Vũ Văn Bân vốn kiêng dè Dương Thanh, nhưng sau khi nghe lão già mặc sườn xám nam nói xong, trong mắt anh ta chỉ còn sự điên cuồng.
So với vị trí chủ Vương tộc, chức chủ gia tộc Vũ Văn đáng là gì chứ?
"Ông Đường, tôi hiểu rồi, ông cứ yên tâm, tôi sẽ không khiến ông thất vọng!", Vũ Văn Bân nghiêm túc nói.
Lão già mặc sườn xám nam gật nhẹ đầu, nói với vẻ hài lòng: "Đây mới là khí thế mà con cháu Vương tộc nên có!"
"Nhưng thực lực của Dương Thanh quá mạnh, tôi sợ nó sẽ không tha cho tôi", Vũ Văn Bân bỗng lo lắng nói.
Lão già mặc sườn xám nam cười lạnh: "Tuy tôi không phải đối thủ của cậu ta, nhưng không có nghĩa là cậu ta vô địch, cậu cứ yên tâm, cậu ta không làm gì được cậu đâu".
"Ý ông Đường là, trong club Hoàng Kim tối nay, có người muốn đối phó với Dương Thanh hả?", Vũ Văn Bân kinh ngạc hỏi.
"Cậu cứ chờ xem kịch hay là được!", lão già mặc sườn xám nam híp mắt.
Lúc này, trận đánh trên sàn đấu đã gần kết thúc, cao thủ đồng ý lên sàn đấu cũng ít dần.
"Người của Tống Hoa Vỹ sắp lên sàn đấu rồi!"
Tống Hoa Nghĩa bên cạnh Dương Thanh bỗng hô lên kinh ngạc.
Quả nhiên, người trung niên tên A Bố bên cạnh Tống Hoa Vỹ đã lên sàn đấu.
Vì Tống Hoa Vỹ là con cháu của một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô nên được rất nhiều người chú ý. Thấy người của hắn lên sàn đấu, bầu không khí lập tức bùng nổ.
A Bố đứng trên sàn đấu bỗng nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ khiêu khích: "Cút lên đây chịu chết đi!"
Ánh mắt Tống Hoa Vỹ cũng đằng đằng sát khí. Đối với hắn, việc Dương Thanh giết Tống Hoa Đông chỉ là chuyện vặt, nhưng quan trọng là người của hắn phải giết bằng được Dương Thanh.
Nếu giết Dương Thanh, chẳng những báo được thù cho Tống Hoa Đông mà còn tiện thể đánh bại Tống Hoa Nghĩa, cứ như vậy, hắn sẽ không còn đối thủ nào ở nhà họ Tống.
Vị trí người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống chỉ có thể thuộc về hắn thôi.
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh, đương nhiên họ cũng hiểu A Bố đang bảo anh lên sàn đấu.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nhìn A Bố: "Nếu ông muốn chết đến thế thì tôi sẽ giúp ông!"
Anh vốn không định lên sàn đấu, cho dù thế nào, anh cũng là Tướng quân của một nước, bất kể giải đấu ở club Hoàng Kim có cấp bậc gì, anh tham gia nó cũng là tự hạ thấp thân phận.
Nhưng giờ lại có người khiêu khích, vậy đành giúp ông ta thôi.
"Anh Thanh, cẩn thận nhé!", Tống Hoa Nhã lo lắng nói.
Tống Hoa Nghĩa cũng lên tiếng: "Cậu Thanh, cho dù thế nào, cậu cũng phải cẩn thận, tôi thà thua chứ cũng không muốn cậu bị liên lụy đâu".
Nhìn nét mặt chân thành của hai anh em, Dương Thanh mỉm cười: "Tôi đề nghị hai người đặt cược hết vốn lưu động của mình cho tôi".
Anh nói rồi đi về phía sàn đấu.
Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã đều sững sờ, Tống Hoa Nghĩa lập tức nghiêm nghị nói: "Nhã, giờ em lấy ra được bao nhiêu tiền?"
"Em chỉ có thể lấy được mười triệu thôi!", Tống Hoa Nhã nói.
Tống Hoa Nghĩa gật đầu: "Anh còn ba mươi triệu, chúng ta dùng hết số đó để cược cậu Thanh sẽ thắng đi!"
"Anh, đó là tất cả tài sản của chúng ta đấy, nếu thua thì sẽ trắng tay ngay!", Tống Hoa Nhã kinh ngạc.
Trong mắt Tống Hoa Nghĩa lóe lên ánh sáng sắc bén: "Em nghĩ, nếu cậu Thanh thua, chúng ta còn đường sống ở nhà họ Tống à?"
Tống Hoa Nhã lập tức sững sờ, nghĩ đến việc Dương Thanh đã giết Tống Hoa Đông, bây giờ lại lên thi đấu giúp họ, nếu anh thắng thì họ còn có thể nghĩ cách giải quyết phiền phức này, chứ nhỡ anh thua, chắc chắn nhà họ Tống sẽ không bỏ qua cho anh em họ.
"Anh, em cược với anh!", Tống Hoa Nhã cắn răng.
Vào giờ phút này, xung quanh đang sôi trào.
Vừa nãy Dương Thanh đã giết dòng chính của nhà họ Tống trước mặt đám đông, thể hiện thực lực rất mạnh mẽ.
Còn A Bố trên sàn đấu là cao thủ của một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô, thực lực không có gì phải nghi ngờ.
Trận đấu giữa hai cao thủ mới là cuộc so tài đặc sắc nhất.
Ai cũng điên cuồng, trừ hoan hô và hò hét ra, họ còn điên cuồng đặt cược nữa.
Tuy họ đã bắt đầu đặt cược từ trận đấu đầu tiên, nhưng rất nhiều tập đoàn vẫn chưa cược mà đang chờ trận chiến giữa các cao thủ thực thụ.
Có lẽ quán quân tối nay sẽ xuất hiện trong trận đấu này, nên số tiền đặt cược nhanh chóng tăng lên với tốc độ cực kỳ khủng khiếp.
Chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, số tiền cược đã lên tới tám tỷ, có thể tưởng tượng được những người đang xem trận đấu giàu có tới mức nào.
Nhưng theo tỷ lệ đặt cược, tuy trước đó Dương Thanh đã giết Tống Hoa Đông, nhưng phần lớn tập đoàn đang có mặt vẫn coi trọng A Bố.
Cho dù thế nào, A Bố cũng là cao thủ của một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô, còn Dương Thanh chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi.
"Chàng trai, cậu Vỹ của chúng tôi nói, nếu cậu tình nguyện chịu thua rồi đi theo cậu ấy, cậu ấy sẽ trả cho cậu mười triệu mỗi năm".
A Bố nhìn Dương Thanh đang đi lên sàn đấu, bất chợt mời chào.
Dương Thanh nhìn A Bố với vẻ buồn cười, bảo anh đi theo Tống Hoa Vỹ ư?
Nếu bỏ qua thân phận Tướng quân thì anh cũng được xem như dòng chính của gia tộc Vũ Văn, ngang hàng với Tống Hoa Vỹ, Tống Hoa Vỹ có tư cách gì để bảo anh đi theo hắn chứ?
"Nếu ông nói thế, tôi cũng cho ông một cơ hội, đi theo tôi, tôi sẽ trả ông mười triệu mỗi năm!", Dương Thanh cười híp mắt.
Thực lực mà A Bố thể hiện ra hoàn toàn xứng đáng với số tiền đó.
"Nhãi ranh, cậu chán sống rồi!", A Bố thẹn quá hóa giận, tưởng Dương Thanh đang sỉ nhục ông ta.
"Xem ra ông không đồng ý nhỉ?"
Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: "Vậy tôi chỉ có thể tiễn ông đi gặp Tống Hoa Đông thôi!"
"Tao giết mày!"
A Bố lập tức nổi giận, hơi nhích chân, nhào về phía Dương Thanh.
Giải đấu này không có quy tắc gì, chỉ có thắng thua, kể từ khi lên sàn đấu, trận chiến cũng bắt đầu.
"Ào!"
Thấy A Bố di chuyển, xung quanh hoàn toàn sôi trào, ai cũng hò hét.
Vào giờ phút này, hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã đều có vẻ căng thẳng, mặt Tống Hoa Nghĩa đẫm mồ hôi, còn Tống Hoa Nhã thì siết chặt tay, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
Đây là trận chiến quyết định số phận của họ, một khi Dương Thanh thua, họ sẽ phải đối mặt với cái chết.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Dưới sàn đấu, lão già mặc sườn xám nam đang đứng với Vũ Văn Bân bỗng cười khẩy.
Vũ Văn Bân vội hỏi: "Ông Đường, ý ông là Dương Thanh sẽ thua à?"
Lão già mặc sườn xám nam thất vọng liếc Vũ Văn Bân rồi nói: "Nếu cậu ta thua ở nơi này, Vương tộc sẽ dùng cậu ta để thử thách cậu ư?"
Nghe thấy thế, Vũ Văn Bân mới hiểu ra, ý lão ta là Dương Thanh không thể thua được.
Nghĩ đến việc suýt chết trong tay Dương Thanh trước đó, Vũ Văn Bân không khỏi rùng mình.
"Mẹ nó, tên nhãi kia bị ngu à? Chết sững luôn rồi kìa".
"Mau di chuyển đi, ông đây cược cho cậu một trăm triệu đấy!"
"Ha ha, tên nhãi đó thua là cái chắc, ván này cược đúng rồi".
...
Xung quanh vô cùng hỗn loạn, thấy Dương Thanh vẫn đứng im, có người chửi mắng nhưng cũng có người phá lên cười.
Ánh mắt A Bố đằng đằng sát khí, Tống Hoa Vỹ đã dặn ông ta, nếu Dương Thanh không phục tùng thì giết.
Nếu Dương Thanh đã từ chối đi theo Tống Hoa Vỹ thì anh chỉ còn đường chết thôi.
"Chết đi!"
A Bố vọt tới trước mắt Dương Thanh rồi đấm vào đầu anh. Ông ta rất chắc chắn, một khi cú đấm này đánh trúng Dương Thanh, anh sẽ chết ngay tức khắc.
"Rầm!"
Đúng lúc mọi người nghĩ Dương Thanh sẽ bị đánh vỡ đầu, anh bỗng hời hợt vung tay lên.
Ngay sau đó, A Bố bay ra khỏi sàn đấu như quả bóng da, đập cái "rầm" vào lan can sắt ở rìa sàn đấu.
Ông ta hộc máu, cơ thể nặng nề rơi xuống đất, chết ngay tắp lự.
Sàn boxing rộng lớn bỗng yên ắng hẳn, ai cũng mở to mắt, nhìn Dương Thanh vẫn luôn đứng im với vẻ không dám tin.
Chỉ một cú đấm thôi đã giết chết cao thủ thuộc tám nhà quyền thế ở Yến Đô rồi!
- ---------------------------