Khách đang ngồi trong phòng đều nhỏ giọng bàn tán, cảm thấy Ngô Hùng Bá làm thế thì hơi kỳ cục nhưng họ không dám để ông ta nghe thấy lời bàn tán của mình.
Cảm nhận được sự thù địch giữa Thân Vạn Dương và Ngô Hùng Bá, mọi người đều lùi sang hai bên.
Thân Vạn Dương đã sắp nổi giận rồi, nếu không phải thực lực đối phương quá mạnh, hắn ta đã giết đối phương rồi.
Hiện tại, hắn ta chỉ có thể cố kiềm nén lại, ra lệnh đuổi khách: “Hợp Hoan Tông chúng ta không mời ông, cũng không hoan nghênh, mời ông lập tức đưa cái quan tài này đi!”
Đúng lúc này, Dương Thanh nãy giờ im lặng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Thân Vạn Dương: “Anh là Thân Vạn Dương?”
Thân Vạn Dương nhíu mày, không ngờ đệ tử bên người Ngô Hùng Bá lại dám nói chuyện với mình như vậy, trầm giọng nói: “Đúng vậy, là tôi!”
Ngay sau đó, hắn ta đổi lời: “Nhưng nói chuyện với tôi kiểu đó là muốn chết à?”
Giây sau, hắn ta tỏ vẻ khiếp sợ, trong ánh mắt lộ ra tia hoảng hốt.
Thân Vạn Dương vốn dĩ muốn dùng khí thế doạ nạt Dương Thanh, kết quả khi mắt đối mắt, hắn ta lại phát hiện chỉ ánh mắt thôi, đối phương đã phóng ra một luồng uy áp đáng sợ.
Hắn ta cảm thấy toàn thân như bị sát khí của Dương Thanh bao phủ, hai chân run rẩy.
“Từ khi nào phủ Thành chủ có một thanh niên đáng sợ tới thế? Khí thế không giận mà tự uy này mình chỉ cảm nhận được từ cha của mình”.
Thân Vạn Dương nghi ngờ.
Trước khi gặp được Dương Thanh, hắn ta vẫn cho rằng mình là thiên kiêu trong thế hệ trẻ Trung giới giới Cổ Võ, bây giờ đối mặt, trong lòng hắn ta bỗng dưng có thêm cảm giác tự đi.
“Chết đi!”
Đúng lúc này, âm thanh vang lên.
Tuy giọng không lớn nhưng khi truyền vào tai mọi người thì đều tạo cho họ cảm giác như có thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu.
Họ vô thức nhìn sang Dương Thanh mới lên tiếng.
Thân Vạn Dương không để ý tới việc trán đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hắn ta tỏ ra bình tĩnh, tức giận hét: “To gan!”
“Người đâu, phế tứ chi thằng ranh này, treo lên cổng thành...”
Hắn ta mới nói một nửa, đám đệ tử Hợp Hoan Tông chưa kịp phản ứng, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Cảnh này xảy ra quá nhanh nên không ai kịp phản ứng.
Ai mà ngờ trên địa bàn của Hợp Hoan Tông lại có người dám ra tay với thiếu tông chủ người ta.
“Đáng chết!”
Thân Vạn Dương nghiến răng nghiến lợi, thấy Dương Thanh khiêu khích như thế, đành phải bùng nổ thực lực Thiên Cảnh Lục Phẩm sơ kỳ hết mức, chuẩn bị tấn công Dương Thanh.
“Bốp!”
Không đợi Thân Vạn Dương bùng nổ, Dương Thanh đã bóp lấy cổ hắn ta.
Đệ tử Hợp Hoan Tông thấy thế thì luống cuống, gào lên uy hiếp Dương Thanh: “Ranh con, mau thả thiếu tông chủ của chúng ta ra, nếu dám đụng tới một cọng lông của thiếu tông chủ thì đừng mơ sống sót rời khỏi đây!”
Đệ tử Hợp Hoa Tông ngoài miệng hung hăng nhưng không ai dám tiến lên.
Họ biết thực lực của Thân Vạn Dương mạnh cỡ nào nhưng trước mắt, rõ ràng Dương Thanh mạnh hơn, họ tất nhiên không dám tiến lên chịu chết.
Dương Thanh quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đệ tử Hợp Hoan Tông.
Chỉ một ánh mắt đã khiến họ ngậm miệng, uy áp vô hình làm họ sợ tới phát run.
Chương 2361: Giết gà doạ khỉ
Chương 2361: Giết gà doạ khỉ
Hiện trường yên tĩnh, Dương Thanh chuẩn bị tra hỏi Thân Vạn Dương vị trí của Tần Thanh Tâm.
Nhưng đúng lúc này, một thanh niên mặt mũi ngạo mạn đứng lên.
Hắn ta dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Dương Thanh, ngông cuồng nói: “Tôi không cần biết anh thuộc tông môn này hay có phải của phủ Thành chủ hay không, mau buông người anh em Thân Vạn Dương của tôi ra, quỳ xuống nhận lỗi, trong Trung giới giới Cổ Võ này, chưa ai dám kiêu ngạo trước mặt Hoàng Tử An này!”
Nghe thấy lời của thanh niên, nhiều người nhận ra thân phận của hắn ta: “Hoá ra là Hoàng Tử An, hắn ta là Thiếu tông chủ của Thần Đan Tông – tông môn hạng một thành Thanh Long mà!”
“Tôi đã từng nghe nói Hợp Hoan Tông và thành Thanh Long có quan hệ thân thiết, còn có tin tức hành lang nói Hợp Hoan Tông phát triển nhanh như vậy vì mua được số lượng lớn đan dược từ Thần Đan Tông, để tăng lên thực lực của đệ tử”.
“Thành Thanh Long có thực lực tổng thể mạnh hơn thành Bạch Hổ chúng ta cũng vì nhiều tông môn mua sắm đan dược của Thần Đan Tông nên họ mới kính trọng Thần Đan Tông như vậy!”
Nhưng Dương Thanh không quan tâm tới thân phận của đối phương, dám bắt anh quỳ xuống thì không khác nào muốn chết!”
Một tay bóp cổ Thân Vạn Dương, tay kia lập tức ngưng tụ linh khí, hướng về phía Hoàng Tử An, linh khí hoá thành một mũi tên trắng bắn ra.
Tuy Hoàng Tử An luyện đan rất giỏi nhưng tu vi võ đạo rất thấp, hiện tại muốn tránh cũng không thể.
Lúc này, hắn ta bối rối, trong lòng hối hận vô cùng.
Vốn dĩ hắn ta giới thiệu bản thân để đe nẹt Dương Thanh, nịnh bợ Thân Vạn Dương, không ngờ Dương Thanh lại ra tay với mình.
“Tránh mau...”
Chỉ trong tích tắc, một ông lão thực lực Thiên Cảnh Lục Phẩm sơ kỳ bên cạnh Hoàng Tử An lập tức chắn trước mặt hắn ta.
Bùm!
Ông già này còn chưa nói hết lời thì linh khí của Dương Thanh đã va chạm với thân thể, làm ông ta nổ thành sương máu.
Tàn dư lan ra khiến cái bàn bên cạnh Hoàng Tử An cũng nổ tung.
Hoàng Tử An được ông già chắn cho coi như nhặt lại được mạng nhưng vẫn bị tàn dư cú nổ làm nát hai chân.
“A... chân của tôi, chân của tôi!”
Hoàng Tử An nằm trong vũng máu kêu rên.
Một số võ giả cách hắn ta khá gần dù đã lùi ra sớm, vận chuyển công pháp để ngăn cản nhưng vẫn bị chấn đến chảy máu.
Nhưng không ai dám tìm Dương Thanh báo thù, họ đều sợ hãi nhìn anh, hoảng sợ than: “Một ngón tay là có thể diệt cường giả Thiên Cảnh Lục phẩm, đây đúng là yêu nghiệt mà!”
Dương Thanh không để ý tới những người khác, cố nén lửa giận trong lòng để không bóp chết Thân Vạn Dương, con ngươi thâm thuý lấp loé sát khí như mãnh thú viễn cổ, lạnh lùng nói: “Vợ và con gái tao đâu?”
Thân Vạn Dương vốn đã bị thực lực của Dương Thanh doạ tới mức run rẩy, kết quả nghe thấy anh hỏi trên mặt không còn chút sợ sệt này, chẳng coi anh ra gì.
Theo hắn ta thấy, Dương Thanh giết Hoàng Tử An cũng chỉ là để giết gà doạ khỉ, không dám ra tay giết mình, dù sao vợ con Dương Thanh cũng còn nằm trong tay hắn ta.
Hắn ta là kẻ sĩ diện, thường ngày được tâng bốc, giờ nhục nhã trước đám đông thế này thì trong lòng đã tùng xẻo Dương Thanh cả nghìn vạn lần.
Chương 2362: Khiêu khích
Tuy bị bóp cổ không thở được nhưng hắn ta vẫn phát ra một giọng nói yếu ớt, không ngừng kích thích, khiêu khích Dương Thanh: “Tao thừa nhận mày rất lợi hại, nhưng điều này cũng không thay đổi được sự thật mày là một con kiến của thế tục!”
“Mặc dù mày may mắn giết được Tông chủ của Thiên Hải Tông, nhưng mày đến nơi này, thì chính là tự tìm đường chết!”
“Các cường giả của Hợp Hoan Tông bọn tao sẽ sớm tới đây, chờ lát nữa tao sẽ để mày tận mắt chứng kiến người phụ nữ yêu dấu của mày bị tao chơi đùa như thế nào!”
“Còn đứa con gái yêu quý kia của mày, tao sẽ đưa nó đến Thần Đan Tông ở thành Thanh Long để luyện thành đan dược, để chữa lành chân cho anh Hoàng của tao!”
“Dương Thanh, tao sẽ để mày trải nghiệm thử thế nào là tuyệt vọng thực sự, ha ha ha..”.
Nghe lời nói của Thân Vạn Dương, mọi người có mặt lập tức hiểu ra vì sao Dương Thanh lại đến Hợp Hoan Tông gây chuyện, đồng thời cũng biết được thân phận của Dương Thanh.
“Thì ra người thanh niên này chính là cường giả đã giết chết Võ Xương, đúng là rất dũng cảm, cũng rất mạnh mẽ”.
“Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, đúng là rất tài giỏi, nhưng đáng tiếc, Hợp Hoan Tông có nhiều cường giả, cậu ta đến một mình thì chắc chắn sẽ chết!”
“Cho dù có Ngô Hùng Bá chống lưng cho cậu ta, thì cậu ta cũng không thể là đối thủ của Hợp Hoan Tông”.
Trong lúc mọi người ở đây đang thảo luận, Dương Thanh dùng một lực nhẹ trên tay.
“Rắc!”
Mọi người đều trợn mắt há mồm khi nghe thấy tiếng xương gãy giòn.
Thân Vạn Dương mở to hai mắt, nhưng lại hoàn toàn không có hơi thở.
Rồng có vảy ngược nếu chạm vào sẽ chết, mà vảy ngược của Dương Thanh chính là vợ và con gái của anh, lời nói của Thân Vạn Dương chắc chắn đã khiến Dương Thanh không thể tiếp tục kìm nén sát ý trong lòng.
Cho đến khi chết Thân Vạn Dương cũng không nghĩ tới Dương Thanh lại thật sự dám giết hắn ta.
Ngay cả Ngô Hùng Bá đi cùng Dương Thanh cũng ngạc nhiên không kém.
Trong mắt mọi người có mặt, lần này Dương Thanh thật sự đã làm ra chuyện tày trời, không chỉ hủy hoại Thiếu tông chủ của Thần Đan Tông ở thành Thanh Long mà còn giết chết Thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông.
Nhìn khắp toàn bộ giới cổ võ, ngay cả những Tông chủ của các tông môn lớn cũng không có dũng khí để làm ra hành vi như vậy.
“Tên này chết chắc rồi!”
Vào lúc này trong đầu mọi người đều có cùng một ý tưởng.
Mặc dù thực lực vừa rồi mà Dương Thanh biểu hiện ra, mặc dù có thể so sánh với Thiên Cảnh Lục Phẩm trung kỳ, nhưng trong Hợp Hoan Tông cũng có không ít người có thực lực như vậy, bọn họ cho rằng hôm nay Dương Thanh sẽ không thể còn sống mà rời khỏi nơi này.
Dương Thanh không thèm để ý tới, sải bước đi vào bên trong Hợp Hoan Tông.
Lúc này, hai trưởng lão của Hợp Hoan Tông vội vàng chạy tới chặn đường anh.
“Tên nghiệt súc thế tục như cậu, dám giết Thiếu tông chủ của chúng tôi!”
Nhìn thấy Thân Vạn Dương đã chết, hai vị trưởng lão kinh hãi, sau khi tỉnh táo lại thì lập tức bộc phát toàn bộ sức mạnh, cùng nhau tấn công Dương Thanh.
Lập tức có người cảm khái nói: “Nghe nói thực lực của Trương trưởng lão và Lục trưởng lão đã gần như đạt tới Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ, nếu hai người cùng nhau tấn công, e rằng ngay cả một số cường giả đứng đầu trong giới cổ võ cũng không dám lơ là, e là tên này sẽ chết ngay lập tức!”
“Cút!”
Dương Thanh quát lạnh một tiếng, vung tay lên, một luồng linh khí cuồng bạo trong nháy mắt bộc phát, đánh thẳng vào ngực hai vị trưởng lão.
“Bùm!”
Một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy hai bóng người bay ngược ra ngoài như diều đứt dây.
Chủ nhân của hai bóng người này rõ ràng là hai vị trưởng lão của Hợp Hoan Tông, sau khi ngã xuống đất, bọn họ nghiêng đầu rồi bất tỉnh.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều bị sốc, mọi chuyện hoàn toàn trái ngược với dự đoán của bọn họ.
Bọn họ không khỏi há hốc mồm, có nằm mơ cũng không ngờ được rằng ngay cả một đòn của Dương Thanh mà hai vị cường giả này cũng không đỡ được.
Chương 2363: Hận thù
Vốn dĩ ai cũng nghĩ Dương Thanh đánh chết được Võ Xương chỉ là trùng hợp, giờ lại nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi.
Cho tới giờ phút này, họ mới ý thức Dương Thanh thực lực của Dương Thanh sâu không lường được.
“Người phương nào mà dám ngông cuồng, dám giết trưởng lão Hợp Hoan Tông của ta!”
Một giọng nói khí phách vang lên, ông lão mặc áo xanh từ từ đi tới, khi thấy hai trưởng lão bị ngất thì lập tức nhíu mày.
Bất chợt, ánh mắt âm u nhìn sang Dương Thanh đang tràn đầy sát khí: “Nhóc con, vì sao cậu muốn giết trưởng lão Hợp Hoan Tông?”
Người tới là tông chủ Hợp Hoan Tông – Thân Nguyên.
Dương Thanh hừ lạnh nói: “Bởi vì họ đáng chết!”
Dù Dương Thanh thể hiện vô cùng bình tĩnh nhưng anh không dám chủ quan, sau khi Thân Nguyên xuất hiện thì đã cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người đối phương.
Anh có thể cảm nhận được thực lực Thân Nguyên mạnh hơn cả Võ Xương.
Trước đó đánh chết Võ Xương, anh không chỉ được Ngô Hùng Bá giúp đỡ mà còn có Tiếu Thanh Vân dùng Trấn Ma Kinh trấn áp ma tình cuồng bạo trong người anh mới thuận lợi đánh chết đối phương.
Anh biết rõ Thân Nguyên trước mắt không thể khinh thường.
Thân Nguyên híp mắt trong mắt loé lên tia sáng lạnh: “Thanh niên ngông cuồng như cậu, tôi mới thấy lần đầu...”
Trong khi nói, ánh mắt Thân Nguyên cũng chú ý tới thi thể nằm cách đó không xa, đó là con trai Thân Vạn Dương của ông ta, hai mắt đỏ bừng, sát khí toàn thân tăng vọt.
Thân Nguyên vốn đang bế quan trong cấm địa tông môn, ngay cả hôn lễ của Thân Vạn Dương cũng không tham gia.
Kết quả không lâu sau, người hầu hoảng loạn chạy vào nói Thân Vạn Dương xảy ra chuyện.
Sau khi ông ta bị quấy rầy, không đợi người hầu dứt lời, ông ta đã giết đối phương trong cơn giận dữ.
Trong lúc nhất thời, không thể nào tịnh tâm được, đành phải xuất quan xem xét.
Tới giờ ông ta mới ý thực được Thân Vạn Dương xảy ra chuyện theo lời người hầu là bị người ta giết.
Thân Vạn Dương là con trai độc đinh của ông ta nên vô cùng cưng chiều, ngày thường bất kể hắn ta làm bậy thế nào thì ông ta cũng không để bụng, nhưng không ngờ hiện tại kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Ông ta lao tới, ôm lấy Thân Vạn Dương, khó có thể chấp nhận sự thật: “Con trai, con trai... con tỉnh lại đi, con đừng ngủ nữa... a a a a!”
Sau đó, hai mắt đỏ ngầu, ông ta gầm lên với Dương Thanh: “Ranh con, tao muốn bầm thây mày thành vạn đoạn, làm mày vạn kiếp không thể siêu sinh”.
Nhất thời, nhiệt độ chung quanh giảm xuống, lạnh lẽo thấu xương làm mọi người run rẩy, cả Hợp Hoa Tông đều bị hơi thở đáng sợ kia bao trùm.
Tông chủ của tông môn hàng đầu bị chọc giận, thực lực bùng nổ làm họ không dám tới gần. Nếu bất cẩn một chút thôi sẽ bị uy áp kia nổ thành tro bụi.
Không khí lập tức căng thẳng, người chung quanh đều chạy ra ngoài Hợp Hoan Tông để xem.
Đại sảnh ban nãy không còn chỗ ngoài hiện tại trừ Dương Thanh và Thân Nguyên thì chỉ còn Ngô Hùng Bá và trưởng lão Hợp Hoan Tông đang giằng co.
“Nghe nói Thân tông chủ có thực lực mạnh hơn cả Ngô thành chủ, tên phàm trần này chết chắc rồi!”
“Dù gì thì mối thù giết con, Thân tông chủ sẽ không để hai người kia sống sót đâu. Có lẽ còn sẽ trách tội chúng ta vì không ra tay cứu Thân Vạn Dương!”
“Thành Bạch Hổ này sắp điên đảo rồi!”
Mấy người đứng xem đều bàn tán, lo lắng mình bị liên luỵ.