Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 612: Hai kẻ ngu xuẩn




Lời nói của Ngải Lâm khiến Lâm Kiều nổi giận: “Cô mắng ai ai đồ ngu dốt?”



Dương Thanh và Tần Thanh Tâm cũng rất ngạc nhiên. Bọn họ chưa từng thấy Ngải Lâm độc miệng như vậy, không hề nói lời thô tục mà vẫn có thể khiến người ta tức giận.



Người đàn ông mặt đầy dầu bên cạnh Lâm Kiều cũng sa sầm mặt. Ngải Lâm nói vậy là đang sỉ nhục anh ta.



Con người chính là như vậy, càng là chỗ thiếu sót của mình càng không muốn bị người ta nhắc tới.



“Tôi có nhắc đến tên của cô sao?”



Ngải Lâm vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Đương nhiên, nếu cô tự nhột thì chẳng liên quan gì tới tôi”.



“Cô…”



Lâm Kiều tức tối giậm chân bình bịch. Cô ta không đấu võ mồm với Ngải Lâm được, chỉ có thể trông chờ vào người đàn ông của mình: “Chồng ơi, con ả kia dám sỉ nhục anh, giúp em dạy dỗ cô ta đi!”



Ánh mắt của người đàn ông mặt bóng dầu tràn đầy tàn độc, híp mắt nhìn chằm chằm Ngải Lâm: “Xin lỗi vợ chưa cưới của tôi đi!”



Ngải Lâm hờ hững liếc nhìn anh ta, cười nhạt một tiếng: “Tôi không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi? Con đàn bà của anh miệng thối hoắc, một câu thằng trai bao hai câu thằng trai bao. Cô ta sỉ nhục bạn trai tôi trước, người nên xin lỗi là cô ta mới phải!”



“Vốn dĩ chính là thằng trai bao còn gì, tôi nói sai sao?”



Lâm Kiều thẹn quá hóa giận gào lên: “Ngải Lâm, cô chỉ là người nhà họ Ngải mà dám sỉ nhục bạn trai tôi. Cô biết anh ấy là ai không? Sỉ nhục anh ấy là lỗi lầm lớn nhất cuộc đời này của cô!”



“Ồ? Anh ta lợi hại đến thế sao?”



Ngải Lâm cười nói: “Giới thiệu xem nào!”



Người bên cạnh cô ấy là Tướng quân của biên giới phía Bắc, ngang hàng với chủ của Hoàng tộc Chiêu Châu. Cả đất nước này có mấy ai dám làm càn trước mặt anh?



Cô ấy cũng không lo lắng thân phận của bạn trai Lâm Kiều sẽ đem tới uy hiếp lớn cỡ nào.



“Anh ấy tên là Điền Tân Vũ, người nhà họ Điền, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô!”



Lâm Kiều đắc ý giới thiệu. Thế nhưng trên mặt Ngải Lâm chẳng hề có chút e sợ nào, ngược lại ánh mắt còn có mấy phần châm chọc.



Điền Tân Vũ cũng tỏ ra kiêu ngạo, dường như rất tự hào với thân phận của mình.



“Ồ! Thế nào nữa?”, Ngải Lâm đột nhiên hỏi tiếp.



Lần này, Lâm Kiều thực sự không biết phải nói gì nữa.



Cô ta bỗng thấy hoài nghi liệu có phải mình chưa nói rõ thân phận của Điền Tân Vũ hay không.



“Bạn trai tôi là người của nhà họ Điền trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô! Cô sỉ nhục anh ấy chính là đang sỉ nhục nhà họ Điền. Nếu cô không chịu xin lỗi, nhà họ Ngải nhất định sẽ phải trả giá đắt!”, Lâm Kiều tức tối nói.



“Ờ! Các người cứ cố mà làm!”



Ngải Lâm không còn hứng thú đùa giỡn tiếp, kéo tay Mã Siêu nói: “Nói chuyện với đồ ngu xuẩn đúng là phí nước bọt, chẳng thú vị gì cả. Chúng ta đi thôi!”



“Cô đứng lại ngay cho tôi!”



Ngải Lâm và Mã Siêu mới đi được mấy bước, tiếng hét dữ tợn của Điền Tân Vũ đã truyền tới từ sau lưng.



Lần này, anh ta thực sự bị chọc giận.



Bị Ngải Lâm coi thường khiến anh ta cảm thấy rất ấm ức. Rõ ràng anh ta là dòng chính nhà họ Điền, lại bị một người nhà họ Ngải thực lực kém xa sỉ nhục trước nơi đông người.



“Ông xã, trông anh ta thật đáng sợ. Anh phải bảo vệ em đấy!”



Ánh mắt Ngải Lâm hiện lên một tia giảo hoạt, ôm chặt tay Mã Siêu làm nũng nói.



Tiếng gọi “ông xã” và giọng điệu nũng nịu lạ thường của Ngải Lâm khiến Mã Siêu chỉ cảm thấy sức mạnh toàn thân tràn đầy, lập tức đứng chắn trước mặt cô ấy, bá đạo nói: “Em yên tâm, có anh ở đây, kẻ nào dám bắt nạt em, anh chơi chết nó!”



“Ranh con, tao cho mày một con đường sống. Lập tức quỳ xuống xin tao tha tội, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày!”



Điền Tân Vũ hung dữ nhìn chằm chằm Mã Siêu.



Uy hiếp!



Uy hiếp trắng trợn!



Mã Siêu cười nhạo một tiếng: “Thế tao cũng cho mày cơ hội dập đầu xin tha. Nếu không, tao thề sẽ khiến mày thành kẻ tàn phế, cả đời ngồi xe lăn!”



“Chết tiệt, mày muốn chết hả?”



Điền Tân Vũ lập tức nổi giận, chẳng nói chẳng rằng liền vung nắm đấm về phía Mã Siêu.



Khó trách dám phách lối như vậy, thì ra cũng là một người luyện võ. Tuy anh ta rất mập nhưng động tác vẫn cực kỳ nhanh nhẹn.



Nếu là người bình thường cũng là cao thủ có thể một chọi hai.



Thế nhưng anh ta không hề hay biết người mình muốn đánh không phải người bình thường. Dù là cao thủ đứng đầu nhà họ Điền đối đầu với Mã Siêu cũng chỉ có thể bị động chịu đòn. Đọc tiếp tại truyện T am l inh nhé.



Mã Siêu đứng im tại chỗ, không thèm động đậy, ánh mắt lạnh lùng.



“Chồng em cố lên, hãy đánh chết thằng trai bao này, để anh ta biết dám đứng ra bảo vệ ả đàn bà kia sẽ có kết cục gì!”



Lâm Kiều tàn nhẫn nói.



Chỉ mới đấu võ mồm với Ngải Lâm, cô ta đã muốn Mã Siêu phải chết.



“Chết đi!”



Điền Tân Vũ gầm thét một tiếng, tay cầm dao nhọn đâm về phía bụng Mã Siêu.



Trong mắt anh ta, người bình thường chỉ là loại tép riu, dù ở nơi công cộng cũng có thể muốn giết liền giết, không hề gặp phải phiền phức gì.



“Không biết tự lượng sức mình!”



Ánh mắt Mã Siêu lóe lên một tia lạnh lẽo.



Lúc lưỡi dao trong tay Điền Tân Vũ sắp đâm tới, Mã Siêu chợt ra tay.



“Keng!”



Thoáng chốc, Mã Siêu dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao sắc nhọn.



Sắc mặt của Điền Tân Vũ thoắt cái trắng bệch. Anh ta đã dùng hết sức đâm vào Mã Siêu, kết quả lại bị đối phương kẹp lưỡi dao chỉ với hai ngón tay.



Anh ta không thể đâm về phía trước được nữa.



Đến tận lúc này, anh ta mới biết mình gặp phải cao thủ rồi.



“Chồng ơi, sao anh lại nương tay với anh ta?”



“Mau đâm đi, tốt nhất là đâm chết anh ta luôn!”



“Để bọn họ biết đặc tội với anh sẽ có hậu quả gì”.



Lâm Kiều không hiểu, bèn lớn tiếng hô lên.



Ngải Lâm nhìn cô ta như đang nhìn đồ đần, bất lực lắc đầu, không biết tại sao loại phụ nữ như cô ta cũng dám đấu với mình.



Điền Tân Vũ thầm mắng Lâm Kiều ngu xuẩn. Hiện giờ lưỡi dao của anh ta đang bị Mã Siêu dùng hai ngón tay kẹp lấy, có cảm giác như đang cưỡi trên lưng cọp.



Vậy mà Lâm Kiều còn bảo anh ta giết Mã Siêu, chẳng phải là đang tự đâm đầu vào chỗ chết sao?



“Mày chỉ có chút sức thế này thôi sao?”



Mã Siêu cười tủm tỉm hỏi.



Điền Tân Vũ mặt đỏ gay gắt, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ranh con, mày mau buông tay ra để tao đâm mày một cái. Tao hứa sẽ không giết mày. Chỉ cần mày giữ thể diện cho tao, nhà họ Điền sẽ không động vào mày. Nếu không, mày sẽ bị cả nhà họ Điền đuổi giết”.



Giọng nói của anh ta rất nhỏ, chỉ để Mã Siêu nghe thấy.



Mã Siêu kỳ quái nhìn Điền Tân Vũ, không khỏi cạn lời. Tại sao trên đời này còn có kẻ ngu xuẩn như vậy?



Con hàng này thực sự là dòng chính của nhà họ Điền trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?



“Răng rắc!”



Mã Siêu bỗng dồn sức vào hai ngón tay, lưỡi dao lập tức gãy nát.



“Mày…”



Điền Tân Vũ lập tức hoảng sợ, bởi vì Mã Siêu đã bắt lấy cổ tay của anh ta: “Mày, mày định làm gì?”



“Tao vừa nói muốn khiến mày thành kẻ tàn phế. Mới đó mà mày đã quên rồi sao?”



Mã Siêu cong môi nở nụ cười. Điền Tân Vũ thấy vậy lại sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy.



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK