Sự mạnh mẽ của Lệ Trần khiến Cao Hùng hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông ta biết Lệ Trần rất mạnh, nhưng ông ta cũng tự tin vào thực lực của mình.
Ông ta cứ tưởng sau khi đột phá Thiên Cảnh, ông ta có thể phân cao thấp với Lệ Trần, nào ngờ chênh lệch giữa ông ta và Lệ Trần vẫn lớn như thế.
Không cam lòng!
Cao Hùng vô cùng không cam lòng, ông ta siết chặt nắm tay, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Lệ Trần, tôi không phục! Đúng là bây giờ tôi không phải đối thủ của ông, nhưng điều này có thể chứng minh gì chứ?”
“Nếu cho tôi mười năm nữa, không! Chỉ cần một năm nữa, chắc chắn tôi sẽ vượt xa ông!”
Lệ Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cao Hùng, trong mắt không hề có tình cảm.
Cao Hùng vốn là một trong bốn Ma Tướng dưới trướng lão, nếu Cao Hùng hết mực trung thành với Ma Tông thì chuyện đã không tới nước này.
Lệ Trần im lặng một lúc lâu, chợt nói: “Cao Hùng, cậu có biết tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc truyền chức Ma Tử cho cậu không?”
Cao Hùng thoáng sửng sốt, lập tức tức giận nói: “Vì ông vẫn luôn coi thường tôi, ông nghĩ tôi không có tư cách! Nếu tôi không tự mạnh mẽ, ông cũng sẽ không để tôi trở thành một trong bốn Ma Tướng của Ma Tông”.
Lệ Trần có vẻ thất vọng.
Hồng Ma không nhịn được mà tức giận nói: “Cao Hùng, ông đừng nói nhảm nữa! Sao tông chủ lại không coi trọng ông? Trong mắt ông ấy, chúng ta đều như nhau, chỉ có ông phản bội Ma Tông thôi”.
Cao Hùng giận dữ nói: “Nếu ông ta không coi thường tôi, tại sao khi tôi dấn thân vào hàng ngũ mười cao thủ hàng đầu Ma Tông bằng thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ông ta không hề nghĩ đến việc để tôi trở thành Ma Tử Ma Tông? Mà lại để một con kiến hôi mới đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong làm Ma Tử?”
Mắt Hồng Ma đỏ ngầu, ông ta tức giận nói: “Mẹ nó, ông là đồ ngu! Thực lực của ông đã đạt đến đỉnh cao dưới Thiên Cảnh rồi, cho dù để ông làm Ma Tử Ma Tông thật, ông có thể ở lại Ma Tông bao lâu chứ?”
“Có cao thủ nào ở thế tục không lấy việc đột phá Thiên Cảnh làm mục tiêu? Tôi hỏi ông một câu, giữa Ma Tử và đột phá Thiên Cảnh, ông chọn cái nào?”
Nghe thấy Hồng Ma nói thế, nét mặt Cao Hùng lập tức cứng đờ.
Hồng Ma tiếp tục giận dữ quát: “Nếu ông trở thành Ma Tử, cho dù ông thừa kế chức tông chủ Ma Tông thì sao? Trong mắt cao thủ ở giới Cổ Võ, tông chủ Ma Tông ở thế tục chẳng là cái thá gì! Tông chủ không muốn làm lỡ việc tu luyện của chúng ta, ông ấy tiết kiệm tài nguyên tu luyện của mình để nhường cho chúng ta, chẳng phải là để chúng ta mau đột phá Thiên Cảnh à?”
“Ông phản bội Ma Tông vì cái chức tông chủ Ma Tông ở thế tục, ông xứng đáng với sự bồi dưỡng mà tông chủ dành cho ông ư?”
“Cao Hùng, ông đúng là thất bại, hôm nay tôi thua dưới tay ông, bị ông phá hủy thiên kiếp, hủy hoại cuộc sống gắn liền với võ thuật, nhưng ông kém xa tôi!”
Hồng Ma vô cùng kích động, nói như quát.
Mắt Mục Thanh và Mạnh Khôn cũng đỏ ngầu, ai cũng tức giận nhìn chằm chằm vào Cao Hùng.
Cao Hùng nhìn Lệ Trần với vẻ đờ đẫn: “Những lời mà Hồng Ma nói đều là thật ư?”
Lệ Trần không nói gì, chỉ nhìn Cao Hùng với vẻ mặt phức tạp.
Cho dù thế nào, lão cũng đã nhìn Cao Hùng lớn lên, bây giờ ông ta lại phản bội Ma Tông, làm nhiều chuyện có lỗi với Ma Tông như thế, cho dù Lệ Trần không nỡ giết Cao Hùng thì cũng phải làm.
Bằng không, lão không thể ăn nói với những đệ tử Ma Tông đã bị Cao Hùng giết hại hoặc gây thương tích.
“Ha ha ha ha...”
Cao Hùng bỗng ngửa mặt cười lớn, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt ông ta.
“Ếch ngồi đáy giếng! Ếch ngồi đáy giếng! Tôi đúng là ếch ngồi đáy giếng!”
Cao Hùng nói lớn: “Không ngờ tầm mắt tôi lại hạn hẹp như thế, đi làm bao nhiêu chuyện có lỗi với Ma Tông - nơi cho tôi tất cả, chỉ vì chức tông chủ của Ma Tông ở thế tục, tôi đúng là súc sinh!”
Rốt cuộc ông ta cũng tỉnh ngộ.
Trong bốn Ma Tướng của Ma Tông, ông ta có thiên phú kém nhất, thậm chí còn không bằng rất nhiều cao thủ Ma Tông.
Vì mạnh lên, ông ta điên cuồng tu luyện, để một ngày nào đó, ông ta có thể trở thành Ma Tử Ma Tông, trở thành tông chủ Ma Tông được mọi người kính trọng.
Nhưng ông ta lại quên mất niềm tin khi tu luyện thuở ban đầu.
Sau khi cười xong, ông ta bỗng nhìn quanh, nhìn những đệ tử Ma Tông bị ông ta gây thương tích ở khắp nơi, thậm chí có người đã bị ông ta giết, trên mặt ông ta tràn ngập vẻ áy náy.
Nhất là Hồng Ma, Hồng Ma từng là anh em vào sinh ra tử của ông ta, nhưng giờ lại bị ông ta phá hủy thiên kiếp, con đường học võ cũng đứt đoạn.
Ông ta càng hổ thẹn hơn.
Cuối cùng, ông ta nhìn về phía Lệ Trần, trước ánh mắt của mọi người, “bịch” một tiếng, ông ta nặng nề quỳ xuống đất.
“Tông chủ, Cao Hùng có lỗi với tông chủ, có lỗi với tất cả mọi người trong Ma Tông!”
Trong mắt Cao Hùng toàn nước mắt hổ thẹn.
Trong mắt Lệ Trần tràn ngập vẻ không nỡ, lão nhìn chằm chằm vào Cao Hùng, không nói năng gì.
Nếu bảo lão tự tay giết Cao Hùng thì rất khó.
Nhưng lỗi của Cao Hùng quá lớn, phải chết thì mới có thể xoa dịu người của Ma Tông.
“Tạm biệt!”
Cao Hùng nhìn về phía Lệ Trần, chợt nói.
“Phụt!”
Sau khi dứt lời, ông ta đâm thẳng kiếm linh khí vào tim mình.
“Cao Hùng!”
Hồng Ma đau khổ hét lớn, nước mắt chảy dài.
Tuy Cao Hùng đã phá hủy con đường võ thuật của ông ta, nhưng trước kia, hai người cũng là anh em vào sinh ra tử, cùng tu luyện, cùng chiến đấu, cùng bảo vệ Ma Tông.
Giờ Cao Hùng lại lầm đường lạc lối.
Trên mặt Mục Thanh và Mạnh Khôn cũng tràn ngập vẻ bi thương.
Rất nhiều máu tươi tuôn ra từ miệng Cao Hùng, sức sống trên người ông ta cũng nhanh chóng biến mất.
Vào giây phút hấp hối, ông ta bỗng mỉm cười ấm áp.
Lệ Trần nhìn nụ cười trên môi Cao Hùng, như quay về với trước kia, trông thấy thiếu niên từng tu luyện dưới sự chỉ bảo của lão.
Sau cùng, sức sống trên người Cao Hùng đã biến mất hết, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại.
Ông ta đã chết, nhưng người của Ma Tông không hề vui, ai cũng cảm thấy vô cùng nặng nề.
Dương Thanh bình tĩnh nhìn mọi chuyện xảy ra, anh vốn có thể ngăn cản Cao Hùng, nhưng anh không làm thế, nếu Cao Hùng không tự tay phá hủy thiên kiếp của Hồng Ma, không giết đệ tử của Ma Tông, mọi chuyện vẫn còn đường quay lại.
Nhưng không có nếu.
Đã sai thì phải trả giá đắt!
“Hừ! Một tên vô dụng, lãng phí vô ích một viên Phá Cảnh Đan của gia tộc Bách Lý”.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Ngay sau đó, một lão già tóc bạc xuất hiện ở Ma Tông.
Vào khoảnh khắc lão già xuất hiện, cả Ma Tông đều trở nên căng thẳng.
Sắc mặt Lệ Trần cũng vô cùng nghiêm nghị, khí thế từ đối phương rất mạnh, đã vượt xa lão.
Rõ ràng đối phương vẫn luôn âm thầm quan sát, nhưng lão không hề cảm nhận được.
“Nếu không muốn chết, đến từ đâu thì cút về đó đi!”
Dương Thanh bỗng bước lên trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chương 2055: Thuyết phục Dương Thanh
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, đối phương nhìn về phía Dương Thanh.
“Này nhãi, cậu muốn chết à? Cậu là người đầu tiên dám nói với Bách Lý Vọng Nhạc này như thế đấy!”
Đối phương nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, khí thế Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ không ngừng tràn ra từ người lão ta.
Bách Lý Vọng Nhạc cũng cảm nhận được rằng Dương Thanh không đơn giản, tuy lão ta không nhìn thấu thực lực thật sự của Dương Thanh, nhưng có thể cảm nhận được khí thế của cao thủ Thiên Cảnh từ người anh.
Tuy Bách Lý Vọng Nhạc có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô cùng kinh hãi, khắp Hạ Giới giới Cổ Võ không hề có cao thủ Thiên Cảnh nào trẻ như vậy.
Dương Thanh híp mắt, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Vọng Nhạc: “Nói thế tức là ông đã sẵn sàng để mạng lại đây rồi đúng không?”
Cùng lúc đó, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người anh.
Bách Lý Vọng Nhạc lạnh lùng nói: “Sâu kiến mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ mà đã dám ngông cuồng trước mặt tôi, đúng là không biết sống chết”.
Sau khi Dương Thanh phóng khí thế ra, Bách Lý Vọng Nhạc đã cảm nhận rõ cảnh giới của Dương Thanh.
Dù thế, lão ta vẫn vô cùng kinh hãi.
Người của Ma Tông cũng vô cùng khiếp sợ.
“Cậu Thanh đã bước vào Thiên Cảnh rồi à?”
“Không hổ là anh em của Ma Tử, đúng là lợi hại!”
“Với quan hệ giữa cậu Thanh và Ma Tử, sau này Ma Tông có hy vọng rồi!”
...
Người của Ma Tông đều hết sức kích động.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bách Lý Vọng Nhạc: “Sâu kiến mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cũng có thể giết ông đấy!”
Anh nói rồi bước lên trước.
Khi anh bước đi, khí thế vô cùng mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người anh.
Sắc mặt Bách Lý Vọng Nhạc ngày càng khó coi.
Vì mỗi khi Dương Thanh bước một bước, khí thế trên người anh sẽ tăng mạnh.
Chỉ sau bảy bước ngắn ngủi, khí thế của Dương Thanh đã gần như ngang ngửa với lão ta.
Rõ ràng Dương Thanh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, tại sao có thể phóng ra khí thế mạnh như thế chứ?
Bách Lý Vọng Nhạc thầm lo lắng, với tư cách là người của gia tộc Bách Lý ở Hạ Giới giới Cổ Võ, đương nhiên lão ta biết, còn trẻ mà lại có thiên phú mạnh như thế, chắc chắn sẽ có lai lịch khó lường.
Lão ta không e ngại thực lực của Dương Thanh, mà kiêng dè thế lực phía sau Dương Thanh.
Đúng lúc Dương Thanh định ra tay, một người trung niên bỗng xuất hiện, hô lớn: “Chú Vọng Nhạc, xin hãy nương tay!”
Ngay sau đó, đối phương đã chắn trước Dương Thanh.
“Bách Lý Kinh Vân!”
Trông thấy người tới, Bách Lý Vọng Nhạc nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Sao cháu lại tới đây?”
Bách Lý Kinh Vân có bố là chủ gia tộc Bách Lý, tính ra Bách Lý Vọng Nhạc còn là chú của Bách Lý Kinh Vân.
Dương Thanh cũng kinh ngạc nhìn Bách Lý Kinh Vân, Bách Lý Kinh Vân vừa bảo Bách Lý Vọng Nhạc nương tay, ông ta tới để cứu anh à?
Bách Lý Kinh Vân vội nói: “Chú Vọng Nhạc, minh chủ Đỗ bảo cháu tới tìm cậu Thanh”.
Sau khi biết chính minh chủ Đỗ đã bảo Bách Lý Kinh Vân đến tìm Dương Thanh, Bách Lý Vọng Nhạc lập tức sầm mặt.
Minh chủ Đỗ có địa vị cực cao ở Hạ Giới giới Cổ Võ, ngay cả chủ của các gia tộc Cổ Võ lớn cũng nghe lệnh minh chủ Đỗ.
Vì phía sau minh chủ Đỗ chính là Thủ Hộ Minh, Thủ Hộ Minh tồn tại ở cả Hạ Giới, Trung Giới và Thượng Giới giới Cổ Võ.
Ở giới Cổ Võ, không ai dám trêu vào Thủ Hộ Minh.
Lúc này Bách Lý Kinh Vân mới nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, minh chủ Đỗ nói, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh, ông ấy sẽ phong cậu làm thủ hộ thứ mười, ân oán giữa cậu và Hạ Giới giới Cổ Võ cũng xem như chấm dứt”.
“Sao cơ?”
Nghe thấy Bách Lý Kinh Vân nói thế, Bách Lý Vọng Nhạc lập tức biến sắc, hoảng sợ nói: “Sao có thể chứ? Sao Thủ Hộ Minh lại mời một cao thủ thế tục làm thủ hộ thứ mười? Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, ngay cả người của gia tộc Cổ Võ như chúng ta cũng khó mà gia nhập Thủ Hộ Minh, nói gì đến việc trở thành thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh chứ”.
Bách Lý Kinh Vân nói: “Chú Vọng Nhạc, đây là lệnh của minh chủ Đỗ, người của các thế lực Cổ Võ lớn ở Hạ Giới giới Cổ Võ đều biết, hơn nữa chính minh chủ Đỗ đã bảo cháu tới tìm Dương Thanh”.
Sắc mặt Bách Lý Vọng Nhạc càng khó coi hơn, đương nhiên lão ta biết Bách Lý Kinh Vân sẽ không nói dối.
Bách Lý Kinh Vân lại nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, chúc mừng!”
Ban đầu ông ta đi từ Hạ Giới giới Cổ Võ đến thế tục để giết Dương Thanh, nhưng sau khi biết Dương Thanh đã bảo vệ người thế tục, một mình đánh với cao thủ nước Dương, ông ta đã từ bỏ việc đó.
Nhưng ông ta không ngờ mới được một thời gian, Dương Thanh đã đạt đến Thiên Cảnh.
Thiên phú này đúng là nghịch thiên, nếu anh có thể gia nhập Thủ Hộ Minh thì càng thêm hoàn mỹ.
Dương Thanh nhíu mày, nhìn về phía Bách Lý Kinh Vân: “Xin lỗi, tôi không hề có hứng thú với việc gia nhập Thủ Hộ Minh”.
“Cậu điên rồi à?”
Bách Lý Kinh Vân sững sờ, tức giận nói: “Cậu có biết chức thủ hộ thứ mười có ý nghĩa thế nào ở Hạ Giới giới Cổ Võ không?”
“Thủ Hộ Minh là thế lực hàng đầu trên khắp giới Cổ Võ, không chỉ ở Hạ Giới giới Cổ Võ thôi đâu, hơn nữa nếu muốn gia nhập Thủ Hộ Minh ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì độ khó cũng cực lớn, trong Thủ Hộ Minh ở Hạ Giới giới Cổ Võ, minh chủ Đỗ có địa vị cao nhất, sau đó đến mười thủ hộ của Thủ Hộ Minh, thủ hộ thứ nhất đứng đầu, còn thủ hộ thứ mười đứng chót”.
“Hay nói cách khác, một khi đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh, cậu sẽ trở thành thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh ở Hạ Giới giới Cổ Võ, tức là người có quyền lực lớn thứ mười một ở Thủ Hộ Minh”.
“Với địa vị như thế, cậu có thể hoành hành ở Hạ Giới giới Cổ Võ, đương nhiên, đây không phải chuyện chính, quan trọng là sẽ không có ai truy cứu việc cậu phá hỏng kết giới nữa”.
“Dương Thanh, để giành lấy cơ hội này cho cậu, tôi đã tốn rất nhiều công sức, cậu đừng khiến tôi thất vọng!”
Nghe thấy Bách Lý Kinh Vân nói thế, Dương Thanh mới biết Thủ Hộ Minh đồng ý cho anh gia nhập, đồng thời để anh trở thành thủ hộ thứ mười vì Bách Lý Kinh Vân.
Rõ ràng Bách Lý Kinh Vân đã phải trả giá rất nhiều.
Dương Thanh nói với vẻ chân thành: “Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng rất xin lỗi, tôi không hề hứng thú với việc gia nhập bất cứ thế lực nào ở Hạ Giới giới Cổ Võ, mong ông hiểu cho”.
“Hừ!”
Bách Lý Vọng Nhạc lạnh lùng nói: “Đúng là không biết điều, minh chủ Đỗ là ai? Ông ấy đã muốn bổ nhiệm cậu làm thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh, cậu nhất định phải làm, bằng không, cả Thủ Hộ Minh sẽ không tha cho cậu. Nếu cậu đối đầu với Thủ Hộ Minh thì chỉ còn đường chết!”
Lệ Trần phía sau Dương Thanh cũng bước lên trước, nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, ông ta nói đúng đấy, không ai được chống lại lệnh của Thủ Hộ Minh, huống hồ minh chủ của Thủ Hộ Minh đang đích thân bổ nhiệm cậu làm thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh, nếu cậu từ chối thì tức là không nể mặt minh chủ Đỗ, chắc chắn minh chủ Đỗ sẽ không bỏ qua cho cậu”.
“Nếu được, tôi đề nghị cậu nên đồng ý thì hơn”.
Lệ Trần rất tin vào Dương Thanh, nhưng cũng hiểu rõ sự mạnh mẽ của Thủ Hộ Minh, với sự hiểu biết của lão về Thủ Hộ Minh, chưa có ai dám từ chối Thủ Hộ Minh hết.
Bách Lý Kinh Vân cũng có vẻ mong chờ, ông ta nhìn Dương Thanh: “Tôi đã đồng ý nhận minh chủ Đỗ làm thầy, nếu cậu đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh, tôi bảo đảm sẽ không có ai dám đối phó với cậu nữa”.