“Keng!”
Linh kiếm chặn linh đao lại, hai món linh khí va vào nhau, phát ra khí thế khủng khiếp.
“Thành chủ Hoài Thành, đối thủ của ông là tôi!”
Kiếm khách Ảnh Tử đã chắn trước mặt Dương Thanh, nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành với sắc mặt u ám.
Trong mắt thành chủ Hoài Thành tràn ngập sát khí mãnh liệt, lão ta nhìn chằm chằm vào kiếm khách Ảnh Tử: “Chỉ mình ông có thể ngăn nổi tôi ư?”
Kiếm khách Ảnh Tử lạnh lùng nói: “Phải thử mới biết!”
Ông ta nói rồi cầm trường kiếm lao tới chỗ thành chủ Hoài Thành.
“Keng keng keng!”
Ngay sau đó, thành chủ Hoài Thành và kiếm khách Ảnh Tử lại giao chiến với nhau, khí thế đáng sợ lan ra bốn phía, những cao thủ có tu vi thấp còn không có cả tư cách đến gần.
Dương Thanh vẫn nằm trên giường bệnh, khí thế của anh vẫn liên tục tăng lên, đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.
Thành chủ Hoài Thành vừa giao chiến với kiếm khách Ảnh Tử, vừa chú ý tới tình hình của Dương Thanh. Khi cảm nhận được khí thế của Dương Thanh đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lão ta chấn động tới cực điểm.
Đương nhiên lão ta biết điều này có ý nghĩa gì.
Ban đầu Dương Thanh chỉ là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, tuy bây giờ anh chưa tỉnh lại, nhưng khí thế của anh đã lên đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lão ta chưa bao giờ nghe về tình huống này hết.
Quan trọng là Dương Thanh còn sở hữu huyết mạch cuồng hóa, có thể khiến thực lực mạnh hơn, còn có một con dao găm linh khí, nếu anh dùng hết thủ đoạn thì càng thêm đáng sợ.
Nghĩ tới đây, thành chủ Hoài Thành càng muốn giết Dương Thanh, trên mặt lão ta tràn ngập vẻ tức giận, linh đao trong tay lão ta điên cuồng tấn công kiếm khách Ảnh Tử.
Dù sao kiếm khách Ảnh Tử cũng chỉ vừa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, còn thành chủ Hoài Thành lại là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, giữa hai người vẫn có sự chênh lệch lớn.
“Keng keng keng!”
Linh khí va vào nhau, liên tục phát ra tiếng vang giòn giã, đòn tấn công của thành chủ Hoài Thành ngày càng mạnh, kiếm khách Ảnh Tử liên tiếp lùi về sau, hổ khẩu bên tay phải cầm kiếm đã rách toạc, máu chảy đầm đìa.
Ông ta không dám lơ là, cảnh giới của ông ta vốn kém thành chủ Hoài Thành, nếu bất cẩn thì có lẽ sẽ bị thành chủ Hoài Thành giết chết.
Hoài Lam chắn trước mặt Phùng Tiểu Uyển, nhìn từ xa, trên mặt hai cô gái đều có vẻ lo lắng.
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, đao của thành chủ Hoài Thành chém trúng linh kiếm của kiếm khách Ảnh Tử, đôi tay đang cầm kiếm của kiếm khách Ảnh Tử không sao chịu nổi sức mạnh này, bỗng hạ xuống. Linh đao chém thẳng vào vai kiếm khách Ảnh Tử.
“A!”
Kiếm khách Ảnh Tử hét lớn, dồn hết sức mạnh vào tay, định dùng linh kiếm để hất linh đao của thành chủ Hoài Thành ra.
Nhưng cảnh giới của ông ta vốn thấp hơn thành chủ Hoài Thành, sau khi ông ta dốc hết sức, chẳng những không đẩy được linh đao ra mà còn để linh đao ngày càng chém sâu vào vai phải của mình.
Trong mắt thành chủ Hoài Thành tràn ngập sát khí mãnh liệt, kiếm khách Ảnh Tử mới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mà đã dồn ép lão ta đến mức này, nếu cho kiếm khách Ảnh Tử nhiều thời gian hơn, có lẽ ngay cả lão ta cũng không phải đối thủ của kiếm khách Ảnh Tử mất.
“Giết!”
Thành chủ Hoài Thành bỗng tức giận quát, sức mạnh khủng khiếp hơn bùng nổ từ linh đao.
“Phập!”
Kiếm khách Ảnh Tử không sao ngăn nổi sức mạnh này, linh đao chém thẳng xuống, cánh tay ông ta bị linh đao chém đứt.
“A…”
Kiếm khách Ảnh Tử phát ra tiếng kêu thê lương.
Ông ta vốn là cao thủ dùng kiếm, bây giờ cánh tay phải cầm kiếm đã bị chém đứt, có thể tưởng tượng được đả kích này lớn đến mức nào.
“Giết!”
Sau khi chém đứt tay kiếm khách Ảnh Tử, thành chủ Hoài Thành vẫn chưa cam lòng. Lão ta bỗng giơ linh đao lên, chém vào cổ kiếm khách Ảnh Tử.
“Keng!”
Đúng lúc này, một cây trường mâu bỗng giáng từ trên trời xuống, chắn trước mặt kiếm khách Ảnh Tử, linh đao của thành chủ Hoài Thành chém vào trường mâu.
Đến khi thành chủ Hoài Thành định giơ đao giết kiếm khách Ảnh Tử lần nữa, Mục thành chủ đã chắn trước kiếm khách Ảnh Tử, cầm linh mâu trong tay, trên mặt tràn ngập vẻ căm giận ngút trời.
“Hôm nay tôi phải giết ông!”
Mục thành chủ gần như rít lên qua kẽ răng, nét mặt hết sức dữ tợn.
Tuy kiếm khách Ảnh Tử là thuộc hạ của ông lão, nhưng đối với ông lão, hai người chẳng khác gì anh em, bây giờ ông ta lại bị thành chủ Hoài Thành chém đứt một tay, đây đúng là tai họa với kiếm khách Ảnh Tử.
Lúc này, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của gia tộc Cổ Võ họ Khương cũng đã đuổi tới.
Trong mắt thành chủ Hoài Thành lóe lên sát khí, lão ta nói với hai cao thủ nhà họ Khương: “Phiền hai vị ngăn cản Mục thành chủ giúp tôi mấy giây, tôi đi giết Dương Thanh!”
Nghe thấy thế, hai cao thủ nhà họ Khương nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chúng tôi cần Dương Thanh chứ không phải mạng của cậu ta!”
Nghe thấy thế, thành chủ Hoài Thành nhíu mày.
Lão ta cứ tưởng người của gia tộc Cổ Võ họ Khương đến để giết Dương Thanh, bây giờ xem ra họ cũng không định làm thế, mà muốn đưa Dương Thanh đi.
“Tốt nhất các người nên nghĩ kỹ, thiên phú của cậu ta rất yêu nghiệt, hành động của chúng ta hôm nay đã đắc tội với cậu ta, nếu giờ không giết cậu ta, sau này sẽ càng khó làm điều đó đấy”.
Thành chủ Hoài Thành không cam lòng, nhìn về phía cao thủ nhà họ Khương, nói.
Lúc này, Khương Nham cũng đã đến. Ông ta nhìn Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh rồi lập tức nhìn về phía Mục thành chủ: “Mục thành chủ, nhà họ Khương chúng tôi không có thù sâu hận lớn gì với Mục phủ, chỉ muốn đưa Dương Thanh đi thôi”.
“Chỉ cần ông không nhúng tay vào, bây giờ chúng tôi sẽ đưa Dương Thanh đi, ân oán hôm nay cũng xí xóa, sao nào?”
Trong mắt Mục thành chủ tràn ngập sát khí mãnh liệt, ông lão nhìn chằm chằm vào Khương Nham: “Các người đã khiến Mục phủ tổn thất nặng nề, chỉ có thể dùng mạng sống của các người để trả mối thù này thôi!”
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Khương Nham nhíu mày.
Ông ta nói với Mục thành chủ như thế cũng vì sợ hãi, nếu không có thành chủ Hoài Thành, có lẽ tất cả bọn họ đã chết ở Mục phủ rồi.
Họ muốn đưa Dương Thanh đi cũng không phải để lấy mạng Dương Thanh, mà anh còn tác dụng khác.
Nhưng rõ ràng thành chủ Hoài Thành đang muốn giết Dương Thanh.
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh, nhìn về phía Khương Nham: “Cậu Khương, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, Mục phủ không định để các người sống sót rời đi, bây giờ chúng ta phải hợp sức thì mới tiêu diệt được Mục phủ”.
Khương Nham không quan tâm đến thành chủ Hoài Thành, vẫn nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ, hỏi lại: “Mục thành chủ, ông chắc chắn rằng không chịu xí xóa ư?”
“Giết!”
Mục thành chủ không muốn nói nhảm nữa, vung trường mâu tấn công Khương Nham.
Nếu hôm nay Khương Nham không dẫn cao thủ tới đánh úp, sao lại xảy ra chuyện như thế?
Bây giờ, vì Dương Thanh, Mục phủ đã tổn thất nặng nề, nhất là sau khi chứng kiến thiên phú võ thuật của Dương Thanh, ông lão càng không bỏ rơi anh.
Hôm nay, cho dù đánh đổi cả Mục phủ thì cũng phải bảo vệ Dương Thanh an toàn.
Chỉ khi Dương Thanh sống thì sự hy sinh của Mục phủ mới có ý nghĩa.