Gia tộc Cổ Võ họ Trần chủ động đến đề nghị thông gia, họ có thể từ chối à? Họ dám từ chối ư?
“Có gì mà không dám?”
Hà Hùng lạnh lùng nói: “Gia tộc Cổ Võ họ Trần đã phải dùng cách thông gia để đứng vững ở thế tục, tức là họ cũng có điều e ngại, bằng không, họ cứ trấn áp bằng vũ lực, có gia tộc nào dám từ chối?”
“Tại sao họ lại e ngại? Rõ ràng họ cũng kiêng dè hội trưởng lão Chiêu Châu, tức là trong thế giới mới, họ cũng không được tự do hoàn toàn, mà phải tuân theo quy định, họ không dám làm gì quá đáng đâu”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía Hà Hồng Viễn, nghiêm nghị nói: “Bố, không thể để gia tộc Cổ Võ họ Trần đứng vững ở thế tục qua nhà họ Hà, chẳng những chúng ta sẽ đắc tội với hội trưởng lão mà còn trở thành con rối của nhà họ Trần đấy!”
Hà Chí cũng vội nói: “Bố, đây là cơ hội của nhà họ Hà chúng ta! Cho dù đúng như chú hai đoán, gia tộc Cổ Võ họ Trần chỉ muốn đứng vững ở Trung Châu nhờ nhà họ Hà, sau đó họ cũng phải làm theo quy định của hội trưởng lão thôi, họ không dám làm gì nhà họ Hà chúng ta đâu”.
“Trái lại, nhà họ Hà có thể lợi dụng việc nhà họ Trần muốn đứng vững ở Trung Châu để lấy được tài nguyên võ đạo cần thiết”.
Những người khác đều im lặng, quyết định thế nào là do Hà Hồng Viễn.
Từng giây từng phút trôi đi, Hà Hồng Viễn mãi vẫn không nói gì, nhưng từ hàng lông mày đang nhíu chặt và nét mặt lo lắng của lão ta, có thể thấy lão ta cũng rất do dự.
Cuối cùng, Hà Hồng Viễn nhìn quanh, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, lão ta trầm giọng nói: “Hà Chí nói không sai, đây là cơ hội của nhà họ Hà, nếu thành công, địa vị của nhà họ Hà trong thế giới mới sẽ tăng vọt!”
Hà Chí mỉm cười, vội nói: “Bố sáng suốt lắm ạ!”
Hà Hùng biến sắc, vội thuyết phục: “Bố, xin bố nghĩ lại đi!”
Hà Hồng Viễn khoát tay, nói: “Con không cần nói nữa, ta đã quyết định rồi”.
Lão ta nói rồi nhìn về phía Hà Chí, híp mắt: “Vậy chuyện thuyết phục Hạ Hà sẽ giao cho con”.
Hà Chí mừng rỡ, hiểu ý Hà Hồng Viễn, rõ ràng Hà Hồng Viễn đã ngầm đồng ý với đề nghị làm Hạ Hà mất trí nhớ của ông ta.
Hà Chí vội nói: “Vâng, thưa bố!”
“Tan họp!”
Hà Hồng Viễn khoát tay, rời khỏi phòng họp.
Mặt Hà Hùng tái nhợt, ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Hà Chí, tức giận nói: “Hà Chí, anh làm thế, liệu có xứng với chú ba không?”
Hà Chí cười lạnh: “Nếu chú ba còn sống, chắc chắn chú ấy cũng sẽ ủng hộ quyết định của tôi! Hơn nữa, con gái chú ba được làm thiếp cho cậu chủ Trần, đó là vinh dự của nó!”
Ông ta nói rồi cũng quay người rời đi.
Những người nhà họ Hà khác cũng rời đi.
Cùng lúc đó, tại nơi ở của Dương Thanh.
Dương Thanh đang luyện đan, Hoài Lam bỗng bước đến.
“Anh Thanh, tôi vừa nhận được tin, sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, Trần Hải Châu và Trần Dương đã đến nhà họ Hà - gia tộc giàu nhất Trung Châu để cầu hôn, nhà họ Hà đã đồng ý thông gia với nhà họ Trần”.
Hoài Lam nghiêm nghị nói tiếp: “Cô gái nhà họ Hà bị Trần Dương chọn trúng là Hạ Hà - bạn của anh!”