Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Dương Thanh u ám tới cực điểm, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến tổ chức sát thủ Thánh Cung này, lại có người bằng lòng chi trả một nửa tài sản của gia tộc mình để lấy mạng anh.

Trong khoảng thời gian này, cũng không có nhiều người biết hành tung của anh, người muốn lấy mạng anh chỉ có hai thế lực, phủ Hoài Thành hoặc Mục phủ.

Có rất nhiều người ở phủ Hoài Thành muốn giết anh, còn ở Mục phủ, có lẽ chỉ mình Mục Xung muốn lấy mạng anh, có thể nhận thấy điều đó từ thái độ của Mục Xung với anh.

Về phần rốt cuộc ai đã mời sát thủ Thánh Cung tới giết anh, bây giờ không thể kết luận nữa rồi.

“Thánh Cung ở đâu?”

Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị, hỏi.

Tống Nghị nói: “Ngũ Hành Sơn!”

“Cảm ơn nhé!”

Dương Thanh nói cảm ơn rồi quay người rời đi.

“Thiếu thành chủ, Dương Thanh hỏi Thánh Cung ở đâu, chẳng lẽ cậu ta định tới Thánh Cung à?”

Sau khi Dương Thanh đi, cao thủ Tống phủ đang đứng sau Tống Nghị chợt hỏi.

Tống Nghị lắc đầu, nói: “Với thực lực của cậu ta bây giờ, nếu dám đến Thánh Cung thật thì chỉ còn đường chết, trừ khi sư phụ cậu ta ra tay giúp, nhưng sư phụ cậu ta là cao thủ Thiên Cảnh, theo quy định của Thủ Hộ Minh, ông ta không thể nhúng tay vào chuyện của cao thủ dưới Thiên Cảnh”.

“Được rồi, chúng ta cũng nên đến phủ Hoài Thành thôi, chuẩn bị sẵn sàng, ba tiếng nữa sẽ ra tay với phủ Hoài Thành”.

Sau khi rời đi, Dương Thanh về Mục phủ, tìm kiếm khách Ảnh Tử trước.

Dương Thanh nói: “Tiền bối Ảnh Tử, tôi phải đến Hoài Thành một chuyến, Tiểu Uyển và Tiểu Lam sẽ tạm thời ở lại Mục phủ, mong tiền bối Ảnh Tử chăm sóc họ giúp tôi”.

Kiếm khách Ảnh Tử kinh hãi: “Cậu chuẩn bị giúp người của Tống phủ ra tay với phủ Hoài Thành à?”

Dương Thanh gật đầu: “Giờ Mục phủ bị tổn thất nặng nề, không rõ sống chết của Mục thành chủ ra sao, phải tìm một đồng minh mạnh mẽ. Trong mấy ngày vừa rồi, tôi đã tiếp xúc với Tống Nghị - thiếu thành chủ Tống phủ, con người anh ta cũng khá được, anh ta đã đồng ý sẽ không ra tay với Mục phủ sau khi nắm giữ phủ Hoài Thành, trái lại còn bằng lòng liên minh với Mục phủ nữa”.

“Có quan hệ với Tống phủ, Mục phủ cũng có thể dưỡng sức một khoảng thời gian nhân cơ hội này, cố gắng hồi phục nguyên khí rồi bàn chuyện Hoài Thành sau”.

Kiếm khách Ảnh Tử chỉ cảm thấy vui mừng không gì sánh được, Dương Thanh sẽ phải đi, nhưng trước khi đi, anh vẫn không quên giúp Mục phủ ổn định lại.

Kiếm khách Ảnh Tử chợt hỏi: “Cậu nói sau này hãy bàn chuyện Hoài Thành là sao?”

Dương Thanh nói: “Tuy Tống Nghị là thiếu thành chủ Tống phủ, nhưng ở Tống phủ cũng có rất nhiều người nhòm ngó vị trí của anh ta, anh ta muốn nắm giữ phủ Hoài Thành chỉ để củng cố địa vị ở Tống phủ”.

“Anh ta đã đồng ý với tôi, sau khi địa vị của anh ta ở Tống phủ ổn định, anh ta sẽ buông bỏ Hoài Thành, giao Hoài Thành cho Mục phủ”.

Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử vô cùng mừng rỡ, kích động nói: “Dương Thanh, cảm ơn cậu!”

Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Tiền bối Ảnh Tử khách sáo rồi, nếu lần này không được Mục phủ giúp đỡ, chưa chắc tôi đã sống đến giờ, tôi sẽ luôn ghi nhớ ân tình của Mục phủ”.

“Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi nên lên đường đến Hoài Thành, mau chóng giải quyết xong chuyện ở đó rồi rời đi thôi”.

Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Để tôi cử mấy cao thủ của Mục phủ đi cùng cậu nhé?”

Dương Thanh đang định từ chối, kiếm khách Ảnh Tử lại nói: “Cậu cũng nói là sẽ giúp Mục phủ có thêm đồng minh, nếu vậy, chẳng phải chúng tôi cũng nên thể hiện thái độ à? Bằng không… thiếu thành chủ Tống sẽ nghĩ Mục phủ không còn ai thật mất”.

Lúc này Dương Thanh mới gật đầu: “Được rồi, mọi chuyện đều theo lời tiền bối!”

Kiếm khách Ảnh Tử cũng biết Dương Thanh đang vội rời đi nên không chần chừ nữa, vội triệu tập một nhóm cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, bảo họ đi với Dương Thanh.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn theo hướng Dương Thanh dẫn người rời đi, nói với vẻ tán thưởng: “Tiền đồ của cậu ấy không thể đo lường! Lão thành chủ nói không sai, có thể kết giao với cậu ấy là vinh hạnh của Mục phủ!”

Giọng Mục Phương bỗng vang lên bên tai kiếm khách Ảnh Tử: “Chú Ảnh, Dương Thanh thực sự ưu tú đến thế ư?”

Kiếm khách Ảnh Tử gật nhẹ đầu, nghiêm nghị nói: “Nếu không tận mắt chứng kiến, với thực lực mà cậu ta thể hiện, cô sẽ nghĩ cậu ta vẫn chưa đầy ba mươi tuổi à?”

Mục Phương run rẩy, có vẻ khiếp sợ.

Vì sự mạnh mẽ của Dương Thanh, họ vẫn luôn coi Dương Thanh như người cùng thế hệ, đến giờ bà ta mới nhận ra, tuy Dương Thanh còn rất trẻ nhưng thực lực đã vượt xa những ai cùng trang lứa.

“Thực lực của cô…”

Kiếm khách Ảnh Tử bỗng nghĩ tới điều gì, lập tức quay sang, kích động nhìn Mục Phương.

Mục Phương mỉm cười, gật đầu, phóng khí thế ra.

Ầm!

Khí thế khủng khiếp lan ra từ người Mục Phương.

Kiếm khách Ảnh Tử mở to mắt, vô cùng kích động, không nhịn được mà cười ha hả: “Trời phù hộ Mục phủ! Trời phù hộ Mục phủ rồi!”

“Không ngờ cô đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thì ra trong Mục phủ, cô mới là người có thiên phú mạnh nhất!”

Trong mắt Mục Phương tràn ngập vẻ cảm kích, bà ta nói: “Thần y Tiểu Uyển đã cho tôi một viên thuốc, rồi dùng thuật châm cứu, giúp tôi liên tục đột phá đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.

Trước đây, Mục Phương mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Phùng Tiểu Uyển, bà ta đã liên tục đột phá hai cảnh giới.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn Mục Phương với vẻ tán thưởng: “Tuy có thần y Tiểu Uyển giúp, nhưng nếu nền tảng võ thuật của cô không vững, cho dù y thuật của thần y Tiểu Uyển mạnh đến mấy thì cũng không thể tăng thực lực của cô lên hai cảnh giới trong thời gian ngắn được”.

Mục Phương siết chặt nắm tay, nghiêm túc nói: “Chú Ảnh, tiếp đến chúng ta sẽ cùng cố gắng, đưa Mục phủ quay về thời kỳ đỉnh cao!”

Kiếm khách Ảnh Tử trịnh trọng gật đầu: “Được!”

Lúc này, ở Mục phủ, đám người Phùng Tiểu Uyển đang ở trong một khu nhà nhỏ.

Phùng Tiểu Uyển buồn bã nói với đôi mắt đỏ hoe: “Dì Mục đúng là hết lòng vì Mục phủ, để có thể cống hiến thêm cho Mục phủ, bà ấy sẵn sàng giảm hai mươi năm tuổi thọ để đột phá”.

Hoài Lam cũng có vẻ mặt bi thương, ôm lấy vai Phùng Tiểu Uyển, nói: “Tiểu Uyển, em đừng nghĩ nhiều, đối với dì Mục, được cống hiến cho Mục phủ đã vượt xa mạng sống của bà ấy”.

“Hơn nữa, chính dì Mục đã nhờ em tăng thực lực cho bà ấy, chuyện này không thể trách em được, em cũng nói rồi mà? Nếu trong vòng mười năm, dì Mục đột phá đến Thiên Cảnh, tác dụng phụ giảm hai mươi năm tuổi thọ sẽ biến mất còn gì nữa?”

Phùng Tiểu Uyển nói với vẻ cay đắng: “Bây giờ bà ấy chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, đột phá đến Thiên Cảnh trong vòng mười năm dễ lắm ư?”

Ngay cả kiếm khách Ảnh Tử cũng không biết, thực lực của Mục Phương bỗng trở nên mạnh mẽ không phải vì bà ta có thiên phú nghịch thiên, mà vì Mục Phương đã nhờ Phùng Tiểu Uyển giúp đỡ, dùng hai mươi năm tuổi thọ để đột phá hai cảnh giới.

Phía bên kia, Dương Thanh đã rời Mục phủ, dẫn một tiểu đội Siêu Phàm Cửu Cảnh đến phủ Hoài Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK