Giọng nói của Dương Thanh vừa dứt, từ trong bóng tối bên cạnh đột nhiên có hai nhóm người đi ra.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu đứng đằng xa, ôm quyền cúi đầu nói với Dương Thanh: “Xin lỗi cậu Dương, hồi nãy vừa đi ngang qua đây nên đã làm phiền mọi người. Bây giờ, chúng tôi sẽ rời đi ngay!”
Dứt lời, người người đàn ông dẫn đầu kia không quay đầu lập tức dẫn thêm các đệ tử bên cạnh, ủ rũ rời đi.
Không ai để ý sau lưng đám người lớn này, đều đổ đầy mồ hôi rồi. Vì họ đã thấy được thủ đoạn khủng bố của Dương Thanh trước đó mà sợ hãi.
“Hình như đám người kia là Lưu Gia Tông và Thanh Thủy Tông!”
“Từ trước đến giờ, mối quan hệ giữa Thiên Lôi Tông bọn mình với đám đó đâu có tốt đẹp gì đâu. Sao bọn chúng lại đến nơi này chứ?”
“Đúng như ta nghĩ, có rất nhiều tông môn mượn nhân cơ hội này mà đến gây chuyện với Thiên Lôi Tông đấy!”
…
Các đệ tử Thiên Lôi Tông nhanh chóng nhận ra hai đoàn người kia, mà bàn tán xôn xao.
Gương mặt của Lôi Chấn Thiên cũng đanh lại, ông ta thở dài. Thoáng chốc, trông ông ta đã già đi mấy chục tuổi.
“Nếu chuyện này không giải quyết triệt để, thì tôi sẽ không rời khỏi Thiên Lôi Tông. Tất cả mọi người rút về, đi nghỉ ngơi sớm đi!”
Dương Thanh nói dứt lời, lập tức sử dụng một trận pháp xung quanh Thiên Lôi Tông. Trận pháp này giúp cho anh phát hiện khi người ngoài đến gần.
Sau khi làm xong những chuyện này, anh lập tức về lại chỗ tiểu viện vừa xảy ra sự cố ở Thiên Lôi Tông.
Lôi Chấn Thiên thấy anh không rời khỏi Thiên Lôi Tông cũng hơi lo. Ông ta vẫn đang lo, dù anh có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, nhưng anh chỉ có một mình. Làm sao mà đấu lại với các thể lực cường giả trong lượng lớn các tông môn bắt tay với nhau được chứ?
Hôm nay, anh chỉ giết hai tông môn và đẩy lùi hai tông môn khác mà thôi. Ngược lại, trong cả Thanh Long Thành thì tính ra cũng vài trăm cái tông môn lớn nhỏ rồi.
Các đệ tử của Thiên Lôi Tông lại nghĩ ngược lại với tông chủ bọn họ, họ đã vô cùng sợ hãi với các hành động của Dương Thanh. Họ còn thầm nghĩ, nếu bản thân là anh đã chuồn mất dạng từ sớm rồi.
Trong lòng đột nhiên có chút lòng kính nể với Dương Thanh, nhưng mà bảo bọn chúng làm vật thí mạng giúp Dương Thanh. Họ vẫn không muốn.
Tiếp theo đó, có hai thể lực tông môn đến vào ban đêm, la hét đòi báo thù cho Hoàng Vĩnh Xương. Kết quả, chỉ trong một thời gian ngắn tất cả đều bỏ mạng ở ngoài cửa của Thiên Lôi Tông.
Đến ngày hôm sau, liên tiếp có thế lực tông môn ồ ạt tiến đến. Nhưng có vài tông môn không mạnh bằng Thiên Lôi Tông, đa số bọn chúng dựa vào số lượng đông nhờ hợp tác mà đến tông môn khác kêu gào.
