Dù sao tập đoàn Nhạn Thanh cũng là doanh nghiệp thuộc top 100 thế giới, tuy Dương Thanh không phải cậu ấm của gia tộc hàng đầu nào đó nhưng lại đáng gờm hơn họ.
Phải biết rằng Dương Thanh chỉ là một thanh niên chưa đầy 30 tuổi, nhưng đã là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh.
Trong đám đông, Hạ Lâm bối rối ôm tay Cố Thái Sơ, nói với vẻ căng thẳng: “Ông ngoại, ông giúp Dương Thanh được không, bằng không Dương Thanh sẽ rất thê thảm mất”.
Mặt Cố Thái Sơ hơi tái, lão ta nói với vẻ cay đắng: “Lâm, cháu nghĩ với thân phận của ông, Hà Hồng Viễn sẽ nể mặt ông à?”
Tuy lão ta rất bất mãn với lời Dương Thanh nói tối qua, nhưng lúc này, lão ta vẫn rất khâm phục hành động của anh.
Khắp Chiêu Châu, đừng nói là thanh niên, ngay cả những người lớn tuổi như lão ta cũng đâu dám chống đối người của gia tộc Cổ Võ họ Trần ngay trước đám đông chứ?
Biểu hiện vừa rồi của Dương Thanh không chừa chút thể diện nào cho Trần Hải Châu cả.
Nghe thấy Cố Thái Sơ nói thế, Hạ Lâm mới bình tĩnh lại, đúng thế, nhà họ Cố không thể hơn được những thế lực hàng đầu Trung Châu, Hà Hồng Viễn - chủ gia tộc họ Hà thuộc các thế lực đó đang muốn đuổi Dương Thanh đi, hơn nữa Dương Thanh còn đắc tội với người của gia tộc Cổ Võ họ Trần.
Nếu Cố Thái Sơ dám đứng ra vào lúc này, có lẽ chẳng những lão ta sẽ trở thành cái gai trong mắt gia tộc Cổ Võ họ Trần và nhà họ Hà, mà còn trở thành bàn đạp để các gia tộc lớn ở Trung Châu lấy lòng gia tộc Cổ Võ họ Trần và nhà họ Hà.
Các quyền quý của Trung Châu đều hào hứng nhìn Dương Thanh, muốn xem xem Dương Thanh còn kiêu ngạo như vừa rồi được nữa không.
Đúng lúc này, Trần Dương bỗng bước tới.
Hà Hồng Viễn vội nói: “Cậu chủ Trần bớt giận, tôi sẽ đuổi thằng nhóc láo xược này đi ngay”.
Trần Dương khoát tay, cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Này cậu, người của gia tộc Cổ Võ họ Trần chúng tôi cũng không phải người vô lý, đúng là vừa rồi cậu quá hỗn láo với bố tôi”.
Dương Thanh nở nụ cười nghiền ngẫm, híp mắt nhìn chằm chằm vào Trần Dương: “Thế nên?”
Trần Dương nói: “Cậu cũng thấy đấy, chỉ cần chúng tôi bất mãn với cậu, tất cả quyền quý đứng đầu Trung Châu cũng sẽ chống lại cậu, tôi vừa nghe người ta nói cậu có một doanh nghiệp thuộc top 100 thế giới, cậu có tin chỉ một câu của tôi có thể khiến tập đoàn Nhạn Thanh đi vào dĩ vãng không?”
Nụ cười trên mặt Dương Thanh lập tức biến mất, trong mắt anh lóe lên sát khí mãnh liệt.
Tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất mà mẹ anh để lại trên đời này, có thể nói tập đoàn Nhạn Thanh là một trong những giới hạn của anh.
Trần Dương dám dùng tập đoàn Nhạn Thanh để uy hiếp anh, đúng là chán sống.
Thấy nụ cười trên mặt Dương Thanh biến mất, Trần Dương tưởng Dương Thanh đã sợ, bèn cười ha hả: “Giờ tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu quỳ xuống, xin lỗi bố tôi vì sự hỗn láo của cậu, tôi có thể tạm thời bỏ qua cho tập đoàn Nhạn Thanh”.
Xung quanh lặng ngắt, mọi người đều nhìn Dương Thanh.
Họ cũng không nghi ngờ lời Trần Dương nói, với thân phận và địa vị của Trần Dương, đúng là một câu nói của anh ta có thể tổn hại đến nền tảng của tập đoàn Nhạn Thanh.
Chẳng hạn như hồi nãy, vì Dương Thanh đắc tội với Trần Hải Châu, các quyền quý của Trung Châu đã bắt đầu âm thầm liên lạc với gia tộc của mình để hủy hợp đồng với tập đoàn Nhạn Thanh, hoặc cũng mau chóng đưa tập đoàn Nhạn Thanh vào danh sách đen nếu không hợp tác.
Có thể tưởng tượng được, một khi Trần Dương lên tiếng, có lẽ không riêng gì quyền quý Trung Châu, tất cả quyền quý trên khắp Chiêu Châu cũng sẽ chèn ép tập đoàn Nhạn Thanh.
Cho dù tập đoàn Nhạn Thanh là doanh nghiệp thuộc top 100 thế giới thì cũng không trụ lâu được.
Dương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm vào Trần Dương: “Anh cứ thử!”
Nụ cười trên mặt Trần Dương lập tức cứng đờ, anh ta cứ tưởng sẽ thấy Dương Thanh quỳ xuống xin tha, không ngờ Dương Thanh dám bảo anh ta thử.
Các quyền quý Trung Châu đang có mặt cũng sững sờ, Dương Thanh bị ngu à? Hay anh không hề biết rõ sự đáng sợ của gia tộc Cổ Võ họ Trần thế?
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, gia tộc Cổ Võ họ Trần cũng là thế lực Cổ Võ hàng đầu, nghe nói nhà họ Trần còn có cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, đối với người thế tục, cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong đúng là không khác gì thần!
Sao Dương Thanh dám chứ?
Trần Dương lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Đúng là mạnh miệng, tôi cũng muốn xem xem cậu sẽ cứng miệng được tới bao giờ”.
Nếu không kiêng dè thế lực phía sau hội trưởng lão, anh ta đã ra tay với Dương Thanh rồi.
“Chủ gia tộc họ Hà, ông tự xử lý đi! Ông muốn chúng tôi đi ngay hay sẽ đuổi người không liên quan ra ngoài? Bố tôi bận nhiều việc, chỉ cho ông một phút thôi”.
Trần Dương lạnh lùng nói với Hà Hồng Viễn rồi lập tức quay người đi tới bên cạnh Trần Hải Châu.
Hà Hồng Viễn lập tức cuống lên, thầm quyết định, phải đuổi Dương Thanh đi trong vòng một phút.
“Ra tay đi, đuổi thằng nhãi này ra ngoài cho tôi!”
Hà Hồng Viễn khoát tay, lập tức ra lệnh cho cao thủ nhà họ Hà đang bao vây Dương Thanh.
“Ầm!”
Đúng lúc này, tiếng súng chát chúa vang lên.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Trương Kế - phó thống lĩnh Trung Châu đang ngồi ở bàn của quyền quý Trung Châu!
Trương Kế đang cầm súng, họng súng chĩa lên trời, còn có khói xanh bay ra.
Trương Kế tức giận trừng mắt, quát lớn: “Để tôi xem ai dám?”
Trần Hải Châu hơi híp mắt, ông ta không ngờ vẫn có người dám bảo vệ Dương Thanh trong tình huống này.
Hà Hồng Viễn nhìn Trương Kế, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tuy Trương Kế chỉ là một trong bốn phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu nhưng lại có biệt danh Trương Điên, hôm nay ông ta cũng đại diện cho thái độ của chiến vực.
Nếu đắc tội với chiến vực Trung Châu thật, nhà họ Hà cũng không được yên thân.
“Phó thống lĩnh Trương, cậu cũng thấy tên nhóc này vừa hống hách đến mức nào rồi đấy, nếu để loại người này ở đây tiếp thì đúng là hạ thấp thân phận của chúng ta”.
Hà Hồng Viễn vội bước đến, cười gượng.
Trương Kế lạnh lùng nhìn lão ta, cũng không đáp lời mà nhìn về phía Trần Hải Châu, lạnh lùng nói: “Ông Trần, đây là thế tục, tôi khuyên ông nên khiêm tốn thì hơn”.
Ầm!
Lời Trương Kế nói khiến tất cả mọi người sững sờ.
Tuy ông ta là một trong bốn phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu, nhưng Trần Hải Châu là người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Trần ở Trung Châu, lời nói của ông ta đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Trần!
Sao Trương Kế dám chứ?
Trần Hải Châu híp mắt nhìn chằm chằm vào Trương Kế: “Phó thống lĩnh Trương, tôi thấy nhà họ Trần đã khiêm tốn ở Trung Châu lắm rồi mà nhỉ?”
“Hừ!”
Trương Kế lạnh lùng nói: “Trần Hải Châu, có những việc mà mọi người đều biết, sao phải bắt tôi nói ra để khiến ông xấu mặt?”
“Nếu ông muốn bẽ mặt thì tôi sẽ giúp ông!”
“Trần Chí Trung - người đại diện cho nhà họ Trần trước ông đã dẫn cao thủ lên tầng thượng của khách sạn Trung Châu, định giết tứ trưởng lão của hội trưởng lão, khoản nợ đó vẫn chưa tính xong, giờ ông lại định khiêu khích hội trưởng lão tiếp à?”
“Ông tin tôi biến ông thành Trần Chí Trung tiếp theo không?”
Trần Hải Châu sầm mặt, Trương Kế hỏi ông ta muốn trở thành Trần Chí Trung tiếp theo không, tức là đang bảo ông ta đi chết còn gì?
Các quyền quý Trung Châu đang có mặt cũng sững sờ.
Bảo người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Trần ở Trung Châu đi chết, còn nói thẳng mặt, Trương Kế đúng là điên y hệt biệt danh của ông ta!
Ầm!
Khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ Trần Hải Châu, lao về phía Trương Kế.
Đúng lúc Trần Hải Châu phóng khí thế, khí thế đáng sợ cũng tràn ra từ người Trương Kế.
Trần Hải Châu lập tức biến sắc, ông ta là cao thủ Thiên Cảnh, không ngờ Trương Kế cũng phóng ra khí thế của cao thủ Thiên Cảnh, tức là Trương Kế cũng đã bước vào Thiên Cảnh rồi à?
Theo ông ta biết, ở Trung Châu, chỉ có đại thống lĩnh Diệp Chiến Quốc của chiến vực Trung Châu và đội trưởng Mạnh Thiên Lan của quân đoàn cao thủ vừa đến Trung Châu có thực lực Thiên Cảnh.
Từ khi nào phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu cũng trở thành cao thủ Thiên Cảnh thế?