Chắc cứ điểm của mấy thế gia Cổ Võ lớn khác ở Trung Châu cũng như thế này.
“Tứ trưởng lão, có gì đó không đúng!”
Trương Kế bỗng nghiêm nghị nói: “Trước đó, khi chúng tôi đến ba thế gia Cổ Võ kia, chúng tôi bị họ chặn lại từ cổng”.
“Nhưng bây giờ lại không có ai ngăn cản chúng ta trong gia tộc Bách Lý, tôi có linh cảm, hình như họ đã lường trước việc cậu sẽ tới đây nên chờ cậu tự đi tìm họ”.
“Hay tôi liên lạc với thống lĩnh Diệp, bảo ông ấy cử cao thủ chiến vực tới đây nhé?”
Dương Thanh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không cần đâu! Nếu họ đã chờ tôi, đương nhiên tôi sẽ không khiến họ thất vọng, cứ đi dọc đến cuối con đường này đi”.
Trương Kế vội đáp: “Vâng!”
Từ trước khi tiến vào trang viên, Dương Thanh đã cảm nhận được tình hình trong trang viên rồi, cuối con đường này có mấy cao thủ Thiên Cảnh.
Nhưng điều khiến Dương Thanh cảm thấy khó hiểu chính là, trong số những người này, người có thực lực mạnh nhất mới đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, hơn nữa chỉ có một người được như thế.
Tại sao họ vẫn chưa có hành động gì?
Phải biết rằng mấy tiếng trước, mình Dương Thanh đã giết hết mười lăm cao thủ của thế gia Cổ Võ trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu, trong đó còn bao gồm năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.
Trang viên rất rộng, Trương Kế lái xe đi, ba phút sau, họ mới ngừng trước một căn biệt thự kiểu Âu.
Xung quanh biệt thự là các cao thủ có khí thế mạnh mẽ.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Thấy Dương Thanh bước xuống xe, một người trung niên bước ra từ đám cao thủ, híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Quả nhiên gia tộc Bách Lý vẫn đang chờ Dương Thanh tự đến.
Dương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, nói: “Đã biết tôi đến mà vẫn dám không đề phòng gì, tức là coi thường tôi à? Hay gia tộc Bách Lý không định trở mặt với tôi?”
“Giết người đại diện của năm thế gia Cổ Võ ở Trung Châu, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ và năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong bằng sức mình, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ bình thường cũng không thực hiện được chiến tích như thế”.
Đối phương cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Sao tôi dám coi thường cậu Thanh đây?”
Ông ta nói rồi làm tư thế mời, cười nói: “Cậu Thanh, mời vào!”
Thấy người trung niên hơi khom người, tiếp đón mình một cách lịch sự, Dương Thanh hơi híp mắt.
Anh bỗng không hiểu rõ ý của gia tộc Bách Lý.
“Tứ trưởng lão!”
Trương Kế vội chắn trước mặt Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Tôi cảm thấy trong căn biệt thự này có gì đó không ổn, cậu đừng nên vào thì hơn”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía người trung niên, lạnh lùng nói: “Bách Lý Chí Hà, rốt cuộc ông có âm mưu gì? Mau nói ngay, đừng hòng khiến tứ trưởng lão của chúng tôi dấn thân vào nơi nguy hiểm”.
Bách Lý Chí Hà khinh miệt nhìn Trương Kế, cười lạnh: “Ông nghĩ chúng tôi sẽ làm gì được cậu Thanh chắc? Hay chiến vực Trung Châu các người không tin vào cậu Thanh?”
Trương Kế vô cùng tức giận, ông ta giận dữ nói: “Ông đừng ăn nói linh tinh!”
Ông ta đang định tiếp tục tranh luận thì bị Dương Thanh ngăn cản: “Nếu gia tộc Bách Lý đã mời, vậy vào ngồi một lát đi”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Trương Kế mới im lặng, nhưng ông ta vẫn nhìn Bách Lý Chí Hà bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Trương Kế đang định vào biệt thự với Dương Thanh thì bị người của gia tộc Bách Lý ngăn cản.
Trương Kế tức giận nói: “Bách Lý Chí Hà, ông có ý gì?”
Bách Lý Chí Hà hờ hững nhìn Trương Kế: “Tôi mời cậu Thanh, còn ông thì có tư cách gì mà đòi ngồi cùng người thuộc dòng chính của gia tộc Bách Lý chúng tôi chứ?”
Bách Lý Chí Hà không hề che giấu sự khinh thường của mình với Trương Kế, ông ta thể hiện sự kiêu ngạo của người trong thế gia Cổ Võ rất rõ rệt.
Trương Kế vô cùng giận dữ, nhưng ông ta cũng biết đúng là Bách Lý Chí Hà có tư cách khinh thường ông ta.
Dù sao Bách Lý Chí Hà cũng là cao thủ Thiên Cảnh, tuy Bách Lý Chí Hà mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong nhưng đã có thể dễ dàng giết ông ta rồi.
“Cút!”
Đúng lúc này, Dương Thanh chợt quát, hộ vệ của gia tộc Bách Lý đang chắn đường Trương Kế lập tức bay ra xa.
Các cao thủ của gia tộc Bách Lý thấy thế, đều bước lên, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
“Lùi lại hết cho tôi!”
Bách Lý Chí Hà quát, lúc này các cao thủ của gia tộc Bách Lý mới vội lùi lại.
Nhưng ai cũng nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt chứa đựng sự tức giận và kiêng dè mãnh liệt.
Một tiếng quát của anh có thể đánh bay một hộ vệ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, có thể tưởng tượng được Dương Thanh mạnh đến mức nào.
Dương Thanh nói: “Trương Kế, ông vào với tôi đi!”
“Vâng!”
Trương Kế lớn tiếng đáp, ông ta nhìn Bách Lý Chí Hà như đang khiêu khích.
Bách Lý Chí Hà nhíu mày, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, có những việc không tiện để người ngoài biết”.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Trương Kế không phải người ngoài”.
Anh nói rồi rảo bước về phía trước, Trương Kế cũng theo sau anh.
Bách Lý Chí Hà hơi do dự, cũng không ngăn cản Trương Kế nữa, vội đi theo.
Trong phòng khách rộng rãi của biệt thự chỉ có Dương Thanh, Trương Kế và Bách Lý Chí Hà.
Bách Lý Chí Hà đích thân rót trà cho Dương Thanh, cười ha hả: “Cậu Thanh, đây là trà Võ Đạo mà chỉ quý tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ mới được uống đấy, cậu thử xem sao”.
Dương Thanh cũng không nghi ngờ gì về việc Bách Lý Chí Hà dám giở trò với trà, anh cầm chén trà lên, uống cạn nước trà trong chén.
“Trà ngon!”
Dương Thanh không tiếc lời khen.
Anh cũng không ra vẻ hiểu biết, mà đúng là trà này rất kỳ diệu, sau khi anh uống xong, linh khí vô cùng nồng đậm cũng bùng nổ trong bụng anh, làm dịu nội tạng trong người.
Nếu được uống loại trà này hàng ngày, có lẽ ngay cả người bình thường không hề có nền tảng võ đạo cũng sẽ trở thành người luyện võ.
Cho dù là với cao thủ có cấp bậc như anh, loại trà này cũng mang lại lợi ích khổng lồ cho cơ thể.
Bách Lý Chí Hà cười lớn: “Nếu cậu Thanh thích, gia tộc Bách Lý chúng tôi sẵn lòng cung cấp trà Võ Đạo miễn phí cho cậu Thanh”.
Dương Thanh như không nghe thấy Bách Lý Chí Hà nói gì, anh cầm ấm trà lên, rót hai chén trà rồi đưa một chén cho Trương Kế: “Trương Kế, ông cũng nếm thử trà Võ Đạo này đi”.
Trương Kế vội nhận lấy chén trà bằng hai tay rồi uống hết trà Võ Đạo.
Ông ta nhanh chóng cảm nhận được có một dòng nước ấm êm dịu đang bao phủ lấy nội tạng của ông ta, khí thế mạnh mẽ bỗng bùng nổ từ người ông ta.
Trương Kế hết sức vui mừng, kích động nhìn Dương Thanh: “Tứ trưởng lão, sau khi uống trà này xong, võ đạo của tôi lại tiến bộ, nếu tôi không kìm lại thì có lẽ giờ sẽ phải vượt thiên kiếp!”
Đương nhiên Dương Thanh cũng cảm nhận được, anh khẽ mỉm cười: “Với nền tảng của ông, bây giờ đột phá cũng không khó!”
Anh nói rồi lấy một cái lọ sứ trắng ra, đưa cho Trương Kế: “Ông uống viên đan dược này rồi vượt thiên kiếp đi, tôi sẽ bảo vệ ông!”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Trương Kế lập tức sững sờ.
Đúng là ông ta có thể vượt thiên kiếp, nhưng dù sao nơi này cũng là của gia tộc Bách Lý, nếu ông ta vượt thiên kiếp lúc này thì có lẽ sẽ mang lại phiền phức không cần thiết cho Dương Thanh.
Không ngờ Dương Thanh lại đưa đan dược cho ông ta, bảo ông ta vượt thiên kiếp ngay bây giờ.
Sắc mặt Bách Lý Chí Hà hết sức khó coi, ông ta không ngờ Trương Kế chỉ uống một chén trà Võ Đạo mà đã đột phá.
Xem ra sau khi kết giới tan vỡ, tốc độ tu luyện của rất nhiều cao thủ hàng đầu thế tục đã tăng vọt, cứ tiếp tục thế này, có lẽ không lâu nữa, cao thủ Thiên Cảnh của thế tục sẽ ngày càng nhiều hơn.
“Cậu Thanh, chuyện này không ổn lắm nhỉ?”
Thấy Trương Kế sắp đột phá ở đây, Bách Lý Chí Hà nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ mặt sa sầm.
Dương Thanh thản nhiên nhìn Bách Lý Chí Hà, lạnh lùng nói: “Tôi thấy rất ổn!”