Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Dương Thanh cúp điện thoại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Dương Thanh khẽ mỉm cười gật đầu: "Miêu thành chủ nói, Lưu Ba đang ở phủ thành chủ Hoài Thành, hơn nữa, ông ấy có cài người vào bên đó rồi, nếu tôi gặp chuyện nguy hiểm gì, gián điệp nằm vùng của ông ấy sẽ giúp tôi".

Nghe nói thế, sắc mặt bọn họ mới trở nên dễ chịu hơn đôi chút, nhưng tình hình hiện tại của Dương Thanh đã rất tệ, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn yên lòng.

"Cậu Thanh, vô cùng xin lỗi, chuyến đi Hoài Thành này cậu phải dựa vào chính mình rồi, anh em chúng tôi đã mất hết võ thuật, chẳng biết có còn cơ may khôi phục hay không".

Tống Tả lên tiếng, Tống Hữu cũng nói thêm: "Có điều, ở Hoài Thành chúng tôi cũng có vài người dùng được, mặc dù chỉ là mấy cao thủ Thần Cảnh thôi nhưng nếu cậu cần, bọn họ có thể cung cấp cho cậu một vài tin tình báo".

Dương Thanh gật đầu, nói: "Cảm ơn hai ông! Nếu có việc cần, tôi sẽ liên hệ với hai ông. Có người của Miêu thành chủ cắm ở đó rồi, mọi người đừng nên lo lắng".

Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.

Vừa mở cửa đã thấy một bóng người già nua xuất hiện trước mắt.

Dương Thanh không cảm nhận được chút hơi thở võ thuật nào trên người ông lão này, như thể đó chỉ là một người bình thường, nhưng anh lại có thể cảm nhận được một uy lực phảng phất như có như không từ đối phương.

Anh có thể chắc chắn thực lực của người này chí ít cũng phải đạt đến cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, bởi vì bản thân anh đã đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, kẻ có thể khiến anh cảm nhận được uy lực thì phải có cảnh giới trên anh.

"Xin chào cậu Thanh, tôi được Miêu thành chủ sai tới đây tìm cậu, lần này tới Hoài Thành, tôi sẽ đi cùng cậu".

Ông lão nhìn Dương Thanh, cười ha hả nói.

Dương Thanh vội vàng bảo: "Thì ra tiền bối là người ông Miêu cử tới. Chào tiền bối, xin mời vào trong".

Vừa rồi Miêu thành chủ cũng đã nói có sai người tới đưa thuốc cho Dương Thanh, chỉ có điều ông cụ không nhắc tới chuyện bố trí người cùng anh tới Hoài Thành.

Mời ông lão kia vào trong nhà, Dương Thanh mới hỏi: "Xin hỏi tôi nên xưng hô với tiền bối thế nào ạ?"

Ông lão kia nói: "Cậu cứ gọi tôi là lão Cửu cũng được".

Nói xong, ông lão lấy ra một bình sứ trắng, đưa cho Dương Thanh, nói: "Trong bình này có một viên thuốc có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm, Miêu thành chủ đã dặn, chuyến đi tới Hoài Thành lần này nguy hiểm rình rập khắp nơi, dù cậu có thể giết được Lưu Ba cũng chưa chắc đã có thể bình an rời khỏi Hoài Thành".

"Nếu chưa đến thời khắc quyết định giữa sự sống và cái chết thì tuyệt đối không được dùng viên thuốc này, không phải vì viên thuốc này có tác dụng phụ gì mà để tránh trường hợp về sau cậu lại gặp phải cao thủ mạnh hơn nữa, dẫn đến việc còn chưa giết được Lưu Ba thì cổ trùng Vô Tâm đã kích hoạt trong cơ thể cậu".

Nghe Lão Cửu nói thế, Dương Thanh cảm khái vô vàn, Miêu thành chủ không chỉ sớm tính đến việc anh sẽ tới Hoài Thành mà còn nghĩ thay cho anh nhiều như vậy.

Dương Thanh bèn nói: "Cảm ơn ông Cửu!"

Anh đưa mắt nhìn về phía đám người Ngải Lâm, nhẹ nhàng nở một nụ cười tươi sáng, nói: "Giờ cứ chậm trễ một phút thì khả năng cổ trùng Vô Tâm mất khống chế lại lớn thêm một phần, em định sẽ xuất phát đi Hoài Thành ngay bây giờ, có ông Cửu đi cùng, nhất định em sẽ không sao đâu, mọi người cứ ở nhà yên tâm chờ em về nhé".

Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển đều lưu luyến không muốn chia tay, ánh mắt chất đầy lo âu, nhưng hai cô đều hiểu, nếu Dương Thanh cứ nấn ná ở đây thì chẳng khác nào chờ chết, chỉ có tới Hoài Thành tìm được Lưu Ba mới có cơ hội sống sót.

Phùng Tiểu Uyển nói: "Anh Thanh, anh mau đi thôi! Bọn em ở đây chờ anh bình yên trở về!"

Ngải Lâm cũng lên tiếng: "Bất kể thế nào, cậu cũng phải nhớ, cậu còn có một người vợ và một đứa con nhỏ yêu thương cậu vô cùng, cùng với rất nhiều người bạn quan tâm cậu đang chờ cậu trở về, nhất định cậu phải thành công đấy!"

