Cùng lúc đó trong một phòng bệnh VIP cao cấp ở bệnh viện Nhân Dân Yến Đô.
Một ông già mặc quần áo bệnh nhân sọc trắng xanh đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh có một người trung niên.
“Bố làm vậy không sợ Hoàng Thiên Hành chó cùng rứt giậu sao?”
Người trung niên lo lắng hỏi, giọng nói tôn kính.
“Hoàng Chung, con phải hiểu, lúc con thất bại trong nhiệm vụ Hoàng Thiên Hành giao cho, con đã hoàn toàn mất cơ hội trở thành người thừa kế”.
“Chúng ta đều biết rõ Hoàng Thiên Hành là loại người gì, chỉ vì con bị ép quỳ mà từng tước quyền thừa kế của con”.
“Lần này nó sai con đi giết Dương Thanh, nếu con thành công thì nó báo được thù. Nhưng nó vẫn sẽ không từ bỏ cơ hội lấy lại quyền thừa kế của con”.
“Nếu con thất bại, nó sẽ không hề nương tay, dứt khoát tước quyền thừa kế của con một lần nữa”.
“Vậy con còn cho rằng bố không nhận điện thoại của Hoàng Thiên Hành sẽ gây ra vấn đề gì nguy hiểm nữa không?”
Ông già nở nụ cười nhìn chằm chằm Hoàng Chung.
Lão ta chính là Hoàng Thiên Nhai, người Hoàng Thiên Hành vừa bắt quản gia gọi điên thoại cho.
Nghe Hoàng Thiên Nhai nói thế, Hoàng Chung lập tức bừng tỉnh.
“Con hiểu rồi bố. Ý bố là dù bây giờ chúng ta về phe Hoàng Thiên Hành, lão ta vẫn sẽ nghĩ cách lấy quyền thừa kế của con”.
“Đã vậy chúng ta cứ ngồi chờ Dương Thanh và Hoàng Thiên Hành đấu đá lẫn nhau, đến khi cả hai đều bị tổn hại, chúng ta mới ra mặt”.
“Con nói đúng không ạ?”
Hoàng Chung lên tiếng hỏi.
Hoàng Thiên Nhai chỉ cười đáp: “Vừa nãy con bảo Dương Thanh dẫn đàn em đến nhà họ Hoàng, bây giờ Hoàng Thiên Hành muốn liên lạc với bố, con nghĩ lý do là gì?”
Hoàng Chung bỗng nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ bố cho rằng, Dương Thanh thực sự có thể còn sống rời khỏi nhà họ Hoàng? Thậm chí đã gây ra phiền phức rất lớn cho Hoàng Thiên Hành sao?”
Hoàng Thiên Nhai gật đầu đáp: “Không sai, Hoàng Thiên Hành kiêu ngạo như vậy, chưa từng mở miệng nhờ vả bố. Lần này lại nói rõ muốn bố dẫn người tới chi viện chứng tỏ điều gì?”
“Chỉ có thể chứng tỏ, Dương Thanh thực sự đánh tới nhà họ Hoàng, còn khiến bọn họ tổn thất nặng nề”.
“Vậy nên Hoàng Thiên Hành mới muốn bố dẫn người tới chi viện. Vậy thì kẻ tổn thất sẽ là bố, Hoàng Thiên Hành càng có lợi”.
Hoàng Thiên Nhai bình tĩnh phân tích như đang nói về chuyện không liên quan đến mình.
Hoàng Chung hiểu ra, trầm giọng nói: “Con hiểu rồi bố ạ!”
“Hiểu là tốt rồi. Làn này coi như hai bố con mình đánh cược một cán, nếu thắng cả nhà họ Hoàng sẽ thuộc về chúng ta”.
Hoàng Thiên Nhai mỉm cười, ngay sau đó lại nghiêm giọng nói: “Nhưng nếu thua, chắc chắn Hoàng Thiên Hành sẽ không tha cho chúng ta”.
Hoàng Chung chợt nhớ lại chuyện trong đám cưới nhà họ Vương ở khách sạn Đế Đô, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Đến cả Tay Sắt cũng bị đàn em của Dương Thanh dễ dàng giết chết, thực lực của Dương Thanh sẽ mạnh tới mức nào?
Nghĩ vậy, Hoàng Chung bỗng thấy thật may mắn, lúc ông ta tới Nam Dương muốn chiếm đoạt hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương chỉ bị Dương Thanh ép quỳ xuống xin tha.
Dương Thanh mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không vì ông ta là người thừa kế của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mà tha cho ông ta.
May thay, giữa ông ta và Dương Thanh không có thù không đội trời chung.
“Bố ơi, hay là chúng ta nghĩ cách cứu đứa con gái nhà họ Ngải đi?”
Hoàng Chung bỗng hỏi.
Hoàng Thiên Nhai lắc đầu, nghi hoặc nói: “Sao phải cứu?”
“Bố còn đang hy vọng Hoàng Thiên Hành thẹn quá hóa giận giết chết cô ta đây”.
“Theo bố được biết, Dương Thanh là người rất trọng tình trọng nghĩa. Con nghĩ nếu Hoàng Thiên Hành giết cô ta, Dương Thanh sẽ làm gì?”
Hoàng Thiên Nhai đắc ý cười hỏi.
Hai mắt Hoàng Chung lập tức sáng rực, vội đáp: “Dương Thanh sẽ lấy mạng Hoàng Thiên Hành!”
“Chỉ cần Hoàng Thiên Hành bị giết, phe chúng ta muốn đưa con lên làm chủ gia tộc chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Hoàng Thiên Nhai cười nói.
Hoàng Chung cũng bật cười. Hai bố con đều tự tin nắm chắc phần thắng.
Lúc này, trong trang viên nhà họ Hoàng.
Mã Siêu đã đánh bại toàn bộ vệ sĩ ở ngoài Nhà chính, chỉ cần vượt qua cánh cửa dẫn vào bên trong là có thể tiếp cận được với những người có địa vị quan trọng trong nhà họ Hoàng.
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn ngồi trong xe.
Người nào không biết còn tưởng trong xe không có ai.
“Nhà họ Hoàng cũng chỉ đến vậy mà thôi!”
Mã Siêu cười châm chọc, cất bước đi vào Nhà chính.
Ngay sau đó, hơn hai chục họng súng đen ngòm đều ngắm thẳng vào đầu anh ta.
Vẻ mặt Mã Siêu cứng đờ, ánh mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Dạo gần đây, số lần anh ta bị người ta nhắm súng vào đầu sắp bằng lúc ở biên giới phía Bắc rồi.
“Ranh con, không phải mày kiêu ngạo lắm sao? Tiếp tục đi!”
“Mày dám nhúc nhích, tao sẽ bắt nát đầu mày”.
“Dám đến nhà họ Hoàng náo loạn, con mẹ mày chán sống rồi hả?”
Kẻ cầm đầu khoảng ba mươi tuổi, cầm một khẩu súng Colt màu đen nhắm vào giữa trán Mã Siêu, giọng điệu phách lối.