“Được! Không thành vấn đề, cứ quyết định thế đi, tôi sẽ làm người chứng hôn cho hai người!”, Dương Thanh đồng ý một cách dứt khoát.
“Anh Thanh, hai giờ em lên máy bay, sắp tới giờ rồi, không nói chuyện với anh nữa, để em tới nhà họ Tiết gặp thằng khốn kia”.
Mã Siêu nhìn đồng hồ rồi vội vàng đứng dậy.
“Nhà họ Tiết cũng không đơn giản, cậu đừng manh động, dạy dỗ họ một phen là được”, Dương Thanh dặn dò.
“Anh Thanh cứ yên tâm, chỉ mình nhà họ Tiết thì làm gì được em chứ?”
Họ nghĩ Mã Siêu chỉ biết ỷ lại vào Dương Thanh, không xứng cưới Ngải Lâm làm vợ.
Dương Thanh muốn đưa Mã Siêu lên làm thủ lĩnh của Ảnh Vệ nhân cơ hội lần này.
Hồng Hưng đã đề nghị cho thủ lĩnh của Ảnh Vệ ngang hàng với họ, nhưng Dương Thanh đang muốn thủ lĩnh của Ảnh Vệ có địa vị cao hơn hẳn bốn chủ gia tộc.
Bây giờ chức thủ lĩnh của Ảnh Vệ vẫn chưa là gì, sau này mới là sân khấu để thủ lĩnh của Ảnh Vệ thể hiện.
“Việc kết hôn giữa cậu và chị Lâm chuẩn bị đến đâu rồi?”
Sau khi nói chuyện công việc xong, Dương Thanh cười hỏi.
Nhắc tới kết hôn, trong mắt Mã Siêu tràn ngập vẻ hạnh phúc, anh ta mỉm cười: “Có gì đâu mà chuẩn bị, nửa tháng nữa là tới ngày kết hôn”.
“Khó khăn lắm hai người mới đến được với nhau, tôi rất vui khi thấy cậu cưới được người phụ nữ mà mình yêu!”
Dương Thanh nói với vẻ chân thành.
Từ biên giới phía Bắc tới Giang Hải rồi đến Yến Đô, trong lòng Dương Thanh, Mã Siêu chẳng khác gì em ruột của anh cả.
“Đợi đến ngày vui của hai người, tôi sẽ chuẩn bị cho cả hai một món quà lớn!”, Dương Thanh chợt nói.
Mã Siêu cười hề hề: “Anh Thanh đến làm người chứng hôn cho em là em đã vui lắm rồi!”
“Được! Không thành vấn đề, cứ quyết định thế đi, tôi sẽ làm người chứng hôn cho hai người!”, Dương Thanh đồng ý một cách dứt khoát.
“Anh Thanh, hai giờ em lên máy bay, sắp tới giờ rồi, không nói chuyện với anh nữa, để em tới nhà họ Tiết gặp thằng khốn kia”.
Mã Siêu nhìn đồng hồ rồi vội vàng đứng dậy.
“Nhà họ Tiết cũng không đơn giản, cậu đừng manh động, dạy dỗ họ một phen là được”, Dương Thanh dặn dò.
“Anh Thanh cứ yên tâm, chỉ mình nhà họ Tiết thì làm gì được em chứ?”
Mã Siêu khoát tay rồi quay người rời đi.
Không hiểu sao Dương Thanh cứ cảm thấy bất an.
Nhưng nghĩ đến thực lực của Mã Siêu, trừ mấy cao thủ mạnh nhất nhà họ Tiết ra, không ai có khả năng giữ anh ta lại, Dương Thanh cũng yên tâm hơn đôi chút.
Chưa đến năm giờ chiều, Tần Đại Dũng đã tới nhà trẻ Anh Tài.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiêu Tiêu đi học ở nhà trẻ mới, cũng là ngày Tần Đại Dũng chính thức bắt đầu cuộc sống chăm cháu sau khi về hưu.
“Ông ngoại!”
Tiêu Tiêu chưa ra khỏi nhà trẻ thì đã trông thấy Tần Đại Dũng từ xa, bèn vui vẻ huơ tay chào.
Tần Đại Dũng cũng vội giơ tay chào lại với vẻ trìu mến.
“Tiêu Tiêu, hôm nay đi học có ai bắt nạt cháu không thế?”
Trên đường về, Tần Đại Dũng dắt tay Tiêu Tiêu, cười hỏi.
Tiêu Tiêu lắc đầu: “Tiêu Tiêu siêu siêu siêu đáng yêu thế này, sao lại bị ai bắt nạt được!”
Lời Tiêu Tiêu nói khiến Tần Đại Dũng bật cười: “Cũng đúng nhỉ, Tiêu Tiêu rất đáng yêu!”
“Ông ngoại nói nhầm rồi, phải là siêu siêu siêu đáng yêu mới đúng!”
“Được rồi được rồi, siêu đáng yêu!”
“Ông ngoại, ông ngốc thật đấy, Tiêu Tiêu đã dạy ông hai lần rồi mà ông vẫn nói sai, phải là siêu siêu siêu đáng yêu cơ mà!”
“Tiêu Tiêu siêu siêu đáng yêu!”