Bọn chúng làm thế chì muốn nịnh bợ Hoàng Vĩnh Xương để lấy được đan dược, trong đầu còn nghĩ rằng bản thân sẽ dễ giải quyết vì anh chỉ là một thanh niên.
Nhưng bọn chúng có nằm mơ cũng không ngờ rằng, tên thanh niên bị bọn chúng khinh bỉ kia không cần tốn nhiều sức đã diệt sạch bọn chúng rồi.
Mãi đến buổi chiều, tin tức thần chết Dương Thanh kia bắt đầu lan ra khắp các thế lực tông môn. Thông tin này nhanh chóng truyền khắp Thanh Long Thành, nhờ đó mà các tông môn nhỏ muốn rục rịch lập tức từ bỏ suy nghĩ.
Thoáng chốc, đã không còn kẻ nào dám đến gây chuyện với Thiên Lôi Tông nữa.
Dù sao, chuyện mấy tông môn lớn để ý nhất bây giờ chỉ có Thần Đan Tranh Phách Cuộc tranh tài sắp đến thôi.
Nhung mà có vài tông môn thế lực trung đẳng lại đến Thiên Lôi Tông, muốn lôi kéo Dương Thanh làm trưởng lão trong tông môn của bọn họ.
Tuổi anh còn trẻ mà đã có thực lực đáng ngạc nhiên như thế, nếu anh có thể trấn giữ tông môn cho bọn họ thì dù trả bất cứ cái gì nào, họ cũng thấy rất đáng.
Nhưng bọn chúng đến nơi cũng không thấy nổi mặt của Dương Thanh, trước đó đã bị anh hạ lệnh cho Lôi Chấn Thiên đuổi đám người đó đi.
Hai ngày gần đây, Lôi Chấn Thiên tiếp xúc với Dương Thanh cũng đã sinh ra cảm giác kính nể anh từ tận đáy lòng.
Thậm chí, ông ta còn phát hiện các đệ tử trong tông môn mình, cũng bắt đầu có suy nghĩ thần phục anh.
Chương 2407: Không thể phạm bất cứ sai lầm nào
Vào một buổi sáng nọ, trong đại sảnh của Thần Đan Tông. Tông chủ Hoàng Hạc Phi với một đám trưởng lão họp mặt lại với nhau, cùng nhìn vào gương mặt trên gương.
Sau khi ông già có hai chòm râu dê bấm niệm pháp quyết bằng hai tay, một hình bóng rõ ràng đột ngột xuất hiện trên gương. Người này chính là Dương Thanh đã ở ngoài Thần Đan Tông vào đêm hôm đó.
“Trông người này cũng chỉ là thanh niên bình thường, từ trước đến giờ được chiều chuộng chưa chịu khổ cực bao giờ. Có lẽ, chúng ta cũng chẳng có hận thù gì với cậu ta, nhưng sao cậu ta lại lén lút ở ngoài Thần Đan Tông làm gì?”
“Cho dù tên này có thù oán gì với đệ tử trong Thần Đan Tông, thì với thực lực mà một chưởng đánh chết được Ngô tông chủ ấy cũng đâu cần phải lén lút vào trong Thần Đan Tông để báo thù chứ?”
“Chẳng lẽ, tên nhóc này chỉ đến để ăn trộm đan dược thôi à?”
…
Sau khi một đám trưởng lão thấy rõ gương mặt của Dương Thanh, lập tức bàn tán xôn xao, suy đoán về mục đích của anh khi đến Thần Đan Tông này. Nhưng họ tranh luận rất lâu, cũng không đoán được nguyên nhân thật sự anh đến đây làm gì.
Lúc này, giọng nói uy nghiêm có lệnh, lạnh lẽo của Hoàng Hạc Phi vang lên: “Tôi không cần biết tên nhóc đó có mục đích gì khi đến đây, nhưng tên này dám giết Ngô tông chủ đang tuần tra của chúng ta, thì phải chết!”
“Nhưng trước tiên, chúng ta cần điều tra rõ ràng về thân phận và lai lịch của tên này đã. Tôi muốn xem tên nhãi này được kẻ nào xúi giục, dám đối đầu với Thần Đan Tông của chúng ta như vậy!”
“Đến lúc đó, chúng ta có thể diệt sạch tất cả thế lực sau lưng của tên đó. Tôi muốn để cho cả Cổ Võ Giới này biết được, sự ghê gớm của Thần Đan Tông chúng ta ra sao!”
Những trưởng lão đang ngồi ở đây nghe thế, lập tức gật đầu đồng ý.
Trong đó có một trưởng lão lên tiếng: “Thưa tông chủ, tôi nghe được một tin đồn rằng, vài ngày trước có một thanh niên xuất hiện ở Thiên Lôi Tông, thực lực của tên nhóc này cũng vô cùng đáng gớm!”
“Tôi còn nghe nói Hoàng Vĩnh Xương bị thanh niên này chặt cả hai chân, thậm chí tên đó còn giết một đệ tử của lão ta. Những tông môn ủng hộ Hoàng Vĩnh Xương ở Thanh Long Thành đều đến Thiên Lôi Tông tìm tên nhóc đó báo thù, nhưng kết quả bị giết sạch”.
“Thậm chí có người nói, tên nhóc đó dùng sức một mình đã có thể chém sạch các cường giả ở các tông môn rồi. Đám người Thiên Lôi Tông không chạm tay vào”.
“Tôi không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng dù sao có rất nhiều tông môn tin thông tin này là thật, cũng có rất nhiều thế lực đã đến Thiên Lôi Tông vào hôm nay. Bọn chúng muốn kéo tên nhóc kia về phe mình!”
“Nhưng mà bọn họ chưa gặp mặt tên nhóc kia, đã bị từ chối rồi. Tôi còn nghe nói, tên nhóc kia rất kiêu ngạo. Hôm nay có thể nói là, Thiên Lôi Tông vang tiếng khắp nơi chỉ trong một đêm. Tiếng tăm này sắp đè luôn Thần Đan Tông của chúng ta rồi!”
Hoàng Hạc Phi nghe những lời này, lập tức hỏi lại: “Ý của ông là chúng ta đến Thiên Lôi Tông, lôi kéo người này về phe mình à?”
Người trưởng lão kia lắc đầu, chỉ ngón tay lên bóng dáng Dương Thanh hiện lên mặt kính: “Tôi nghe nói thời gian thanh niên kia xuất hiện, trùng hợp đúng vào mấy ngày trước. Mà lúc đó, tên nhóc này cũng xuất hiện ở Thần Đan Tông chúng ta!”
Một trưởng lão khác không đợi Hoàng Hạc Phi nói, đã giả vờ hiểu ra nói: “Thanh niên này có thể giết chết các cường giả ngay lập tức, giống hệt với tên nhóc đáng chết đã ra tay giết chết Ngô tông chủ chỉ bằng một chiêu. Rõ ràng, hai đứa nhóc này là cùng một người!”
“Bây giờ, trưởng lão ta đây sẽ đến Thiên Lôi Tông gặp tên nhóc kia!”
Người trưởng lão kia nói xong đã đứng bật dậy, chuẩn bị xuất phát.
Hoàng Hạc Phi cau mày nói: “Đứng lại! Tên đó chỉ là một thằng nhóc mới mọc lông tơ thôi, đâu cần phải vội vàng như thế!”
“Tuy tôi nói báo thù cho Ngô tông chủ, nhưng lão ta cũng chỉ là một con cờ của Thần Đan Tông thôi, chết cũng đã chết rồi. Chúng ta không cần sử dụng nhân lực vô bổ như vậy!”
“Ngày mai là cuộc thi Thần Đan Tranh Phách Cuộc tranh tài, nên chúng ta không thể phạm bất cứ sai lầm nào!”