặc.
Sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi, có thể nói, chuyến bay mười phút sau chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ rời khỏi đây, nếu bỏ qua cơ hội này, tình cảnh của bọn họ sẽ càng trở nên nguy hiểm.
Theo như tính toán của cô ta, một khi thành chủ Hoài Thành biết tin Ảnh Tử tự phát nổ, tối đa là hai tiếng sau, lão ta sẽ đích thân tới đây.
Nhưng tình trạng của Dương Thanh thế này, có cho thêm hai giờ nữa cũng không thể tỉnh táo trở lại được.
Qua hai tiếng này, bọn họ còn muốn rời khỏi đây, chỉ sợ rất khó.
Hoài Lam từ từ lấy lại bình tĩnh, đầu óc điên cuồng tính toán các biện pháp rời đi.
Lát sau, cô ta trầm giọng bảo: "Thành chủ Hoài Thành muốn tới được nơi này, cần tối thiểu hai giờ xe, nay tình trạng của anh Thanh ra sao còn chưa rõ, chúng ta không thể cứ một mực chờ ở đây được".
"Tình trạng của anh ấy như thế này, chúng ta hoàn toàn không thể lên máy bay rời khỏi đây, bởi vì một khi thành chủ phát hiện ra, ông ta có thể lấy quyền lực của mình để ra lệnh cho máy bay quay đầu, như vậy quá nguy hiểm".
"Ảnh Tử đã tìm tới chỗ chúng ta, chứng tỏ tin tức chúng ta đang ở Thiện Thành rất có khả năng đã bị lộ, dù thành chủ tạm thời không thể bỏ lại cuộc chiến để tới đây nhưng có lẽ ông ta sẽ sai cao thủ khác tới bắt giết chúng ta".
Lão Cửu lạnh nhạt nhìn Hoài Lam: "Cho nên?"
Hoài Lam nói: "Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết, vậy thì phải nghĩ cách rời khỏi Thiện Thành, nếu đã không thể dùng máy bay thì có thể đổi phương tiện khác, giờ hẳn chỉ còn ô tô là lựa chọn tốt nhất".
Lão Cửu nói ngay: "Không cần nói những lời thừa thãi làm gì nữa, chúng ta cần tìm ngay một chiếc xe, rời khỏi nơi này".
"Được!"
Hoài Lam vội đáp. Chưa đầy mười phút sau, cô ta đã tìm được một chiếc xe thương vụ từ đâu đó.
Lúc này, Dương Thanh vẫn đang giãy giụa trong cơn đau đớn, toàn thân nổi đầy gân xanh, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
"Đi thôi!"
Lão Cửu vực Dương Thanh dậy, đưa lên xe, Hoài Lam dẫm chân ga, xe phóng vút đi.
Cùng lúc đó, tại phủ Hoài Thành, thi thể các cao thủ rải rác khắp chốn.
Dược Vương đang đối đầu với thành chủ Hoài Thành, bên cạnh hai người, đám cao thủ Dược Vương Cốc và cao thủ phủ Hoài Thành đang chém giết nhau.
Nhìn cao thủ bên mình liên tục ngã xuống, sắc mặt Dược Vương trở nên cực kì khó coi, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm quái vật này rốt cuộc là thứ gì?"
Tất cả các cao thủ đứng đầu Dược Vương Cốc đều đã được huy động tới phủ Hoài Thành này, vốn tưởng dù không địch lại phủ Hoài Thành, bọn họ cũng có thể an toàn quay về, nhưng hiện tại Dược Vương mới nhận ra, mình đã đánh giá quá thấp phủ Hoài Thành rồi, nay có muốn rời khỏi nơi này cũng sẽ gian nan lắm.
Đặc biệt là năm quái vật đeo mặt nạ nửa người nửa máy móc này, bọn chúng có sức chiến đấu cực mạnh, mỗi kẻ đều đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Dược Vương, nói: "Ông nghĩ tôi sẽ nói cho ông biết sao?"
Dược Vương siết chặt nắm tay, mặt mũi dữ tợn.
Dường như thành chủ Hoài Thành cũng đã cảm nhận được sát khí của Dược Vương đang tập trung vào đám quái vật nửa người nửa máy móc này, bèn lạnh lùng nói tiếp: "Chỉ cần ông dám tấn công bọn họ, tôi bảo đảm sẽ diệt sạch toàn bộ cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh của Dược Vương Cốc".
Hai người đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đối với họ, những kẻ có thực lực dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đều chỉ là con sâu cái kiến, một khi bọn họ gia nhập cuộc chiến, chỉ sợ không một ai có thể giữ được tính mạng, trừ hai người bọn họ.
Dược Vương không ra tay thì may ra Dược Vương Cốc còn có thể giữ được một ít cao thủ, nhưng nếu lão ta cũng ra tay, toàn bộ cao thủ của Dược Vương Cốc đều sẽ mất mạng.
"Tôi chịu thua!"
Dược Vương đột nhiên lên tiếng. Khi lão ta nói ra câu này, lão ta trông như vừa già thêm chục tuổi.
Lão ta đã ở Hoài Thành này bao lâu nay, ngạo nghễ quen rồi, cho nên chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình phải chịu thua thành chủ Hoài Thành.
Nhưng nay phủ Hoài Thành lại có thêm năm quái vật bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh, Dược Vương Cốc hoàn toàn không có hi vọng thắng trận này, nếu còn tiếp tục, chỉ e người của Dược Vương Cốc còn bị giết nhiều hơn.
Năm quái vật này không có cảm giác đau đớn, không dễ bị thương, sức chiến đấu còn ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, loại quái vật này có thể nói là dạng vô địch trong quần thể cùng cấp bậc võ thuật, nếu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh không ra tay, không ai làm gì được họ.
Nào ngờ, thành chủ Hoài Thành lại cười lạnh một tiếng, nói với Dược Vương: "Tôi và ông đấu với nhau bao năm nay vẫn không có kết quả, nay ông chủ động dẫn người tấn công nơi này, ông còn tưởng rằng chỉ một câu nhận thua của ông thì tôi sẽ bỏ qua cho ông chắc?"
Dược Vương cả giận: "Ông đừng có được đà lấn tới! Nếu tôi liều mạng đánh một trận thì dù không giết được ông cũng có thể khiến phủ Hoài Thành của ông máu chảy thành sông".
Thành chủ Hoài Thành cười khẩy: "Ông đang dọa tôi đấy à?"
Dược Vương trợn trừng mắt, nhìn chòng chọc thành chủ Hoài Thành, một khí thế võ thuật cực mạnh đang tràn ra từ trên người lão ta.
Thành chủ Hoài Thành cũng nhanh chóng tản ra khí thế võ thuật của mình, lạnh lùng nói: "Muốn đánh thì cứ thử xem! Nhưng tôi bảo đảm với ông, chỉ cần ông dám ra tay, sau ngày hôm nay, Dược Vương Cốc sẽ không còn một mống".
Dược Vương không nói gì, hai mắt ghim chặt vào thành chủ Hoài Thành, lão ta biết, thành chủ Hoài Thành không nói chơi.
Một khi hai người bọn họ thực sự đánh với nhau, tuy không dễ phân thắng bại ngay nhưng năm tên quái vật nửa người nửa máy móc của phủ Hoài Thành có thể tàn sát sạch sẽ Dược Vương Cốc.
Không biết giằng co bao lâu, cuối cùng, khí thế võ thuật trên người Dược Vương tản đi, lão ta siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Hoài thành chủ: "Rốt cuộc phải làm thế nào ông mới chịu cho kết thúc cuộc chiến này?"
Thành chủ Hoài Thành lạnh giọng bảo: "Trừ khi ông chết!"
Dược Vương bỗng nở nụ cười, tiếng cười tràn ngập bất đắc dĩ.
Lão ta đường đường là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong lại bị dồn đến bước đường này, chỉ khi lão ta chết, Dược Vương Cốc mới có đường sống.
Nhưng, lão ta chết rồi, thành chủ Hoài Thành sẽ bỏ qua cho Dược Vương Cốc thật sao?
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, Dược Vương mới nói: "Tha tôi một mạng, sau này tôi làm việc cho ông!"
Thành chủ Hoài Thành cau mày, không lập tức từ chối, chỉ nheo mắt nhìn Dược Vương.
Lão ta cùng Dược Vương đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu hai người quyết chiến, khó lòng phân thắng bại nhanh chóng.
Nhưng nếu lão ta thật sự có thể khống chế Dược Vương, đây sẽ là một trợ lực cực lớn cho phủ Hoài Thành, và thực lực của phủ Hoài Thành sẽ tăng mạnh.
Chỉ có điều, một khi lão ta không thể khống chế được Dược Vương nữa, người này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho lão ta đâu.
Đúng lúc này, một cao thủ khoác áo choàng đen chợt lặng lẽ xuất hiện cạnh thành chủ Hoài Thành, cười ha hả nói với lão ta: "Tôi có cách này có thể khiến ông ta hoàn toàn quy phục ông!"
Thành chủ Hoài Thành nhìn sang gã mặc áo choàng đen kia, giọng điệu lộ vẻ mừng rỡ: "Black Doctor, cậu nói thật chứ?"