Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Đỗ Trọng vô cùng tức giận, Dương Thanh đến đây vì ông ta, cũng đồng ý gia nhập Võ Tông vì ông ta.

Rõ ràng Đỗ Bá cũng đã đồng ý với ông ta, cho dù Dương Thanh gia nhập Võ Tông, Đỗ Bá cũng sẽ không ép Dương Thanh phải ở lại Võ Tông hay làm gì đó cho Võ Tông, mọi chuyện đều do Dương Thanh quyết định.

Nhưng bây giờ, Đỗ Bá lại muốn bảo vệ một kẻ ác tu luyện Huyết Công, nếu tha cho Đỗ Thất, sau này Đỗ Thất nhắm vào Dương Thanh thì sao nào? Nhỡ lão ta dùng người bên cạnh Dương Thanh để uy hiếp anh thì sao?

Đây đều là những chuyện chưa biết được, nhưng với cách làm người của Đỗ Thất, khả năng lão ta sẽ trả thù Dương Thanh là rất cao.

Đỗ Minh Viễn cũng cuống cả lên, vội nói: “Bố, Đỗ Thất lén tu luyện Huyết Công, đó vốn là tội chết, để tu luyện Huyết Công, chắc chắn ông ta đã giết rất nhiều cao thủ vô tội, sao bố vẫn muốn bảo vệ loại người này?”

“Ầm!”

Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, Đỗ Bá tát cho Đỗ Minh Viễn một phát, tức giận quát: “Câm miệng cho ta! Con là tông chủ? Hay ta là tông chủ?”

Đỗ Bá hết sức tức giận, Đỗ Trọng là em ruột lão ta, giữa hai người vốn có ân oán rất sâu sắc, lão ta không thể ra tay với Đỗ Trọng, nhưng Đỗ Minh Viễn là con lão ta mà cũng dám đối đầu với lão ta trước mặt bao người, khiến lão ta vô cùng giận dữ.

Trên mặt Đỗ Minh Viễn xuất hiện một dấu tay rõ rệt, khóe miệng còn rỉ máu.

Mắt ông ta đỏ ngầu, ông ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá, nói tiếp: “Bố, Đỗ Thất đáng chết! Bố đừng ngó lơ quy định của tông môn vì một tên khốn tội ác tày trời”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh trên sân đấu võ, nói lớn: “Cậu Thanh, tôi ủng hộ cậu giết Đỗ Thất, từ khi Đỗ Thất bắt đầu tu luyện Huyết Công, điều đó đã định sẵn rằng ông ta sẽ phải chết rồi!”

Lúc này sắc mặt Đỗ Trọng mới dễ coi hơn, ông ta căm tức nhìn Đỗ Bá: “Đỗ Bá, anh còn không bằng con của anh”.

Ông ta nói rồi cũng nhìn về phía Dương Thanh, nói lớn: “Cậu Thanh, cậu cứ kệ Đỗ Bá, có cần giết Đỗ Thất không, cậu tự quyết định là được, không ai có tư cách yêu cầu cậu làm gì đâu”.

“Hơn nữa, trước khi gia nhập Võ Tông, Đỗ Bá đã đồng ý với cậu rằng sẽ không hạn chế tự do của cậu sau khi cậu gia nhập”.

Thấy em trai ruột và con trai mình đối đầu với mình trước mặt nhiều người như thế, sắc mặt của Đỗ Bá vô cùng khó coi, khí thế như có như không lan ra từ người lão ta.

Lệ Trần nhìn Đỗ Bá với vẻ nghiền ngẫm.

Mã Siêu bên cạnh lão cũng vô cùng tức giận, nhìn về phía Dương Thanh, nói lớn: “Anh Thanh, anh đã chọc mù mắt tên khốn đó, chắc chắn ông ta sẽ trả thù anh, phải giết ông ta thì mới ngăn được mối họa sau này”.

Các cao thủ hàng đầu của Võ Tông đều im lặng, tuy họ biết Đỗ Thất đáng chết nhưng cũng sẽ không tỏ thái độ trong tình huống này.

Giữa sân đấu võ, Đỗ Thất đang hết sức đau đớn, cơn đau khi bị chọc mù mắt khiến lão ta vô cùng tức giận.

Tuy mắt lão ta mù nhưng võ công cũng không mất đi, khí thế vẫn vô cùng mạnh mẽ, chỉ là hơi không ổn định.

Dương Thanh đứng đối diện Đỗ Thất, mắt đỏ ngầu, lĩnh vực ma đạo vẫn trải rộng quanh người anh, ý chí chiến đấu mạnh mẽ tuôn trào.

“Dương Thanh, mày đáng chết!”

Đỗ Thất nghiến răng, tức giận nói: “Mày dám chọc mù mắt tao, tao sẽ cho mày chết không có chỗ chôn!”

Dương Thanh lạnh lùng nhìn đối phương, trong mắt anh, bây giờ Đỗ Thất chỉ là đồ vô dụng, cho dù thực lực mạnh hơn nữa thì sao chứ?

Khi cao thủ so đấu với nhau, thắng thua được quyết định trong nháy mắt, huống hồ hai người vốn có thực lực ngang nhau, bây giờ một người trong đó đã bị chọc mù mắt rồi.

Anh không vội ra tay vì đang nghĩ thêm xem rốt cuộc có giết Đỗ Thất không.

Nếu giết Đỗ Thất, có lẽ hy vọng bước vào từ đường Võ Tông sẽ tan biến.

Đối với anh, có nhận được truyền thừa Võ Thần không cũng không quan trọng, nhưng Đỗ Trọng thì khác, Đỗ Trọng đã lớn tuổi mà vẫn chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, tiến vào từ đường của Võ Tông là hy vọng duy nhất giúp ông ta mạnh lên.

Nhưng nếu anh tha cho Đỗ Thất, Đỗ Thất sẽ từ bỏ việc báo thù à?

Có lẽ không thể!

Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh mãi vẫn không ra tay.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng, Đỗ Bá cũng không thuyết phục Dương Thanh tha cho Đỗ Thất nữa, trên mặt lão ta tràn ngập vẻ đấu tranh.

Dương Thanh chợt nói: “Đỗ Thất, dù sao ông cũng là cao thủ đã bước một bước vào Thiên Cảnh, ông tự ra tay kết liễu đi!”

Anh đã quyết định xong, sẽ để Đỗ Thất tự sát.

Xung quanh xôn xao cả lên, mọi người hết sức kinh ngạc.

Nét mặt Đỗ Thất càng méo mó hơn, lão ta tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Mày là cái thá gì mà bảo tao tự sát? Đồ nhãi ranh khinh người!”

Đỗ Thất tức giận quát, bỗng xông tới chỗ Dương Thanh.

Lời Dương Thanh nói đúng là sự sỉ nhục với lão ta.

Tuy lão ta không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị trí của Dương Thanh, gần như trong chớp mắt, lão ta đã xông tới trước mặt Dương Thanh rồi tung chưởng.

Ánh mắt Dương Thanh rất lạnh lẽo, trước một kẻ mù, anh có thể dễ dàng né tránh, nhưng anh cũng không chọn né tránh mà bước lên đỡ đòn, ý chí chiến đấu dâng trào.

“Ầm!”

Ngay sau đó, bàn tay hai người va vào nhau, tạo thành tiếng nổ vang trời, khí kình mạnh mẽ như sắp hủy diệt trời đất lan ra khắp xung quanh.

Mặt đất dưới chân hai người nứt toác, bụi đất bay mù mịt.

Mấy cao thủ hàng đầu của Võ Tông vội ra tay, trấn áp khí thế đang lan ra khắp bốn phương tám hướng.

Ảnh hưởng còn lại từ khí thế khi hai người đối đầu với nhau vẫn khiến mấy cao thủ hàng đầu Võ Tông bị thương nặng, mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đều hộc máu, bay ra xa.

Có thể tưởng tượng được hai người đang giao chiến phải đỡ đòn tấn công mạnh đến mức nào.

Hai người điên cuồng đối đầu với nhau, xung quanh hết sức bừa bộn, nếu cao thủ hàng đầu Võ Tông không ra tay trấn áp ảnh hưởng còn sót lại từ trận chiến, có lẽ cả Võ Tông đều sẽ bị khí thế khủng khiếp này hủy diệt.

“Anh Thanh đã mạnh đến mức này rồi, anh ấy mới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ thôi! Nếu anh ấy đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì thực lực sẽ mạnh tới mức nào chứ?”

Mã Siêu nói với vẻ cảm khái, thầm hướng tới.

Dương Thanh càng mạnh, áp lực của anh ta càng lớn hơn.

Anh ta liều mạng đuổi theo Dương Thanh, nhưng chênh lệch giữa hai người vẫn ngày càng lớn.

Lệ Trần bên cạnh mỉm cười, nói: “Cứ yên tâm, bây giờ tốc độ tu luyện của con không chậm hơn cậu ấy đâu, không chừng còn nhanh hơn ấy”.

Mã Siêu hiểu ý Lệ Trần, bây giờ anh ta đang tu luyện trong mật thất ngầm của Ma Tông, dưới mật thất chính là long mạch, linh khí vô cùng nồng đậm, khi tu luyện trong môi trường này, tốc độ tu luyện của Mã Siêu tăng cực nhanh.

Mã Siêu lo lắng nói: “Anh Thanh không gặp nguy hiểm chứ ạ?”

Lệ Trần cười: “Chẳng lẽ con không phát hiện, Dương Thanh vẫn chưa dùng hết thủ đoạn à?”

Mã Siêu thoáng sửng sốt, lúc này anh ta mới nhận ra, chẳng những Dương Thanh không dùng sức mạnh nguyên tố nữa mà còn thu hồi cả lĩnh vực ma đạo.

Bây giờ anh đang đánh với Đỗ Thất bằng thực lực vốn có.

Lệ Trần nói với vẻ tán thưởng: “Kết quả trận chiến đã có rồi! Nếu Dương Thanh muốn giết Đỗ Thất thì dễ lắm, bây giờ cậu ấy chỉ đang mượn tay Đỗ Thất để rèn luyện võ đạo của mình thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK