Dương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Văn Trác, nói: “Ngày mai ông hãy tiên phong trong trận chiến với cao thủ đến từ thế gia võ thuật nước Dương, chỉ cần ông thắng được một trận, tôi sẽ để ông ở lại Võ Minh tiếp”.
Nghe thấy thế, Đinh Văn Trác lập tức tái mặt.
Ông ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, còn cao thủ nước Dương đã dám trắng trợn đến tới khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, chắc chắn sẽ mạnh vô cùng.
Chẳng hạn như Aoki Yamato vừa đến khiêu khích, cảnh giới đã đạt đến bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, chắc chắn ông ta không phải người mạnh nhất.
Đinh Văn Trác rất sợ hãi, thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong của ông ta chẳng là gì trong trận chiến này.
Nếu ông ta lên sàn đấu đầu tiên thật, chắc chắn cao thủ nước Dương sẽ giết ông ta để ra oai với cao thủ Chiêu Châu mất.
Thấy Đinh Văn Trác không nói gì, Đỗ Trọng giục: “Đinh Văn Trác, ông nói gì đi! Minh chủ đã cho ông cơ hội, rốt cuộc ông có cần cơ hội này không thế, mau nói!”
“Đinh Văn Trác, hay ông sợ chết, không dám đánh trận đầu?”
“Đinh Văn Trác, dù gì ông cũng là người nhà họ Đinh - một trong năm gia tộc lớn phía Bắc, cũng là nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở phía Bắc, sao còn chưa đánh mà đã sợ vậy?”
...
Trong lúc nhất thời, các thành viên Võ Minh trong phòng tiệc thi nhau mỉa mai.
Sắc mặt Đinh Văn Trác khó coi tới cực điểm, việc thành lập Võ Minh là do ông ta đưa ra, ông ta cứ tưởng có Bách Lý Trường Không ở đây, chỉ cần Bách Lý Trường Không trở thành minh chủ Võ Minh thì cũng như ông ta trở thành minh chủ.
Với thân phận của Bách Lý Trường Không, chắc chắn sẽ không ở Võ Minh mãi, khi đó mọi việc ở Võ Minh sẽ do ông ta quyết định.
Nhưng ông ta không ngờ Bách Lý Trường Không lại yếu đến thế, chẳng những không phải đối thủ của Aoki Yamato mà còn bị Dương Thanh giết với một đòn.
Bây giờ, người quan trọng đã đề nghị thành lập Võ Minh như ông ta lại phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi khỏi Võ Minh.
“Đinh Văn Trác, tôi đã cho ông cơ hội, trân trọng hay không phải xem chính ông, bây giờ ông không cần trả lời tôi ngay, cứ đi đi! Nếu ngày mai ông lên sàn đấu đầu tiên, sau khi trận chiến giữa Chiêu Châu và cao thủ nước Dương kết thúc, tôi sẽ để ông gia nhập Võ Minh”.
Dương Thanh nói rồi nhìn đám người: “Mọi người còn muốn nói gì không? Nếu không thì hội nghị Võ Minh lần đầu tiên kết thúc ở đây nhé”.
Đám người đều lắc đầu, Đỗ Trọng bước lên trước, nói: “Minh chủ, ngày mai gặp ở Võ Thần Quán nhé!”
“Ừ!”
Dương Thanh gật đầu rồi quay người rời đi.
Sau khi Dương Thanh đi, Đỗ Trọng nhìn về phía Đinh Văn Trác, hừ lạnh: “Đinh Văn Trác, tôi biết ông muốn nắm giữ Võ Minh, nhưng tôi phải nói cho ông biết, ông đang nằm mơ đấy! Bây giờ đừng hòng mà sau này cũng vậy!”
Ông ta nói rồi cũng quay người rời đi.
Những thành viên Võ Minh khác cũng lần lượt rời đi, trước khi đi, ai cũng khó chịu nhìn Đinh Văn Trác.
Đinh Văn Trác đứng một mình trong phòng tiệc, nét mặt đã méo mó từ nãy, siết chặt nắm tay, người khẽ run rẩy vì tức giận.
“Dương Thanh!”
Đinh Văn Trác nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cậu đã ép tôi, đừng trách tôi không khách sáo”.
Ông ta nói rồi lấy điện thoại ra, bấm số.
Đối phương nhanh chóng bắt máy, Đinh Văn Trác vội nói: “Đại nhân Bách Lý bị Dương Thanh ở Yến Đô giết rồi! Dương Thanh còn nói trong mắt cậu ta, gia tộc Bách Lý chính là rác rưởi, sau khi bước lên đỉnh cao võ thuật, chắc chắn cậu ta sẽ tự tay tiêu diệt gia tộc Bách Lý!”
Trong mắt ông ta tràn ngập vẻ điên cuồng.
Sau khi cúp máy, Đinh Văn Trác nhếch môi, lẩm bẩm: “Dương Thanh, tôi cũng muốn xem xem, cho dù cậu có thể một mình đánh bại cao thủ từ thế gia võ thuật nước Dương, cậu sẽ đối phó với cao thủ đỉnh cao của gia tộc Bách Lý kiểu gì chứ?”
Cùng lúc đó, ở gia tộc Bách Lý tại giới Cổ Võ.
Nét mặt của một lão già tóc bạc, mặt mũi hồng hào méo mó cả đi, lão ta tức giận nói: “Từ khi nào sâu kiến thế tục lại dám hống hách như vậy? Dám tuyên bố sẽ tiêu diệt gia tộc Bách Lý à?”
Lão ta nói rồi quát lớn: “Gọi Bách Lý Kinh Vân đến gặp tôi!”
“Vâng!”
Không thấy người đâu, chỉ có tiếng trả lời.
Chưa đầy hai phút sau, một người trung niên đã xuất hiện trước mặt lão già, ông ta hơi khom người, nói: “Bố, bố tìm con ạ?”
Lão già tóc bạc, mặt hồng hào lạnh lùng nói: “Con đến Yến Đô ở thế tục một chuyến để giết một người đi!”
Bách Lý Kinh Vân tưởng mình nghe nhầm, nói: “Bố bảo con tới thế tục để giết một người ạ?”
Trong mắt ông ta, cao thủ thế tục đều là sâu bọ, không có tư cách để ông ta ra tay.
Lão già tóc bạc, mặt hồng hào nói: “Đúng thế, con hãy tới Yến Đô ở thế tục để giết một thanh niên tên Dương Thanh”.
Bách Lý Kinh Vân càng khó hiểu hơn, bèn nói: “Bố, một thanh niên thế tục mà cũng bảo con ra tay, có phải hơi làm quá lên không ạ?”
Lão già hừ lạnh, nhìn về phía đối phương: “Hắn giết Bách Lý Trường Không rồi”.
“Sao cơ?”
Bách Lý Kinh Vân sững sờ, nếu đây không phải bố ông ta, thậm chí ông ta sẽ nghi ngờ đối phương đang đùa mình.
Đừng nói là thế tục, cho dù là ở giới Cổ Võ, trong thế hệ trẻ cũng chẳng có mấy người giết được cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Bây giờ, một người thế tục là sâu bọ trong mắt họ, còn là một thanh niên lại giết được Bách Lý Trường Không - người có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Có thể tưởng tượng được sự khiếp sợ trong lòng Bách Lý Kinh Vân.
“Sao có thể chứ?”
Bách Lý Kinh Vân vẫn không tin nổi, không khỏi nói: “Bách Lý Trường Không là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, cho dù gặp cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, chưa chắc ông ta đã thất bại”.
“Sao một thanh niên thế tục có thể giết ông ta được chứ? Có phải tin tức sai rồi không?”
Lão già hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Kinh Vân: “Con tưởng người luyện võ thế tục đều là sâu kiến thật à? Trăm năm trước, từng có một cao thủ thế tục áp đảo hết các gia tộc Cổ Võ bằng sức mình”.
“Thế tục cũng có cao thủ hàng đầu, hơn nữa rất nhiều người đã lánh đời rồi, bằng không, con nghĩ tại sao giới Cổ Võ luôn ở ẩn mà không vào thế tục chứ?”
“Bởi vì cao thủ của giới Cổ Võ biết rõ, một khi giới Cổ Võ xâm phạm thế tục, chắc chắn một số lão ‘quái vật’ núp ở thế tục sẽ ra tay với giới Cổ Võ ngay”.
“Chưa bàn đến những cao thủ đang núp ở thế tục, chỉ riêng Thủ Hộ Minh đã khó trêu rồi, có họ trông chừng, giới Cổ Võ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ”.
Nghe thấy lão già nói thế, Bách Lý Kinh Vân có vẻ nghiêm nghị, ông ta là thiên tài của gia tộc Bách Lý, nhưng chưa bao giờ ngờ thế tục cũng không đơn giản.
Bách Lý Kinh Vân nghiêm túc nói: “Bố, do con thiển cận rồi, bố bảo con giết thanh niên kia, con sẽ đích thân đi giết hắn!”