Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2341: Không thể địch nổi

Như cảm nhận ánh mắt rực cháy của Võ Xương, Dương Thanh nhíu mày nhìn qua.

Quả nhiên thấy ngay ánh mắt Võ Xương đầy sự tham lam, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kiếm Thiên Tử trong tay anh.

Dương Thanh thầm nghĩ trong lòng: Không tốt rồi. Bị cao thủ cấp bậc đỉnh cao như Võ Xương nhắm trúng, đây không phải chuyện tốt.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh lại bình tĩnh lại, Võ Xương sớm đã nhắm vào anh rồi, thậm chí còn muốn anh chết, cho dù hiện tại có bị nhắm trúng kiếm Thiên Tử thì cũng chẳng có gì to tát.

“Võ Xương, trò khôi hài này nên kết thúc thôi!”

Ngay lúc này, Ngô Hùng Bá bỗng lên tiếng nói.

Võ Xương cười lạnh một tiếng: “Kết thúc? Được thôi, chỉ cần ông giao tên kia cho tôi, bây giờ tôi sẽ đưa người của Thiên Hải Tông rời đi”.

Nếu có thể có được kiếm Thiên Tử, cho dù tạm thời bỏ qua ân oa với Thành Chủ Phủ thì có sao chứ?

Võ Xương đã bước vào Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ bán bộ nhiều năm nay, vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, hôm nay, ông ta cảm nhận được cơ hội này trên kiếm Thiên Tử.

Nếu có thể có được kiếm Thiên Tử, ông ta nắm chắc được tám mươi phần trăm có thể thành công tiến được Thiên Cảnh thất phẩm trong vòng ba tháng.

Có thể tiến vào Thượng Giới giới Cổ Võ tu hành, đây chính là ước mơ của ông ta.

Hiện tại kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và giới thế tục đã bắt đầu rạn nứt, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn dung hòa với giới thế tục.

Đến lúc đó, linh khí Tân Thế Giới sẽ giảm mạnh so với linh khí ở Trung Giới giới Cổ Võ ban đầu, khi đó cho dù có muốn đột phá nữa cũng càng khó hơn.

Ngô Hùng Bá sao lại không hiểu được tâm tư của Võ Xương chứ? Ông ta cười lạnh một tiếng: “Dương Thanh là khách quý của tôi, muốn tôi giao cậu ấy cho ông là chuyện không thể!”

Võ Xương tức giận: “Ngô Hùng Bá, ông thật sự muốn quyết chiến một trận với Thiên Hải Tông tôi sao?”

Ngô Hùng Bá lạnh lùng nói: “Không phải tôi, mà là ông hăm dọa người khác, muốn sống chết với tôi! Hôm nay, tôi sẽ cược sống chết ở đây, muốn đưa Dương Thanh rời khỏi Phủ Thành Chủ, là không thể, trừ phi bước qua xác tôi!”

Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế đã bùng nổ từ trong người ông ta.

Đôi mắt Võ Xương đầy vẻ nặng nề trước nay chưa từng có.

Ông ta không ngờ Ngô Hùng Bá lại vì Dương Thanh mà lại muốn đối đầu sống chết với ông ta.

Vừa nãy, ông ta và Ngô Hùng Bá đã giao chiến cả trăm hiệp, cũng thăm dò căn cơ của nhau, có thể nói, thực lực hai người không phân cao thấp.

Nếu thực sự sống chết một trận, ai sống ai chết cũng khó biết được.

Tuy Võ Xương muốn để Thiên Hải Tông lật đổ địa vị phủ Thành Chủ tại Bạch Hổ Thành, nhưng tự mình cũng biết mình, một khi hai thế lực lớn bùng nổ một trận tử chiến, đến cuối cùng cũng chỉ lưỡng bại câu thương.

Trước mắt, vẫn chưa phải lúc quyết chiến sống còn.

Suy nghĩ một lúc, Võ Xương nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá nói: “Ông và tôi có giao chiến nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng chúng ta đổi cách khách để kết thúc chuyện hôm nay?”

