"Dương Thanh!"
Thấy Dương Thanh đi sau Tống Hoa Nghĩa, con ngươi đối phương lập tức co lại, có vẻ kinh hãi.
"Vũ Văn Bân, mày trốn kỹ nhỉ!"
Sát khí lóe lên trong mắt Dương Thanh.
Anh không ngờ hôm nay lại gặp được Vũ Văn Bân ở nơi này.
Từ khi Vũ Văn Bân được người khác cứu lần trước, anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của anh ta, nhưng lâu như thế mà vẫn không có manh mối.
Lúc này, sau lưng Vũ Văn Bân còn có một người quen khác, chính là lão già đã cứu anh ta hôm đó.
Rõ ràng Vũ Văn Bân và lão già kia cũng không ngờ Dương Thanh sẽ xuất hiện ở đây. Ngay khi thấy Dương Thanh, trong mắt lão già mặc sườn xám nam tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
"Cậu Bân, cậu cũng quen cậu Thanh à?", Tống Hoa Nghĩa kinh ngạc hỏi.
"Đâu chỉ quen chứ!"
Vũ Văn Bân hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sát khí dữ dội.
Tuy Dương Thanh cũng muốn giết Vũ Văn Bân nhưng rõ ràng đây không phải nơi để ra tay.
Vì anh đã cảm nhận được sự tồn tại của mấy người cũng mạnh ngang ngửa lão già mặc sườn xám nam này.
Nếu đã biết Vũ Văn Bân đang ở đây, anh có rất nhiều cơ hội để ép hỏi Vũ Văn Bân về bí mật liên quan tới mẹ.
"Nếu đã quen rồi thì tôi không giới thiệu nữa nhé".
Tống Hoa Nghĩa cười nói.
Tiếp đến, hắn ta nói với Dương Thanh: "Cậu Thanh, đây là nơi thú vị nhất club Hoàng Kim, tôi tin chắc cậu sẽ rất thích nơi này".
Dương Thanh không nói gì, anh đang tức giận vì bị Tống Hoa Nghĩa tính kế.
Anh không tin Tống Hoa Nghĩa thực sự không biết thân phận của anh, nếu hắn ta biết điều đó thì cũng phải nắm rõ quan hệ giữa anh và Vũ Văn Bân rồi.
Nhưng Tống Hoa Nghĩa vẫn dẫn anh tới đây, rõ ràng muốn xem anh và Vũ Văn Bân đánh nhau.
"Dương Thanh, mày biết nơi này là đâu không? Mày dám tới đây, không sợ chết ở đây luôn à?", Vũ Văn Bân híp mắt, nói bằng giọng điệu đe dọa.
Dương Thanh cười lạnh: "Nếu tao muốn đi, ai có thể ngăn tao chứ?"
"Đúng là vẫn ngông cuồng như trước, tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng hình như ở club Hoàng Kim cũng có không ít cao thủ như mày đâu", Vũ Văn Bân nói.
"Thế à?", Dương Thanh cười lạnh.
Kẻ thù gặp nhau, hết sức tức giận.
Nhưng Dương Thanh đã che giấu sát khí của mình rất kỹ, còn Vũ Văn Bân thì không bình tĩnh được đến vậy. Khi thấy Dương Thanh, anh ta chỉ muốn ra tay luôn.
"Vũ Văn Bân, cậu coi tôi như không khí đấy à?"
Tống Hoa Nghĩa bỗng bước lên trước, không còn khách khí với Vũ Văn Bân mà lạnh lùng hỏi.
"Tống Hoa Nghĩa, đây là ân oán giữa tôi và Dương Thanh, tôi khuyên cậu đừng nên nhúng tay làm gì, bằng không đến lúc rước họa vào thân, liên lụy nhà họ Tống thì lợi bất cập hại đấy".
Vũ Văn Bân cười híp mắt, hình như không hề lo ngại gì.
Tống Hoa Nghĩa hơi nheo mắt: "Cậu đang đe dọa tôi ư?"
"Đe dọa á?"
Vũ Văn Bân cười ha hả: "Nếu cậu nghĩ thế thì chính là đe dọa!"
"Hay! Hay lắm!"
Chẳng những Tống Hoa Nghĩa không giận mà còn mỉm cười: "Vũ Văn Bân, tôi tốt bụng giới thiệu Dương Thanh cho cậu, không ngờ cậu lại đối xử với bạn tôi như thế, nếu đã vậy, tình bạn giữa chúng ta cũng nên chấm dứt thôi".
"Tống Hoa Nghĩa, cậu là cái thá gì? Cậu có tư cách làm bạn với tôi chắc?"
Vũ Văn Bân cười lạnh: "Nếu cậu muốn che chở thằng nhãi đó thì cứ chờ chết chung với nó đi!"
"Cậu..."
Tống Hoa Nghĩa tức điên: "Thằng hèn không dám về gia tộc như cậu mà cũng dám đe dọa tôi à?"
Vũ Văn Bân khinh thường nhìn Tống Hoa Nghĩa rồi lập tức quay sang Dương Thanh: "Dương Thanh, mày có gì muốn nhắn nhủ thì nên trăng trối sớm đi! Bằng không, sau tối nay, mày sẽ hết cơ hội đấy!"
Anh ta nói rồi quay người rời đi.
Lão già đã cứu Vũ Văn Bân hôm đó cũng đi theo anh ta nốt.
"Mẹ nó chứ! Đen thật!"
Tống Hoa Nghĩa tức giận nói.
"Cậu Thanh, thực sự xin lỗi cậu, tôi không ngờ cậu lại quen với Vũ Văn Bân, còn có thù hận sâu sắc, nếu biết trước, chắc chắn tôi sẽ không dẫn cậu đi gặp cậu ta", Tống Hoa Nghĩa vội giải thích.
Không thể không thừa nhận, Tống Hoa Nghĩa diễn rất tốt, ít nhất Dương Thanh vẫn chưa tìm ra bất kỳ sơ hở nào, như thể hắn ta thực sự không biết quan hệ giữa anh và Vũ Văn Bân.
Nhưng Dương Thanh không hiểu, tại sao Tống Hoa Nghĩa phải làm thế chứ?
Chắc hắn ta cũng biết, lão già mặc sườn xám nam sau lưng Vũ Văn Bân có thực lực không tầm thường.
Tám nhà quyền thế ở Yến Đô không thể đối phó được cao thủ như thế.
Chẳng lẽ hắn ta không sợ nhà họ Tống cũng bị liên lụy ư?
"Không sao đâu!", Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Tống Hoa Nghĩa thở dài, nói với vẻ uể oải: "Đây là nơi được ưa chuộng nhất club Hoàng Kim, được gọi là tháp Tử Vong".
"Ở đây, ngày nào cũng tổ chức mấy trận đấu, mọi tuyển thủ lên sàn đấu đều phải ký thỏa thuận tử vong".
"Những cao thủ có thể kiên trì tới phút cuối sẽ nhận được số tiền thưởng khổng lồ".
"Tiền thưởng mỗi ngày cũng khác nhau, dựa trên lợi nhuận hàng ngày của tháp Tử Vong".
"Vì chỉ người chiến thắng cuối cùng mới được nhận thưởng, nên tiền thưởng cũng vô cùng hậu hĩnh, thông thường, người chiến thắng sau cùng mỗi ngày có thể nhận hơn chục triệu".
"Trừ thi đấu theo ngày ra, còn có thi đấu theo tuần, theo tháng và theo năm".
"Hơn nữa giải đấu càng kéo dài, số tiền thưởng mà quán quân nhận được cũng càng hậu hĩnh".
"Nghe nói quán quân hàng năm có thể nhận được tận mấy trăm triệu tiền thưởng".
Nghe Tống Hoa Nghĩa nói vậy, rốt cuộc Dương Thanh cũng hiểu tại sao anh lại cảm nhận được nhiều cao thủ như thế.
Trước số tiền thưởng lớn như thế, ngay cả cao thủ mạnh mẽ nhất cũng sẽ bị thu hút tới đây.
"Hôm nay chính là giải đấu quán quân hàng năm của club Hoàng Kim, rất nhiều tập đoàn lớn trên thế giới sẽ tới đây quan sát".
"Những cao thủ sống sót trên sàn đấu tối nay sẽ nhận được lời mời từ các tập đoàn này".
Tống Hoa Nghĩa nói tiếp: "Thế nên tối nay, ở đây sẽ có rất nhiều cao thủ thực sự".
Dương Thanh chăm chú nhìn Tống Hoa Nghĩa, chợt hỏi: "Anh dẫn tôi tới nơi này, chắc không chỉ để xem trận đấu đúng không?"
Tống Hoa Nghĩa không ngờ Dương Thanh lại đột ngột hỏi thế.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, hắn ta dứt khoát gật đầu luôn: "Tôi cần cậu giúp!"
Dương Thanh cười lạnh: "Chắc chuyện mà anh nhờ tôi giúp không đơn giản đâu nhỉ?"
Tống Hoa Nghĩa có vẻ hơi xấu hổ, im lặng một lát rồi mới cắn răng: "Tôi xin cam đoan, chỉ cần cậu Thanh giúp tôi giành được quán quân tối nay, cậu muốn gì cũng được!"
"Anh coi trọng tôi thật đấy", Dương Thanh cười mỉa mai.
- ---------------------------