Dương Thanh cầm Thiên Tử Kiếm, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Khương Kiếm, anh có thể cảm nhận được Khương Kiếm sắp tung ra một chiêu kiếm đỉnh cao, rõ ràng đây chính là chiêu mạnh nhất của Khương Kiếm.
Sau khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ này, cao thủ nhà họ Khương phía sau Khương Kiếm đều lùi mấy trăm mét.
Với tư cách là cao thủ nhà họ Khương, họ hiểu rõ sự đáng sợ của chiêu kiếm này hơn người khác nhiều.
“Mọi người lùi lại hơn nghìn mét đi!”
Lúc này, Dương Thanh hô lớn.
Nghe thấy thế, Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan lập tức chỉ huy người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ nhanh chóng lùi lại hơn nghìn mét.
“Cô cũng lùi lại đi!”
Dương Thanh nhìn Hạ Hà, trầm giọng nói.
Hạ Hà nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Anh phải thắng nhé!”
Dương Thanh gật đầu: “Tôi chưa bao giờ khiến cô thất vọng, đúng không?”
Hạ Hà bỗng bước đến, hôn lên mặt Dương Thanh một cái rồi lập tức quay người đi ra xa.
Dương Thanh cười khổ, lắc đầu, cũng bắt đầu chuẩn bị cho chiêu kiếm của mình.
Vào lúc này, dường như một kiếm trận mạnh mẽ do vô số kiếm ý tạo thành đã xuất hiện trong phạm vi mấy mét xung quanh Khương Kiếm, mọi thứ trong kiếm trận lập tức bị chém hàng nghìn lần.
Kiếm linh khí trong tay ông ta như thanh kiếm đứng đầu mọi loại kiếm, kiếm ý khủng khiếp đang tràn ra.
Dương Thanh có thể cảm nhận được khí thế của đối phương ngày càng mạnh hơn, gần như đã sánh bằng cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ.
Nhưng Dương Thanh cũng không yếu, huyết mạch cuồng hóa hoàn toàn sôi trào, như sắp thiêu cháy cơ thể anh, Chiến Thần Quyết vận chuyển một chu thiên, trong cơ thể anh như có đại năng viễn cổ vừa thức tỉnh.
Một kiếm trận màu vàng đáng sợ cũng xuất hiện trong phạm vi mấy mét xung quanh anh, kiếm ý dữ dội như sắp lao ra ngoài.
“Mạnh quá!”
“Dương Thanh là người thế tục chứ không phải thiên tài của Thượng Giới giới Cổ Võ thật à?”
“Với thực lực của Khương Kiếm, khắp Hạ Giới giới Cổ Võ, trừ các ông lớn đứng đầu ra, có lẽ không ai có thể chống lại, nhưng tại sao cao thủ thế tục như Dương Thanh cũng mạnh như thế?”
...
Vào lúc này, ai cũng kinh ngạc.
Ngay cả bảy cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương cũng chưa bao giờ được chứng kiến trận chiến giữa cao thủ cấp bậc này.
Người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ đều có vẻ lo lắng, Dương Thanh có thể đối phó cao thủ cấp bậc này thật ư?
“Keng!”
Đúng lúc này, một tiếng động trong trẻo bỗng phát ra từ kiếm linh khí trong tay Khương Kiếm.
“Dương Thanh, đây là chiêu kiếm mà tôi lĩnh ngộ sau khi tìm hiểu về kiếm ba mươi năm, tôi goi nó là Nhát Kiếm Vô Địch!”
Khương Kiếm nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, ngạo nghễ nói: “Sức mạnh hủy diệt của nhát kiếm này có thể sánh bằng đòn mạnh nhất của cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ, trừ khi cậu có thực lực ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, bằng không, cậu định lấy gì để chống lại Nhát Kiếm Vô Địch của tôi chứ?”
“Dương Thanh, cậu đã sẵn sàng đỡ chiêu kiếm mạnh nhất của tôi chưa?”
Giọng ông ta vang vọng khắp mấy nghìn mét như sấm rền.
Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ tu kiếm đạo, nhưng hôm nay tôi sẽ dùng kiếm đạo để đánh với ông, tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc chiêu kiếm mà ông đã tìm hiểu ba mươi năm sẽ mạnh đến mức nào”.
Giọng anh cũng vang vọng khắp mấy nghìn mét, tuy anh đến từ thế tục, cảnh giới kém xa Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ nhưng vẫn dám đánh với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ một trận.
Chỉ riêng khí phách này đã đủ để khiến cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ tự ti.
“Nhát Kiếm Vô Địch, đi!”
Khương Kiếm bỗng trút hết sức mạnh vào kiếm linh khí.
Cùng lúc đó, kiếm ý đáng sợ bùng nổ trên kiếm linh khí, vô số thanh kiếm vô hình hội tụ lại rồi lao về phía Dương Thanh.
“Hừ!”
Dương Thanh cười lạnh, bỗng cầm kiếm chém về phía trước.
Trong khoảnh khắc đó, trời đất như biến sắc, mây đen cuồn cuộn trên vùng trời nhà họ Hà, áp lực khổng lồ từ thiên kiếp ập xuống, như đang cảnh cáo rằng thế giới mới không được phép có chiêu kiếm mạnh như vậy.
“Keng!”
Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm vang lên.
Hai thanh kiếm va vào nhau, phát ra khí thế hủy diệt, lan khắp xung quanh.
“Rầm rầm rầm!”
Các tòa nhà của nhà họ Hà ầm ầm nát vụn như bị đao chém.
Cả nhà họ Hà rộng lớn lập tức bị san bằng.
“Rầm rầm rầm!”
Nhưng thế vẫn chưa hết, sau khi phá hủy nhà họ Hà, khí thế mạnh mẽ mà hai thanh kiếm phóng ra khi va vào nhau lại tiếp tục lan ra xung quanh như thủy triều.
Sóng khí đáng sợ lấy Dương Thanh và Khương Kiếm làm trung tâm, phá hủy mọi thứ trong phạm vi mấy trăm mét với khí thế không gì cản nổi.
“Không ổn! Chiêu kiếm quá mạnh, lùi tiếp!”
Các cao thủ vốn đã lùi hơn nghìn mét lại lùi thêm mấy trăm mét.
Một số người chậm chân bị sóng xung kích đánh trúng, lập tức hộc máu rồi bay xa mấy chục mét.
Ai cũng há hốc miệng, vô cùng sợ hãi, đây là trận chiến mạnh nhất mà họ thấy từ khi chào đời tới giờ.
Lúc này, ở chỗ của nhà họ Hà ban đầu, bụi bay mù mịt, không thấy gì cả.
Cao thủ của chiến vực Trung Châu, quân đoàn cao thủ và nhà họ Khương đều nhìn chằm chằm vào đống đổ nát, muốn xem xem rốt cuộc người còn đứng giữa đống đổ nát là ai.
Mạnh Thiên Lan siết chặt nắm tay, cắn răng: “Dương Thanh, cậu không được bị sao đâu đấy, bằng không, thế tục sẽ nhanh chóng trở thành thế giới mới do Hạ Giới giới Cổ Võ nắm quyền”.
Diệp Chiến Quốc cũng rất lo lắng và căng thẳng, với tư cách là đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu, ông ta hiểu rõ ý nghĩa của trận chiến này.
Nếu thắng, sau này Trung Châu sẽ vững như bàn thạch.
Nếu thua, thế gia Cổ Võ sẽ tràn vào thế tục nhân cơ hội này, thế giới mới sẽ hóa thành địa ngục trần gian.
Đó cũng là tai họa đối với người bình thường.
Hạ Hà nhìn chằm chằm vào đống đổ nát bằng đôi mắt đỏ hoe, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô ta không thấy đau, chỉ muốn nhìn thấy Dương Thanh.
Từng giây từng phút trôi đi, không còn trận đấu nào diễn ra trên đống đổ nát của nhà họ Hà nữa.
Bụi đất trên đống đổ nát cũng dần bay hết, cảnh tượng mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
“Có người đứng đấy kìa!”
Một người bỗng hô lên kinh ngạc.
Một người với cơ thể đầy máu đang đứng sừng sững trên đống đổ nát như bức tượng.
“Là Khương Kiếm!”
Cuối cùng cũng có người nhìn rõ mặt người kia, lập tức hô lên.
“Ha ha, là nhà họ Khương, thắng lợi cuối cùng thuộc về nhà họ Khương rồi!”
“Tứ trưởng lão của thế tục thua rồi, từ nay trở đi, thế gia Cổ Võ sẽ xưng vua trong thế giới mới, ha ha ha ha!”
“Nhà họ Khương muôn năm!”
...
Trong lúc nhất thời, người nhà họ Khương đều hoan hô ầm ĩ.
Còn người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ thì sững sờ.
Diệp Chiến Quốc lảo đảo lùi mấy bước, nói với vẻ bi thương: “Thua rồi ư?”
“Không!”
Mạnh Thiên Lan nghiến răng nghiến lợi, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Không thể nào! Cậu ấy là Chiến Thần Bất Bại, sao có thể thua chứ? Cháu không tin, chắc chắn cậu ấy còn sống!”
Nước mắt Hạ Hà rơi lã chã, vô cùng tuyệt vọng: “Người mà mình quan tâm đều chết hết rồi, mình còn sống làm gì đây?”
Sau khi cô ta dứt lời, một con dao găm tinh xảo bỗng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta thẳng thừng đâm nó vào tim mình.