“Im đi!”
Ngô Thiên Hữu bực bội quát.
Liễu Mi vội im lặng, ấm ức nhìn Ngô Thiên Hữu.
“Hồi nãy tôi đã nhận được thông báo, đoàn làm phim cho chúng ta nghỉ một ngày, ngày mai bắt đầu quay”.
Ngô Thiên Hữu trầm giọng nói: “Giờ tôi có một kế hoạch, nếu mọi người đồng ý thì sau này vẫn là bạn tôi, bằng không, tốt nhất mọi người nên tự cút khỏi đoàn làm phim cho rồi”.
Nghe thấy thế, đám người vội ngẩng đầu lên, đều có vẻ căng thẳng.
Nếu phải cút khỏi đoàn làm phim thật, họ rất khó tìm được bộ phim nào bỗng dưng hot như thế.
Có thể nói, lựa chọn lần này có liên quan chặt chẽ đến sự nghiệp của họ.
“Anh Thiên Hữu, anh cứ nói đi, chắc chắn chúng em sẽ đồng ý hết!”
Một nam diễn viên lập tức nói.
“Đúng thế, cho dù anh Thiên Hữu bảo bọn em làm gì, bọn em cũng bằng lòng!”
“Anh Thiên Hữu, anh nói kế hoạch đi!”
Đám người thi nhau nói.
Trong mắt Ngô Thiên Hữu lóe lên ánh sáng: “Đoàn làm phim biết rõ tôi đã bị chảy máu dạ dày, phải vào viện mà vẫn bắt tôi ngày mai đi quay, đúng là quá đáng”.
“Mấy người chúng ta đều là diễn viên quan trọng của bộ phim này, nếu chúng ta không đi, chỉ có mình Hạ Hà, mọi người nói xem, bộ phim còn tiếp tục được không thế?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều biến sắc.
“Anh Thiên Hữu, anh đang định chống đối đoàn làm phim à?”
Có người kinh ngạc hỏi.
Ngô Thiên Hữu nhíu mày: “Chống đối gì chứ? Tôi chỉ đòi lại quyền lợi mà mình nên có từ đoàn làm phim thôi”.
“Nếu họ đã không quan tâm đến việc tôi vào viện, vẫn bắt tôi quay phim, sao tôi phải nể mặt họ chứ?”
“Ai cũng biết bộ phim này đang rất hot, sau khi quay xong, tôi chính là nam chính có tỷ lệ người xem rất cao, không thiếu đoàn làm phim muốn hợp tác với tôi”.
“Nếu bây giờ không cho đoàn làm phim biết sự lợi hại của tôi, có phải sau này ai cũng leo được lên đầu tôi không hả?”
Nghe Ngô Thiên Hữu nói thế, một nữ diễn viên khẽ hỏi: “Anh Thiên Hữu, chẳng phải Công ty giải trí Ngôi Sao là sản nghiệp của nhà chị họ anh ư?”
“Nếu chúng ta làm thế, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của nhà chị ấy à? Nhỡ chị ấy biết thì có tức giận không?”
“Các người khiến tôi thất vọng quá!”
Ngô Thiên Hữu chỉ nói mỗi một câu như thế.
Nghe thấy thế, đám người thi nhau cúi đầu, chỉ có Liễu Mi đang đắc ý cười lạnh: “Thường ngày các người khéo ăn khéo nói lắm, nhưng đến khi anh Thiên Hữu cần, chẳng ai sẵn lòng giúp anh ấy cả”.
“Im đi!”
Ngô Thiên Hữu bực bội quát.
Liễu Mi vội im lặng, ấm ức nhìn Ngô Thiên Hữu.
“Hồi nãy tôi đã nhận được thông báo, đoàn làm phim cho chúng ta nghỉ một ngày, ngày mai bắt đầu quay”.
Ngô Thiên Hữu trầm giọng nói: “Giờ tôi có một kế hoạch, nếu mọi người đồng ý thì sau này vẫn là bạn tôi, bằng không, tốt nhất mọi người nên tự cút khỏi đoàn làm phim cho rồi”.
Nghe thấy thế, đám người vội ngẩng đầu lên, đều có vẻ căng thẳng.
Nếu phải cút khỏi đoàn làm phim thật, họ rất khó tìm được bộ phim nào bỗng dưng hot như thế.
Có thể nói, lựa chọn lần này có liên quan chặt chẽ đến sự nghiệp của họ.
“Anh Thiên Hữu, anh cứ nói đi, chắc chắn chúng em sẽ đồng ý hết!”
Một nam diễn viên lập tức nói.
“Đúng thế, cho dù anh Thiên Hữu bảo bọn em làm gì, bọn em cũng bằng lòng!”
“Anh Thiên Hữu, anh nói kế hoạch đi!”
Đám người thi nhau nói.
Trong mắt Ngô Thiên Hữu lóe lên ánh sáng: “Đoàn làm phim biết rõ tôi đã bị chảy máu dạ dày, phải vào viện mà vẫn bắt tôi ngày mai đi quay, đúng là quá đáng”.