Sắc mặt Nhiếp Thu vô cùng nghiêm nghị, lão ta đã ngừng coi thường Dương Thanh, Dương Thanh ở trạng thái này hoàn toàn đủ tư cách để được lão ta xem như cao thủ cùng thế hệ.
Lệ Trần cười híp mắt, nhìn về phía Dương Thanh, hình như không hề bất ngờ trước sức mạnh mà Dương Thanh thể hiện.
Mã Siêu đứng cạnh lão siết chặt nắm tay, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
“Tới đi!”
Nhiếp Thu bỗng quát lớn, lập tức phát huy thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Khí thế cuồng bạo lan ra xung quanh, mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong vội bước lên trước, phóng khí thế của mình ra, lúc này mới bảo vệ được cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Nếu mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Ma Tông không ra tay, chỉ riêng khí thế do Nhiếp Thu phóng ra đã đủ để khiến một số cao thủ Ma Tông có thực lực yếu bị thương rồi.
“Ầm!”
Dương Thanh bỗng di chuyển, mặt đất dưới chân anh lập tức nứt toác, ngay sau đó, anh xuất hiện trước mặt Nhiếp Thu, Huyết Chủy trong tay anh vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, lao thẳng về phía Nhiếp Thu.
Nhiếp Thu đã sớm chú ý đến hướng đâm của Huyết Chủy trong tay Dương Thanh, đúng lúc Huyết Chủy sắp xẹt qua ngực lão ta, lão ta bỗng đấm một phát.
“Rầm!”
Nắm đấm của Nhiếp Thu giáng trúng ngực Dương Thanh.
“Phụt!”
Gần như cùng lúc đó, Dương Thanh bỗng hộc máu, nhưng điều khiến người ta khiếp sợ chính là máu do anh phun ra lại hóa thành một thanh kiếm máu, lao tới mắt Nhiếp Thu.
Trong khoảnh khắc này, Nhiếp Thu chợt giậm mạnh chân, lập tức thay đổi vị trí.
Nhưng trong lúc lão ta né tránh, kiếm máu vẫn sượt qua má lão ta, để lại trên mặt Nhiếp Thu một vết máu khiến người khác nhìn mà giật mình.
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi.
Các cao thủ Ma Tông còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Dương Thanh cầm Huyết Chủy định tấn công Nhiếp Thu, lại bị Nhiếp Thu đánh trúng ngực, cùng lúc đó, Dương Thanh phun kiếm máu, Nhiếp Thu lập tức né đi, kiếm máu sắp đâm vào mắt lão ta lại sượt qua mặt lão ta, tạo thành một vết rách rất sâu.
Chỉ những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới biết trong khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra bao nhiêu chuyện khó tin.
Ngay cả Lệ Trần cũng hơi híp mắt, cảm thấy vô cùng chấn động.
“Sức mạnh nguyên tố Thủy!”
Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Ma Tông lẩm bẩm với vẻ kinh hãi.
Có câu giải thích của lão ta, những cao thủ Ma Tông không biết rõ chân tướng mới hoàn hồn.
Một cao thủ Ma Tông trẻ nhìn về phía cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong vừa lên tiếng, hỏi: “Trưởng lão Tề, ý ông là Dương Thanh đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thủy ạ? Kiếm máu mà cậu ta phun ra được cậu ta ngưng tụ từ máu của mình bằng sức mạnh nguyên tố Thủy để tấn công Nhiếp Thu đúng không?”
Trưởng lão Tề gật đầu, trầm giọng nói: “Thiên phú của cậu ta đúng là yêu nghiệt trong số các yêu nghiệt, sự vận dụng nguyên tố Thủy thành thạo của cậu ta cho thấy cậu ta đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thủy từ lâu rồi”.
“Khả năng vận dụng sức mạnh nguyên tố Thủy của cậu ta còn thành thạo hơn cả một số cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã nghiên cứu, đồng thời nắm giữ sức mạnh nguyên tố Thủy mấy năm”.
“Bây giờ, cậu ta mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thủy, tức là khi lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thủy, cậu ta còn chưa có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ à?”
Nghe thấy trưởng lão Tề phân tích thế, mọi người càng kinh hãi hơn.
Có người kinh ngạc nói: “Thông thường, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố, không ngờ Dương Thanh còn chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mà đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thủy, đúng là quái vật!”
“Không riêng gì sức mạnh nguyên tố đâu, thông thường, cả linh khí cũng chỉ do cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nắm giữ, nhìn sự vận dụng thuần thục của Dương Thanh với món linh khí kia, có lẽ cậu ta đã luyện hóa con dao găm linh khí đó rồi”.
“Chắc chắn cậu ta đã luyện hóa nó rồi, bằng không, sao cậu ta có thể dùng nó lâu như thế với cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ chứ? Quan trọng là cậu ta không bị linh khí cắn trả”.
...
Cả đám cao thủ Ma Tông bàn tán ầm ĩ, ai cũng có vẻ kinh ngạc.
Những cao thủ trẻ vừa khiếp sợ vừa kính trọng, họ vốn là người đồng trang lứa với Dương Thanh, nhưng chênh lệch giữa Dương Thanh và họ chẳng khác gì lạch trời.
Đừng nói là họ, có lẽ ngay cả cha chú họ cũng không phải đối thủ của Dương Thanh, thậm chí trong số ông của họ, cũng không có mấy ai là đối thủ của Dương Thanh hết.
Với thực lực mạnh mẽ mà Dương Thanh thể hiện ra, có lẽ chỉ có mấy ông lớn đứng trên đỉnh cao võ thuật của Ma Tông mới đánh bại được Dương Thanh.
Thấy Dương Thanh bị Nhiếp Thu đánh trúng rồi hộc máu, trên mặt Mã Siêu tràn ngập vẻ lo lắng.
Lệ Trần cười ha hả: “Cậu cứ yên tâm, hồi nãy Dương Thanh cố tình để Nhiếp Thu đánh trúng đấy”.
Mã Siêu có vẻ khó hiểu: “Tại sao?”
Sắc mặt Lệ Trần hơi phức tạp, lão nhìn về phía Mã Siêu: “Cậu ấy biết rõ chênh lệch giữa mình và Nhiếp Thu lớn đến mức nào, cho dù cậu ấy kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, thậm chí lấy linh khí ra, nhưng cảnh giới của cậu ấy vẫn quá thấp, nếu muốn đánh bại Nhiếp Thu, nhất định phải tung chiêu bất ngờ”.
“Hồi nãy cậu ấy dùng dao găm linh khí điên cuồng tấn công Nhiếp Thu, nhắm đến mạng của Nhiếp Thu, nếu Nhiếp Thu muốn sống, chắc chắn sẽ phải đánh Dương Thanh thật mạnh”.
“Nhưng việc Nhiếp Thu đánh Dương Thanh thật mạnh đã nằm trong sự tính toán của cậu ấy, một khi hộc máu, Dương Thanh sẽ dùng sức mạnh nguyên tố Thủy để ngưng tụ kiếm máu, tấn công mắt Nhiếp Thu”.
“Nhưng tiếc rằng cậu ấy vẫn đánh giá thấp sự mạnh mẽ của cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, đương nhiên, may mà Nhiếp Thu không khinh địch, bằng không hồi nãy, ông ta đã bị linh khí trong tay Dương Thanh đánh trọng thương, hoặc bị kiếm máu mà Dương Thanh phun ra đâm mù mắt”.
Sau khi nghe Lệ Trần giải thích, Mã Siêu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lệ Trần nhìn Mã Siêu đầy ngưỡng mộ: “Cậu có người anh em tốt thật, cậu ấy thà để mình bị thương nặng, cũng phải báo thù cho cậu”.
Mã Siêu càng cảm thấy áy náy, nhìn về phía Dương Thanh trên sân đấu võ bằng đôi mắt đỏ hoe, nghiêm nghị nói: “Được làm anh em với anh ấy là phúc mười đời của tôi!”
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, trận chiến giữa Dương Thanh và Nhiếp Thu đã hoàn toàn bùng nổ.
Dương Thanh cầm Huyết Chủy, tựa như một sát thủ nhanh nhẹn, liên tục xông tới chỗ Nhiếp Thu, Nhiếp Thu cũng không coi thường Dương Thanh, dốc hết sức chiến đấu.
Có bài học trước đó, Nhiếp Thu càng cẩn thận hơn, sợ lại bị thương bởi sức mạnh nguyên tố Thủy của Dương Thanh.
Nhưng dù sao Dương Thanh cũng chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, còn Nhiếp Thu đã bước nửa bước vào Thiên Cảnh, chênh lệch giữa hai người quá lớn, Dương Thanh dần rơi vào thế yếu hơn.