Ngô Hùng Bá nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Ông nói xem!”

Võ Xương nói: “Sức chiến đấu mà Dương Thanh thể hiện mạnh thế nào, chúng ta đều biết rõ, có thể nói, thực lực cậu ta không kém mấy vị trưởng lão Thiên Hải Tông tôi”.

Ngô Hùng Bá nhíu chặt mày, tuy đối phương vẫn chưa nói hết nhưng ông cũng mơ hồ đoán được gì đó.

Võ Xương nói tiếp: “Cứ để Dương Thanh đấu với tứ trưởng lão Lê Nguyên Thanh của Thiên Hải Tông tôi một trận, nếu Lê Nguyên Thanh thắng, ông giao Dương Thanh cho tôi, thế nào?”

Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Võ Xương, ông không còn mặt mũi gì sao? Dương Thanh nhỏ tuổi cỡ nào, Lê Nguyên Thanh bao nhiêu tuổi? Ông bảo bọn họ đánh một trận định thắng thua?”

“Theo tôi biết, thiên phú võ đạo của con trai ông rất xuất chúng, lại cùng tuổi Dương Thanh, chi bằng để con trai ông đánh một trận với Dương Thanh, chỉ cần con trai ông có thể thắng, Dương Thanh có thể để ông đưa đi”.

Ánh mắt Võ Xương chợt lạnh, con trai ông ta như thế nào, ông ta biết rõ hơn ai hết, giữa những người cùng tuổi, có lẽ có thể xem là thiên tài võ đạo, nhưng so với Dương Thanh, quả thực là rác rưởi.

Phải biết là, sức chiến đấu mà Dương Thanh thể hiện vượt xa võ giả đồng trang lứa, đã đạt đến cao thủ đỉnh cao ở tuổi như ông ta.

Võ Xương nói: “Ngô Hùng Bá, ông nói như vậy thì không thú vị gì cả, sức chiến đấu của Dương Thanh mạnh thế nào, có thể thấy rõ, để người cùng lứa đấu với cậu ta, chẳng phải là tự đâm đầu vào đường chết sao?”

Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Thì ra ông cũng tự biết nhỉ, biết con trai ông là phế vật, không phải đối thủ của Dương Thanh”.

“Dù sao tôi cũng đã nói rồi, muốn đưa Dương Thanh rời khỏi đi, trừ khi tôi chết!”

Thấy Ngô Hùng Bá vì Dương Thanh mà làm đến bước này, ai ai ở đây cũng đều kinh sợ.

Ngay cả Dương Thanh cũng rất bất ngờ, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Mặc dù biết Ngô Hùng Bá bảo vệ anh như vậy cũng có lợi ích khác, nhưng lại không quá đáng như những người khác, cho anh cảm giác tôn trọng và hoàn toàn tự do.

Dương Thanh cũng hiểu rõ, chuyện hôm nay, muốn thiện e là không thể.

Nghĩ đến đây, anh bỗng lên tiếng nói: “Võ tông chủ, lời vừa nãy của ông, là thật sao?”

Lời này vừa thốt lên, tất cả mọi người đều kinh sợ nhìn Dương Thanh.

Ánh mắt Võ Xương nhìn Dương Thanh chằm chằm nói: “Tôi đường đường là tông chủ Thiên Hải Tông, chẳng lẽ lại lừa gạt cậu trước mặt nhiều người vậy sao?”

“Chỉ cần cậu dám đấu một trận với tứ trưởng lão Lê Nguyên Than của Thiên Hải Tông tôi, nếu cậu thắng, tôi lập tức đưa người của Thiên Hải Tông rời đi, sau này tuyệt đối không gây rối với cậu”.

Dương Thanh hỏi ngược lại: “Thắng bại trong lời của Võ tông chủ, phân định thế nào?”

Võ Xương nói: “Chỉ cần cậu có thể chém giết Lê Nguyên Thanh, xem như cậu thắng! Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không để Lê Nguyên Thanh giết cậu, chỉ cần cậu không còn sức chiến đấu thì xem như cậu thua, thế nào?”

Dương Thanh lớn tiếng nói: “Được, tôi đồng ý!”

Thấy anh đồng ý, Ngô Hùng Bá lập tức biến sắc, vội nói: “Dương Thanh, cậu đừng kích động, Lê Nguyên Thanh tương đương với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ, trong trận chiến vừa nãy, ông ta còn chưa dùng hết toàn bộ thực lực”.

Võ Xương vội nói: “Ngô Hùng Bá, Dương Thanh đã đồng ý rồi, ông đừng có xen vào việc người khác”.

“Ông…”

Ngô Hùng Bá tức giận không thôi, nhưng cũng không phản bác được gì.

Dù sao cũng là bản thân Dương Thanh đồng ý.

Ngô Hùng Bá cũng biết rõ, không có cách nào thay đổi, vì thế nói với Dương Thanh: “Dương Thanh, cẩn thận!”

Dương Thanh gật đầu: “Ngô thành chủ yên tâm!”

Ngô Hùng Bá gật đầu, không nói gì thêm.

Võ Xương khẽ nhếch miệng, chỉ cần Dương Thanh đồng ý là được, Lê Nguyên Thanh mạnh thế nào, ông ta biết rất rõ, Dương Thanh chỉ dựa vào một linh khí, muốn giết Lê Nguyên Thanh, căn bản là chuyện không thể.

Thoáng chốc, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn Dương Thanh và Lê Nguyên Thanh.

Bên phe cánh Thiên Hải Tông, ánh mắt Tiêu Thanh Vân vô cùng nặng nề, không ai chú ý đến ánh mắt ông ta còn có chút lo lắng.

Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Nguyên Thanh ở phía đối diện, lạnh giọng nói: “Tôi cũng muốn xem xem, sau khi mất đi linh khí, ông còn có thể dùng được mấy phần thực lực”.

Ánh mắt Lê Nguyên Thanh lạnh đến run người, vẻ mặt hung hăng nói: “Nhóc con, có phải cậu nghĩ làm gãy linh khí của tôi thì đã nắm chắc phần thắng rồi không?”

Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế kinh khủng đã bùng nổ trong cơ thể ông ta.

Chỉ thấy trên cánh tay trái của ông ta có một luồng sát khí đáng sợ vây quanh.

Lúc này, Dương Thanh biến sắc, trong lòng như khẽ run.

Còn chưa giao đấu thì anh đã cảm nhận được sức mạnh không thể địch nổi trên cánh tay trái của Lê Nguyên Thanh rồi.
Chương 2342: Hai tay bị gãy

Ngô Hùng Bá cảm nhận được luồng khí thế hùng mạnh bỗng chốc tỏa ra trên cánh tay trái Lê Nguyên Thanh, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Còn bên phe cánh Thiên Hải Tông, ngay cả Võ Xương cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng, ngay cả tông chủ như ông ta cũng không ngờ được, Lê Nguyên Thanh lại che giấu bản lĩnh.

Chỉ dựa vào khí thể tỏa ra trên người Lê Nguyên Thanh thì đã đứng trên đỉnh cao Trung Giới giới Cổ Võ rồi.

Chỉ là, khác với cao thủ cấp bậc như Võ Xương và Ngô Hùng Bá, bọn họ thuộc về kiểu thực lực dựa vào chính bản thân thì Lê Nguyên Than lại dùng một loại bí thuật hùng mạnh nào đó.

Bí thuật càng mạnh thì tác dụng phụ sẽ càng lớn.

Lúc này, cánh tay trái của Lê Nguyên Thanh đã to hơn hẳn, trên tay đầy rẫy các đường vân.

Vẻ mặt ông ta vô cùng hung tợn nhìn Dương Thanh nói: “Nhóc con, tôi sẽ xé xác cậu thành từng mảnh!”

Dương Thanh bỗng cảm thấy có chút tuyệt vọng, cậu đã dùng hết sức chiến đấu mạnh nhất, nhưng giữa cậu và cao thủ đỉnh cao vẫn có khoảng cách không hề nhỏ.

Thực lực hiện tại của Lê Nguyên Thanh, không hề kém cao thủ đỉnh cao, thậm chí còn mạnh hơn.

Dương Thanh chỉ dựa vào thủ đoạn hiện tại thì căn bản không thể làm gì được Lê Nguyên Thanh.

“Lê Nguyên Thanh, nói thế nào thì ông cũng là trưởng lão của Thiên Hải Tông, giao phong với một tiểu bối, mà lại còn dùng bí thuật?”

Vẻ mặt Ngô Hùng Bá tức giận nhìn Lê Nguyên Thanh chằm chằm.

Lê Nguyên Thanh cười nhạo một tiếng, đôi mắt tàn nhẫn cay độc bỗng nhìn sang Ngô Hùng Bá, nghiến răng nói: “Ngô thành chủ, ông đã đồng ý để tôi và thằng nhóc này tử chiến một trận thì ông nên im miệng lại đi, nếu nhàn rỗi không có gì làm thì đi thách đấu với tông chủ chúng tôi đi.”

“Ông nói gì?”

Ngô Hùng Bá lập tức nổi giận, sát ý bùng nổ khắp người.

Võ Xương động chân, lập tức có một luồng khí thế bùng nổ, quát lớn: “Ngô Hùng Bá, ông vẫn còn muốn giao đấu với tôi sao?”

Ngô Hùng Bá tức đến run người, Lê Nguyên Thanh lại dám nói với ông ta như vậy.

Ông ta không phải e sợ Võ Xương, mà nếu giao đấu với Võ Xương căn bản chẳng có ý nghĩa gì, ai cũng không làm được gì ai, trái lại bởi vì giao đấu với Võ Xương nên sẽ không thể bám sát được trận chiến của Dương Thanh và Võ Xương.

Lê Nguyên Thanh cười nhạo nhìn Ngô Hùng Bá, sau đó lại nhìn Dương Thanh, nheo mắt nói: “Nhóc con, nếu bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu nhận thua với tôi, tôi sẽ tha cho cậu một mạng, thế nào?”

Ánh mắt Dương Thanh đầy sát ý, nhìn chằm chằm Lê Nguyên Thanh nói: “Ông là cái thá gì chứ? Mà dám nói lời như vậy?”

Ông vừa quát xong, luồng sức mạnh Hồng Hoang như đã ngủ say trong thân thể anh dần dần tuôn ra.

Hai mắt anh lập tức đỏ rực, vẻ mặt cũng dần trở nên hung hăng.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khí thế trên người cậu đã tăng lên đến Thiên Cảnh đỉnh cao lục phẩm.

Ánh mắt Lê Nguyên Thanh đầy sát ý, một thiên kiêu võ đạo đáng sợ như vậy, nếu hôm nay không chết, tương lai chắc chắn sẽ trở thành kẻ tử địch lớn nhất.

“A!”

Dương Thanh bỗng ngửa mặt lên trời thét lớn, đôi mắt đỏ như máu bỗng chốc biến thành màu đỏ tươi, gương mặt cũng trở nên hung tợn.

“Vẫn chưa đủ!”

Dương Thanh nghiến chặt răng, anh tử tăng sức chiến đấu thêm một chút nữa, nhưng dùng hết sức lực, cũng không thể đạt đến cấp bậc như Lê Nguyên Thanh.

“Nếu ngay cả Lê Nguyên Thanh cũng không giết được, thì ngày mai đến Hợp Hoan Tông, sao có thể cứu được Tần Thanh Tâm và con gái đây?”

Vẻ mặt Dương Thanh không cam tâm, hai hàng lệ máu bỗng chảy xuống.

Tu vi võ đạo của anh đã đạt đến Kết Đan Kỳ, có thể sánh với cao thủ Thiên Cảnh ngũ phẩm và lục phẩm, chẳng lẽ, bản thân không thể đột phá đến Nguyên Anh Kỳ thì không thể có được thực lực của Thiên Cảnh thất phẩm sao?

Nhưng anh mới đột phá đến Kết Đan Kỳ chưa được bao lâu, sao có thể lập tức đột phá được đến Nguyên Anh Kỳ?

Nếu đã không có cách đạt đến Nguyên Anh Kỳ, vậy chỉ đành dùng đan dược bổ sung thôi.

Nghĩ đến đây, Dương Thanh không hề do dự, lập tức lấy một vốc Long Hổ Đan, liên tục nuốt xuống.

Cảnh tượng này, lập tức khiến mọi người ở đây sững sờ, Dương Thanh vậy mà lại dùng nhiều đan dược như vậy trong một lần.

Rốt cuộc anh là người gì vậy?

Tại sao có thể có được nhiều đan dược như vậy?

Ngay cả ở Trung Giới giới Cổ Võ cũng chẳng có bao nhiêu thầy luyện đan, đương nhiên đan dược cao cấp cũng không có nhiều.

Long Hổ Đan mà Dương Thanh dùng lúc nãy, vừa nhìn đã biết là loại cao cấp bất phàm.

Chẳng lẽ, sau lưng tên nhóc này, thật sự có một ma tu thực lực hùng mạnh sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt sát ý Lê Nguyên Thanh lại càng nặng nề.

Bên phe cánh Thiên Hải Tông, vẻ mặt Tiêu Thanh Vân đầy vẻ lo lắng, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.

Võ Xương bỗng nhìn Tiêu Thanh Vân hỏi: “Tam trưởng lão, ông cảm thấy cái tên đến từ giới thế tục này có thể kiên trì được bao lâu?"

Tiêu Thanh Vân vô cảm nói: “Nhiều nhất là một phút!”

Võ Xương cười lớn, lên tiếng nói: “Có thể ép Lê Nguyên Thanh đến mức này, nếu cậu ta thật sự có thể kiên trì được một phút trong tay Lê Nguyên Thanh thì đúng là không tệ.”

Vẻ mặt Ngô Hùng Bá nặng nề, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh.

Thực lực Dương Thanh thể hiện lúc này càng mạnh, ông ta càng cảm thấy đáng tiếc, gần như không cần nghi ngờ, một khi cho Dương Thanh đủ thời gian, Dương Thanh chắc chắn sẽ trưởng thành lợi hại đến đáng sợ.

Chỉ là, thực đáng tiếc, đối thủ của anh lại là Lê Nguyên Thanh, là cao thủ đỉnh cao, sau khi dùng bí thuật thì có thể miễn cưỡng tăng thực lực lên đến Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm bán bộ.

Dương Thanh nuốt hết một hơi năm viên Long Hổ Đan xong, một luồng khí thế bỗng bùng nổ trong thân thể anh, như muốn đâm thủng cả người anh.

Đau đớn như kim châm khiến Dương Thanh có cảm giác sống không bằng chết, nhưng anh vẫn cố nhịn không để bản thân ngã xuống.

Nếu không bị buộc đến bước này, sao anh có thể dùng đến thủ đoạn mạo hiểm như vậy để nâng cao thực lực chứ?

Anh vội vàng sử dụng Chiến Thần Quyết, điên cuồng hấp thụ năng lượng của Long Hổ Đan.

Khí thế trên người anh cũng bắt đầu dâng cao.

“Ồ?”

Lê Nguyên Thanh cảm nhận được khí thế trên người Dương Thanh mạnh mẽ không ngừng, vẻ mặt lập tức thay đổi, khó tin mà nói: “Sao có thể chứ?”

Ông ta phải dùng bí thuật mới có thể nâng cao thực lực đến mức này, tại sao Dương Thanh cũng có thể nâng cao thực lực được đến mức này chứ.

Bí thuật ông ta sử dụng, nói đúng hơn là cấm thuật, một khi dùng đến thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Nhưng vì để giết chết Dương Thanh, ông ta không thể không làm như vậy.

Bây giờ, Dương Thanh cũng nâng cao thực lực đến cấp bậc của ông ta, có thể tưởng tượng được ông ta căm hận thế nào.

“Nhóc con, cậu đúng là đáng chết!”

Lê Nguyên Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.

Đạp mạnh xuống đất, mặt đất vang lên một tiếng “bịch” rất lớn, lập tức nứt ra, bóng dáng ông ta thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Dương Thanh.

“Chết đi cho tôi!”

Lê Nguyên Thanh rống lớn, cánh tay trái to hơn gấp đôi bông chốc giáng xuống đầu Dương Thanh.

Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở, tập trung nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Ầm!”

Giây tiếp theo, cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh sợ đã xảy ra, chỉ thấy Dương Thanh chắn ngang hai tay trước ngực, nắm đấm của Lê Nguyên Thanh nặng nề giáng xuống hai cánh tay anh.

Sau đó tiếng xương rạn nứt vang lên, hai cánh tay Dương Thanh lập tức bị gãy, thân thể anh trực tiếp bị đẩy lùi ra sau mười mấy bước.
Chương 2343: Đã thua rồi

“Dương Thanh!”

Thấy Dương Thanh bị Lê Nguyên Thanh đánh gãy hai cánh tay, vẻ mặt Ngô Hùng Bá lập tức thay đổi, chân di chuyển muốn lao đến bảo vệ Dương Thanh.

“Ngô Hùng Bá!”

Võ Xương rống giận, lập tức chặn đường Ngô Hùng Bá, trừ phi Ngô Hùng Bá đánh bại ông ta, nếu không không thể cứu được Dương Thanh.

Ngô Hùng Bá lạnh giọng nói: “Võ Xương, tha cho Dương Thanh một con đường sống, tôi có thể chắp tay nhường Bạch Hổ Thành!”

Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều kinh ngạc!

Ngô Hùng Bá vì cứu Dương Thanh mà nguyện ý giao lại Bạch Hổ Thành?

Ông ta là thành chủ của Bạch Hổ Thành, một khi nhường lại Bạch Hổ Thành, ông ta còn có thể xem như là thành chủ được hay sao?

Ngay cả Võ Xương cũng ngây người, ông ta thực sự không thể ngờ được, Ngô Hùng Bá sẽ vì một nhân vật nhỏ mà có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, ông ta đã nhanh chóng định thần lại.

Hiện tại kết giới giữa giới thế tục và Trung Giới giới Cổ Võ đang không ngừng biến mất, không bao lâu nữa, hai giới sẽ hoàn toàn dung hợp thành một.

Đến lúc đó, một nơi nhỏ như Bạch Hổ Thành thì có thể xem là gì chứ?

Thật sự khi đến lúc đó, đừng nói là Bạch Hổ Thành, mà các thể lực đỉnh cao của cả Trung Giới giới Cổ Võ đều sẽ từ bỏ địa bàn ban đầu, sau đó bắt đầu tranh giành địa bàn ở thế giới mới rộng lớn hơn.

Sau khi nghĩ rõ điểm này, Võ Xương cười lạnh nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Ông xem tôi là tên ngốc sao?”

Ngô Hùng Bá trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm Võ Xương, tức giận nói: “Rốt cuộc ông muốn thế nào thì mới chịu tha cho Dương Thanh một con đường sống?”

Ông ta đã cược hết mọi thứ vào Dương Thanh, đã đi đến bước đường này rồi, nhất định phải bảo vệ được tính mạng Dương Thanh.

Thế nhưng Võ Xương lại không nể mặt ông ta gì cả, cười lạnh nói: “Không ngờ được, đường đường là thành chủ của Bạch Hổ Thành ở Trung Giới giới Cổ Võ, lại vì một tên nhãi từ giới thế tục, mà làm ra loại chuyện như vậy”.

“Muốn tha cho cậu ta một con đường sống, cũng không phải không thể, chỉ là yêu cầu của tôi, Ngô thành chủ làm không được”.

Ngô Hùng Bá cười lạnh nói: “Có yêu cầu gì, ông cứ việc nói!”

Vẻ mặt tươi cười của Võ Xương dần biến mất, nheo mắt nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá nó: “Tôi muốn ông quỳ xuống cầu xin tôi! Chỉ cần ông có thể làm được, bây giờ tôi sẽ bảo Lê Thanh Nguyên tha cho cậu ta!”

“Ông nói gì?”

Ngô Hùng Bá lập tức nổi giận, sát ý dày đặc quanh người, nhìn Võ Xương trừng trừng nói: “Ông đừng có hiếp người quá đáng!”

Võ Xương tức giận nói: “Tôi muốn ức hiếp ông ấy, ông có thể làm gì được tôi?”

Thoáng chốc, hai đại lão đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ đã đối chọi với nhau rồi.

Toàn bộ không gian đều bị một luồng áp lực nặng nề che phủ, ai ai có mặt ở đây cũng đều cảm thấy khó thở, có cảm giác như bị đè nặng khó chịu.

Ngay lúc này, một âm thanh bỗng vang lên: “Cậu ta còn chưa đến đường cùng, các ông tranh chấp cái gì?”

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy bên phía Thiên Hải Tông, tam trưởng lão Tiêu Thanh Vân với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đang nhìn về một hướng khác.

Mọi người đều nhìn theo hướng ông ta nhìn, thoáng chốc đều sững sờ.

Chỉ thấy Dương Thanh vừa nãy mới bị một quyền của Lê Nguyên Thanh đánh gãy hai tay, lúc này cả người cuồn cuộn ma uy, mái tóc dài màu tím tung bay trong gió.

Cánh tay trái của Lê Nguyên Thanh đang bị một tay Dương Thanh nắm lấy, vẻ mặt ông ta vô cùng hung tợn.

“Chuyện… Chuyện này sao có thể?”

“Hai tay cậu ta chẳng phải đã bị đánh gãy rồi sao? Sao còn có thể dùng tay đỡ lấy một quyền của Lê Nguyên Thanh chứ?”

“Đồ ngu, anh không nhìn thấy ma uy tỏa ra từ trong người Dương Thanh sao? Tên này, thế mà lại là một ma tu!”

“Cái gì? Ma tu?”

Bỗng chốc, tất cả mọi người ở đây đều ngây người.

Ngay cả Ngô Hùng Bá lúc này cũng trừng lớn mắt.

Võ Xương sau khi kinh ngạc trong chốc lát cũng không nhịn được mà bật cười, cười mãi đến cuối cùng, ông ta lại nhìn Ngô Hùng Bá như nhìn một tên ngốc rồi nói: “Ngô Hùng Bá, ông đường đường là thành chủ Bạch Hổ Thành, mà lại bao che một tên ma tu, ông đúng là lớn gan!”

Lần này, Ngô Hùng Bá không nói gì thêm.

Bởi vì ở Trung Giới giới Cổ Võ, ma tu chính là loại người ai ai cũng muốn đánh đuổi.

Các thế lực đỉnh cao tự xưng là danh môn chính phái đều cho rằng ma tu không nên tồn tại trên đời này.

Bọn họ cho rằng ma tu sẽ gây loạn Trung Giới giới Cổ Võ, phá vỡ thế cân bằng hiện tại.

Nhưng lại không thấy trong các danh môn chính phải bọn họ mới càng biến chất nhiều hơn.

“Dương Thanh sao lại là ma tu?”

Vẻ mặt Ngô Tử Kính khó tin nhìn về phía Dương Thanh.

Lúc này, khắp người Dương Thanh cuồn cuộn ma uy, hai mắt tối đen, vẻ mặt hung tợn.

Còn Lê Nguyên Thanh bị anh túm lấy tay thì lúc này vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.

“Khốn kiếp, buông tay!”

Khi ông ta cố gắng muốn rút tay về thì lại phát hiện căn bản không thể thoát khỏi.

Tay Dương Thanh giống như cái mỏ kẹp đang giữ chặt tay ông ta vậy, khiến ông ta không thể thoát ra nổi.

Chuyện này càng khiến ông ta sợ hãi trong lòng.

Vừa nãy Dương Thanh mới bị ông ta đánh gãy hai tay, sao đột nhiên lại có sức mạnh kinh khủng như vậy được chứ?

Sức mạnh này, e rằng ngay cả cao thủ đỉnh cao như Võ Xương và Ngô Hùng Bá cũng chưa chắc so được?

Lê Nguyên Thanh biết rõ, nếu ông ta không thoát khỏi, một khi Dương Thanh phản công, ông ta sẽ thất bại rất thảm.

Lúc này Ngô Hùng Bá lớn tiếng nói: “Lê Nguyên Thanh, giết cậu ta cho tôi!”

“Tứ trưởng lão, giết anh ta!”

“Tứ trưởng lão, giết anh ta!”

Thoáng chốc, các cao thủ Thiên Hải Tông ở đây đều rống lớn.

Ngay cả cao thủ cả Bạch Hổ Thành cũng tức giận nhìn Dương Thanh chằm chằm, chỉ hận không thể tự tay giết chết anh.

Đây chính là địa vị của ma tu ở Trung Giới giới Cổ Võ.

Chính vì như vậy nên Trung Giới giới Cổ Võ không có nhiều ma tu, cho dù có, cũng đã sớm trốn đi, chỉ sợ bị phát hiện.

Nếu không phải Ngô Hùng Bá, thì những cao thủ Bạch Hổ Thành này cũng sẽ cùng hô hoán theo các cao thủ Thiên Hải Tông rồi.

Thế nhưng Lê Nguyên Thanh bị Dương Thanh nắm chặt quyền, cũng gấp gáp muốn khóc đến nơi rồi, ông ta đã dùng hết sức mình cũng không thể thoát khỏi tay của Dương Thanh, bảo ông ta giết Dương Thanh, căn bản giết không nổi!

Ông ta không phải tên ngốc, lúc trước nắm chắc trăm phần trăm giết chết được Dương Thanh nên mới ra tay, nhưng bây giờ ngay cả thoát khỏi giam cầm của Dương Thanh cũng làm không được thì nói gì đến chuyện giết Dương Thanh?

Bây giờ ông ta chỉ muốn mau chóng thoát khỏi khống chế của Dương Thanh sau đó trốn thật xa, ai muốn giết Dương Thanh thì tự mình mà giết.

Thế nhưng Dương Thanh như thể không nghe thấy lời của Lê Nguyên Thanh, tay phải đang nắm chặt tay Lê Nguyên Thanh, một luồng hơi thở dần dần tràn ngập quanh người anh.

Giống như còn có một Dương Thanh khác muốn nắm giữ lấy thân thể này vậy.

Dương Thanh nghiến chặt răng, cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân không để ma khí nắm quyền khống chế.

Ngay lúc anh bị Lê Nguyên Thanh đánh gãy hai tay, lúc bị đánh bay đi, một luồng ma khí thần bí từ trong kiếm Thiên Tử tuôn ra, xâm nhập vào thân thể anh.

Luồng ma khí này tựa như một ngọn lửa, khiến ma khí ngủ say trong cơ thể anh bỗng chốc bùng nổ.

“Ranh con, mau buông tay!”

Lê Nguyên Thanh cắn răng nói, vì mặt mũi nên không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng kêu gào.

Võ Xương đang nhìn chằm chằm bên này, thấy Lê Nguyên Thanh chần chừ không chịu ra tay với Dương Thanh, cuối cùng cũng biết được gì đó.

Khi ông ta phát hiện vẻ mặt Lê Nguyên Thanh đau đớn, khổ sở giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi, thì sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Mãi đến lúc này, ông ta mới ý thức được, không phải Lê Nguyên Thanh không chịu ra tay giết Dương Thanh, mà là ông ta căn bản không làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK