Trong nháy mắt, Đỗ Trọng đã xông tới trước mặt Takao, giơ tay đấm một phát.
“Rầm!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Takao bay lên cao, sắp rơi khỏi sàn đấu.
“Tốt lắm!”
Bên Chiêu Châu, có cao thủ kích động kêu lên.
Nhưng đúng lúc này, Đỗ Trọng lại hơi nhích chân, xông tới rìa sàn đấu, bỗng chộp lấy cổ chân Takao rồi kéo mạnh.
“Rầm!”
Takao ngã mạnh xuống sàn đấu chứ không rơi khỏi sàn đấu.
Trong khoảnh khắc Takao rơi xuống, cả sàn đấu như rung chuyển.
Người đang xem trận đấu đều sững sờ.
Nhất là người xem bên Chiêu Châu, ai cũng kích động hô lớn.
Còn người xem bên nước Dương thì tái mặt, rõ ràng hồi nãy Đỗ Trọng suýt đánh cho Takao rơi khỏi sàn đấu, nhưng đúng lúc Takao sắp rơi xuống, Đỗ Trọng lại nắm cổ chân Takao, kéo mạnh ông ta về.
Rõ ràng Đỗ Trọng không định dễ dàng tha cho Takao, nếu hồi nãy Takao ngã khỏi sàn đấu thì sẽ thua nhưng không đến mức chết.
Chỉ cần không để Takao ngã khỏi sàn đấu, ông ta vẫn còn cơ hội giết Takao.
Đương nhiên đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng là chỉ cần Takao không nhận thua, ông ta có thể kiểm soát ván đấu này, dùng nó để kéo dài thời gian.
Ông ta muốn chờ Dương Thanh xuất hiện, bây giờ chỉ mình Dương Thanh mới có cơ hội đánh bại đám người Kitano Takeshi.
Thế nên ông ta không thể nhanh chóng kết thúc ván đấu này như thế, mà phải chơi từ từ.
Takao nằm rạp ra đất, trên mặt tràn ngập vẻ nhục nhã và tức giận.
“Khốn kiếp!”
Ông ta lồm cồm bò dậy, hét lớn, mặt đầm đìa máu tươi, nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn ông sẽ hối hận! Chắc chắn ông sẽ hối hận!”
“Hừ!”
Đỗ Trọng hừ lạnh, không nói nhảm, hơi nhích chân, lại xông đến chỗ Takao.
“Rầm!”
Lại một tiếng động rất lớn vang lên, Takao rơi bịch xuống đất.
“Rầm rầm rầm!”
Tiếp đến là lúc Đỗ Trọng thể hiện, Takao không có sức đánh trả, cứ đứng dậy là lại bị Đỗ Trọng đánh bại.
Sĩ khí của cao thủ bên Chiêu Châu lên đến đỉnh điểm, tiếng hoan hô vang vọng khắp hội trường.
Cao thủ nước Dương đều có vẻ mặt u ám, nhưng không thể thay đổi tình trạng này.
Takao không rơi khỏi sàn đấu, cũng không nhận thua hay chết, ván đấu vẫn phải tiếp tục.
Nếu cho Takao nhận thua thì sẽ làm mất thể diện của cao thủ nước Dương, đám cao thủ hàng đầu nước Dương ngạo mạn thà để Takao chết chứ cũng không cho phép ông ta nhận thua.
Takao cũng hiểu rõ điều này, nếu chết thì còn giành được ít lợi ích cho người nhà, nhưng nếu ông ta nhận thua, cho dù bây giờ giữ được mạng, hiệp hội võ thuật nước Dương cũng sẽ không để ông ta sống sót quay về nước Dương.
“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang vọng khắp Võ Thần Quán.
Là Aoki Yamato, ông ta chậm rãi đứng dậy, híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng: “Tôi biết ông đang kéo dài thời gian, ông tưởng cứ dây dưa như thế là sẽ đợi được người mà ông muốn đợi ư?”
“Nếu bây giờ ông cho Takao nhận thua, tôi sẽ xem như không xảy ra chuyện gì, bằng không, ván tiếp theo, tôi sẽ đích thân lên sàn đấu, để ông trải nghiệm những gì mà Takao phải chịu đấy”.