Dương Thanh gật đầu cười nói: "Yên tâm đi!"

Hai anh em họ Tống cũng nhìn Dương Thanh, nói: "Cậu Thanh, tạm thời chúng tôi không giúp gì được cho cậu, đợi khi chúng tôi khôi phục lại tu vi, nhất định sẽ tới hỗ trợ cậu".

Dương Thanh gật đầu: "Hai ông cố gắng hợp tác với Tiểu Uyển để trị liệu, mau chóng khôi phục võ thuật nhé".

Cuối cùng, Dương Thanh nhìn về phía Phùng Giai Di, Phùng Giai Di dường như cũng đã đoán được Dương Thanh muốn dặn dò điều gì, bèn nói trước: "Tôi đi Hoài Thành với anh!"

Dương Thanh lại bảo: "Giai Di, tôi muốn nhờ cô ở lại đây bảo vệ những người bạn của tôi".

Phùng Giai Di nhíu mày, nói: "Nếu anh chết thì tôi biết phải làm sao?"

Nghe cô ta nói thế, những người khác đều kinh ngạc nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh vội vàng trấn an: "Cô yên tâm, tôi không chết được đâu, đợi khi tôi về sẽ dẫn cô quay lại Hoàng thành Phùng cứu bố cô ra".

Bấy giờ mọi người mới hiểu lời của Phùng Giai Di nói có ý gì. Phùng Giai Di cũng không nằng nặc đòi đi theo Dương Thanh mà chỉ gật đầu, nói: "Vậy anh cứ yên tâm đi đi, trừ khi tôi chết, bằng không sẽ không để cho bất cứ ai ở nơi này gặp chuyện không may".

Dương Thanh gật đầu, quay sang phía Lão Cửu, nói: "Ông Cửu, tôi định xuất phát ngay lúc này, ông có ý kiến gì không ạ?"

Lão Cửu lắc đầu, cười nói: "Miêu thành chủ đã dặn, trong chuyến đi tới Hoài Thành lần này, mọi chuyện đều nghe theo ý cậu là được".

Sau đó, Dương Thanh cùng lão Cửu lên máy bay tới Hoài Thành.

Sáng sớm hôm sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế của Hoài Thành.

Dương Thanh và lão Cửu vừa xuống máy bay đã bị mấy luồng hơi thở cực mạnh bao vây chặt chẽ, bọn người kia không hề che dấu bản thân.

Dương Thanh nhíu mày, nói: "Vừa tới nơi này đã bị bao nhiêu cao thủ bao vây như thế này, xem ra Hoài Thành đã sớm theo dõi tung tích của tôi rồi".

Lão Cửu vẫn bình thản như không, còn cười ha hả nói: "Đám người này chẳng qua chỉ là đám kiến cỏ, cao thủ chân chính của Hoài Thành còn chưa xuất hiện đâu".

Dương Thanh nói: "Những người này hẳn bị phái tới đây theo dõi tôi".

Lão Cửu cười bảo: "Đúng vậy, tin cậu tới Hoài Thành hẳn đã truyền tới phủ thành chủ Hoài Thành rồi".

Ngay khi Dương Thanh vừa đặt chân lên Hoài Thành, trong phủ thành chủ Hoài Thành, tại một khu nhà cao cấp riêng biệt.

Bên cạnh con suối nhân tạo, có một người phụ nữ trung niên ăn mặc duyên dáng sang trọng đang đứng cho cá ăn. Mỗi khi bà ta rắc một nhúm thức ăn cho cá xuống, lại có một đàn cá chép lao nhao bơi đến đớp.

Đúng lúc này, chợt có một cô gái trẻ tuổi xinh xắn chạy tới, nói: "Mẹ, con nghe nói, tên khốn giết bố con đã tới Hoài Thành rồi?"

Người phụ nữ trung niên kia vừa rắc thức ăn cho cá vừa đáp: "Mới tới Hoài Thành, mẹ đã bố trí người theo dõi nó".

Nói xong, người phụ nữ trung niên này bưng khay đựng thức ăn cho cá đổ hết vào trong suối, đám cá chép trong khe suối ào ào lao ra tranh ăn.

Người phụ nữ kia quay đầu lại, sắc mặt bà ta đã trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dám giết con rể của phủ thành chủ Hoài Thành chúng ta, nó sẽ phải chết rất thảm đấy!"

Cô gái trẻ kia cũng đỏ mắt lên, hằn học nói: "Mẹ, con muốn tự tay giết chết hắn, dùng máu tươi của hắn để an ủi vong linh của bố con!"

Hai người này chính là vợ con của Long Dược khi ông ta tới phủ thành chủ Hoài Thành ở rể.

Từ sau khi Long Dược bị Dương Thanh giết chết, hai mẹ con họ vẫn luôn ấp ủ kế hoạch báo thù, có điều, không biết vì sao, thành chủ Hoài Thành bỗng cảnh cáo bọn họ không được đụng tới Dương Thanh, cho nên bọn họ vẫn chưa thể báo thù.

Nhưng hôm nay, cơ hội đã tới rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK