Nhưng trên người anh ta cũng bùng nổ khí thế đáng sợ.
Rõ ràng hai người đều rất nghiêm túc.
“Dương Thanh, tôi đến đây!”
Mạc Thanh Tu rống lên, dưới chân di chuyển, thân thể hóa thành tàn ảnh lao về phía Dương Thanh.
Lần này, Dương Thanh cũng không lơ là như lúc trước nữa, ngay khi Mạc Thanh Tu lao về phía mình, anh cũng xông về phía đối phương.
Tuy anh tự tin có thể đánh bại Mạc Thanh Tu, nhưng anh cũng biết rõ, thực lực Mạc Thanh Tu rất mạnh, nếu anh không nghiêm túc thì sợ là sẽ thua mất.
Dù sao đối phương võ giả Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ, mà hiện tại anh chỉ là tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ, thực lực có thể so giữa Thiên Cảnh tam phẩm đến tứ phẩm.
Theo lý mà nói, lúc anh mạnh nhất có thể bộc phát thực lực Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh cao cũng đã là cực hạn rồi, nhưng ngay cả bản thân anh cũng không rõ, tại sao bản thân có thể bộc phát được thực lực của cao thủ Thiên cảnh ngũ phẩm.
“Rầm rầm rầm!”
Giây tiếp theo, đòn tấn công của Dương Thanh và Mạc Thanh Tu va chạm vào nhau.
Các võ giả Thiên Hải Tông nhìn đến hoa mắt, thậm chí bọn họ còn không thể nắm bắt được dấu vết của hai người, vì thực lực hai người họ quá mạnh, tốc độ quá nhanh, đòn tấn công xuất hiện chớp nhoáng, rất khó dùng mắt thường để quan sát rõ.
Vẻ mặt Lưu Khánh kinh ngạc, hắn là người biết rõ thực lực thật sự của Dương Thanh, nhưng không ngờ Dương Thanh lại có thể mạnh đến nhường này.
Hắn biết rõ sức mạnh của Mạc Thanh Tu, cho dù là võ giả Thiên Cảnh ngũ phẩm trung kỳ đấu với Mạc Thanh Tu cũng chưa chắc là đối thủ của Mạc Thanh Tu.
Nhưng bây giờ, Dương Thanh lại có thể đấu với Mạc Thanh Tu ngang sức ngang tài như vậy.
“Mạnh quá! Tên này thật sự lợi hại như vậy sao?”
“Mạc sư huynh là võ giả Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ, sức chiến đấu thậm chí có thể so với Thiên Cảnh ngũ phẩm trung kỳ, vậy chẳng khác nào nói cái tên đến từ giới thế tục kia sở hữu lực chiến đấu của Thiên Cảnh ngũ phẩm trung kỳ sao?”
“Anh ta còn trẻ như vậy, thiên phú võ đạo kinh khủng như thế, thực sự quá kinh người?”
“So với anh ta, bỗng nhiên tôi cảm thấy bản thân mình như một tên phế vật vậy!”
…
Các đệ tử Thiên Hải Tông lúc này vẻ mặt đầy kinh ngạc, bọn họ biết rõ, tâm cảnh võ đạo bản thân mình đã bị ảnh hưởng nặng nề.
Hà Đông Thành thấy vậy, trong lòng âm thầm nói một tiếng không ổn. Những đệ tử này đều do hắn ta đưa đến, hơn nữa đều là các thiên tài võ đạo của nhị trưởng lão.
Nếu bởi vì trận chiến này mà tâm cảnh bị đả kích nặng nề, đối với nhị trưởng lão mà nói, chuyện này quả thật là họa ngập đầu.
Nơi có người chính là giang hồ, Thiên Hải Tông thân là tông môn đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, đương nhiên cũng như vậy.
Giữa các trưởng lão đều có tranh đấu ngầm. Nếu tâm cảnh các đệ tử của nhị trưởng lão bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vậy con đường võ đạo sau này chắc chắn sẽ không có thành tựu lớn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hà Đông Thành càng lúc càng trở nên khó coi.
“Cho dù anh ta có mạnh hơn nữa thì sao nào? Chẳng phải cũng chỉ là tên tép riu đến từ giới thế tục sao?”
Hà Đông Thành quát lớn một tiếng, tức giận nói: “Các cậu đều là đệ tử do Thiên Hải Tông chú trọng bồi dưỡng ra, ngay cả một đòn nhỏ như vậy cũng không chịu nổi sao?”
“Đến một tên tép riu từ giới thế tục mà cũng bị dọa sợ, ở Trung Giới giới Cổ Võ, anh ta có thể sống được hay không còn chưa biết đâu”.
Nghe thấy lời của Hà Đông Thành, có người yếu ớt nói: “Ngũ sư huynh, anh ta đến từ giới thế tục đúng là không sai, nhưng thực lực anh ta thật sự rất mạnh mà! Nếu anh ta cũng là hạng tép riu vậy chúng ta đây gọi là thiên tài võ đạo của Thiên Hải Tông, chẳng phải còn không bằng tên tép riu sao?”
“Đúng vậy, Ngũ sư huynh, chúng ta không chỉ có thiên phú võ đạo không bằng anh ta, hơn nữa tuổi tác cũng hơn anh ta rất nhiều, so với anh ta, chúng ta cũng chỉ là rác rưởi!”
“Không sai, tôi cũng có cảm giác này, chúng ta đông người như vậy, mà ngay cả một người trẻ tuổi từ giới thế tục cũng không bằng, đối phương còn chưa đến ba mươi tuổi đấy, chúng ta chẳng phải đều là rác rưởi sao?”
Thoáng chốc, đệ tử của nhị trưởng lão đều lên tiếng nói, vẻ mặt người nào cũng tuyệt vọng, còn mù mờ với tương lai phía trước.
Hà Đông Thành tức đến run người, mấy tên khốn này tự hạ thấp giá trị của mình thì thôi đi, sao phải kéo theo cả hắn ta chứ.
Nhưng hình như bọn họ nói cũng không sai, cái tên đến từ giới thế tục này thật sự rất mạnh, có thể đấu với Mạc Thanh Tu lâu như vậy mà vẫn chưa thua.
Cách đó không xa, một bóng hình xinh đẹp, đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm hai người đang giao chiến, gương mặt nhỏ tinh xảo đầy vẻ kinh ngạc.
Mạc Thanh Trúc lẩm bẩm tự nói: “Anh ta thực sự đến từ giới thế tục sao?”
Người hiểu rõ Mạc Thanh Tu nhất chính là cô ta!
Có thể nói, thiên phú võ đạo của Mạc Thanh Tu ở trong Trung Giới giới Cổ Võ này cũng là đỉnh cao, chắc chắn có tư cách xếp trong mười người đứng đầu.
Nhưng so với Dương Thanh, thiên phú võ đạo của Mạc Thanh Tu vẫn quá yếu, vậy chẳng khác nào nói thiên phú võ đạo của Dương Thanh có thể đứng trong mười người đầu tiên ở Trung Giới giới Cổ Võ?
Lúc này, Mạc Thanh Tu đang trong trận chiến, sau khi thực lực không ngừng tăng mạnh khiến anh ta kinh ngạc phát hiện, thực lực của Dương Thanh cũng đang không ngừng tăng lên.
Cũng có nghĩa là, hai người tuy đều rất nghiêm túc, nhưng vẫn còn kiềm chế lại, cho dù thực lực bản thân anh ta tăng lên bao nhiêu thì thực lực của Dương Thanh cũng có thể tăng lên tương ứng.
“Bịch!”
Lại là một đòn tấn công mãnh liệt, hai người đều lùi lại mấy bước.
Chỉ là lần này, Dương Thanh chỉ lùi ba bước mà Mạc Thanh Tu lại trực tiếp lùi mười mấy bước.
“Cái gì?”
Lúc này mọi người mới nhìn rõ hai người họ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Mạc Thanh Tu mà lại bị đẩy lùi sao?
Đôi mắt xinh đẹp của của Mạc Thanh Trúc vô cùng kinh ngạc, đôi môi khẽ hé mở, ánh mắt không tin nổi.
Anh trai mà lại thua sao?
Mạc Thanh Tú đứng nguyên tại chỗ, không động đậy gì nhưng vẻ mặt lại tái nhợt, rõ ràng bị thương không nhẹ.
Nhìn lại Dương Thanh, vẻ mặt vẫn bình thường, chắp tay đứng thẳng, áo quần khẽ bay phần phật tựa như tông sư một đời.
Dương Thanh bỗng hỏi: “Muốn tiếp tục nữa không?”
Mạc Thanh Tu hít sâu một hơi, sắc mặt nặng nề hỏi Dương Thanh: “Anh dùng bao nhiêu phần thực lực?”
Dương Thanh lên tiếng: “Bảy phần!”
Ánh mắt Mạc Thanh Tu thay đổi, anh ta biết Dương Thanh vẫn chưa dùng hết toàn lực, nhưng anh ta cũng không ngờ, Dương Thanh lại chỉ dùng đến bảy phần thực lực.
Mà bản thân anh ta thì đã dốc hết sức lực.
Cũng có nghĩa, nếu tiếp tục chiến đấu, bản thân anh ta không thể thắng nổi.
Sao người này có thể mạnh đến vậy?
Chưa đến ba mươi, mà chỉ dùng bảy phần sức mạnh đã đánh bại anh ta.
Anh ta Bạch Y Sát Thần danh tiếng lẫy lừng ở Trung Giới giới Cổ Võ, có thực lực Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ, thậm chí có thể bộc phát thực lực Thiên Cảnh ngũ phẩm trung kỳ.
Dương Thanh chỉ dùng bảy phần thực lực đã đánh bại anh ta, chẳng khác nào nói, thực lực của Dương Thanh có khả năng đã đến Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạc Thanh Tu đầy vẻ tuyệt vọng.
Cũng không phải tuyệt vọng về con đường võ đạo, mà là tuyệt vọng khi đối mặt với Dương Thanh.
Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, anh ta cũng đã khôi phục lại bình thường. Ánh mắt đầy chiến ý, nhìn Dương Thanh chằm chằm nói: “Sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến anh dốc hết toàn lực đấu với tôi!”
“Hả?”
“Có ý gì?”
“Mạc Thanh Tu, thua rồi sao?”
Nghe thấy lời này của Mạc Thanh Tu, các đệ tử Thiên Hải Tông đều ngây người.
Ngay khi mọi người đang phỏng đoán thì khí thế trên người Mạc Thanh Tu đã biến mất, chầm chậm lên tiếng: “Hôm nay, tôi thua rồi!”