Tuy chân vừa phải chịu cơn đau dữ dội, nhưng ông lão vẫn rất kích động chứ không hề sợ hãi.
Ông lão kích động nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Bao năm qua, tôi đã tìm thần y ở khắp nơi nhưng không ai có thể khiến chân tôi có cảm giác, nhưng Tiểu Uyển lại giúp chân tôi có cảm giác rõ rệt như thế, tôi thực sự rất mừng, Tiểu Uyển, cảm ơn cô!”
Sắc mặt Phùng Tiểu Uyển tái mét, cô ta nói: “Tôi chỉ có thể giúp chân ông có lại chút cảm giác, chứ tôi không thể cam đoan về việc có thể giúp ông đứng dậy lần nữa không. Phải chữa trị tiếp rồi xem hiệu quả sau này”.
Mục thành chủ kích động nói: “Tôi tin cô!”
Từng giây từng phút trôi đi, chân Mục thành chủ vẫn đang rất đau đớn, hơn nữa cảm giác đó ngày càng mãnh liệt, nhưng ông lão không kêu tiếng nào.
Sự hưng phấn lúc này đã vượt lên cảm giác đau đớn từ lâu.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Phùng Tiểu Uyển cũng kết thúc việc điều trị.
Cô ta mệt lả người, sắc mặt tái mét, vội lấy thuốc ra uống.
Một lúc lâu sau, cô ta mới thấy dễ chịu hơn. Cô ta nhìn về phía Mục thành chủ: “Bây giờ ông thử xem đã đứng dậy được chưa?”
Mục thành chủ thoáng sững sờ, ông lão không ngờ mình có thể đứng dậy nhanh như thế, thế nên sau khi Phùng Tiểu Uyển điều trị xong, ông lão vẫn chưa thử.
Bây giờ nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, ông lão sững sờ rồi lập tức mừng rỡ, vội chống lên xe lăn, định đứng dậy.
Nhưng ông lão vừa đứng được một nửa thì lại ngồi xuống xe lăn.
“Thành chủ!”
Mục Hoasợ hết hồn, vội bước đến, định đỡ Mục thành chủ.
Mục thành chủ quát: “Cứ kệ tôi!”
Ông lão nói rồi lại run rẩy đứng dậy, cũng như hồi nãy, chân ông lão cứ khuỵu xuống, không sao đứng thẳng nổi.
Nhưng ông lão không hề nản lòng, vẫn kích động thử đứng dậy hết lần này tới lần khác.
Trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông lão ngày càng đứng thẳng hơn.
Sau không biết bao nhiêu lần thử, rốt cuộc ông lão cũng đứng dậy, chỉ có điều chân ông lão liên tục run rẩy, rõ ràng đang phải chịu áp lực rất lớn.
“Ha ha ha ha!”
Mục thành chủ phá lên cười, chảy cả nước mắt vì kích động: “Tôi có thể đứng dậy! Tôi có thể đứng dậy rồi! Ha ha ha ha!”
Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, nhất là Mục Hoa, lão ta biết rõ vết thương của Mục thành chủ nghiêm trọng đến mức nào, ông lão đã ngồi xe lăn bao năm rồi.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Mục đã mời vô số bác sĩ nổi tiếng, nhưng không ai có thể giúp chân Mục thành chủ có cảm giác lại. Nhưng hôm nay, Phùng Tiểu Uyển mới chữa cho Mục thành chủ lần đầu tiên, ông lão đã đứng dậy được rồi.
Mục thành chủ cười lớn: “Tiểu Uyển, cảm ơn cô, rất cảm ơn cô, nếu cô không chê thì hãy nhận tôi làm ông nội nuôi, sau này, cô chính là công chúa nhỏ của Mục phủ!”
Phùng Tiểu Uyển ngơ ngác, cô ta nhận được cuộc gọi từ Dương Thanh nên mới chạy tới Mục phủ để chữa cho Mục thành chủ, chứ không định nhận ông nội nuôi gì đó.
Cô ta nhìn về phía Dương Thanh, Dương Thanh mỉm cười: “Tiểu Uyển, nếu Mục thành chủ đồng ý nhận em làm cháu gái, đây chính là vinh hạnh của em!”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Phùng Tiểu Uyển mới nhìn về phía Mục thành chủ, mỉm cười: “Cháu rất sẵn lòng ạ! Ông nội Mục!”
Mục thành chủ cười lớn: “Ha ha! Tốt lắm! Cháu gái ngoan của ông!”
Mục Hoa đứng cạnh cũng hơi kinh ngạc, đã lâu lắm rồi Mục thành chủ không vui vẻ cười lớn như thế, nhưng khi nghĩ tới nỗi đau bao năm vì chân bị tàn tật của Mục thành chủ, lão ta lại có thể hiểu được.
Mục Hoa mỉm cười, nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, hơi khom người: “Chúc mừng cô Phùng nhé!”
Mục thành chủ trừng mắt nhìn Mục Hoa rồi nói: “Được nhận Tiểu Uyển làm cháu gái là vinh hạnh của tôi, ông nên chúc mừng tôi vì có đứa cháu ưu tú như thế mới đúng”.
Mục Hoa cười nói: “Do tôi nói sai, chúc mừng thành chủ ạ!”
Mục thành chủ nhìn Phùng Tiểu Uyển rồi nhìn về phía Dương Thanh, mỉm cười: “Dương Thanh, trừ cảm ơn Tiểu Uyển ra, tôi còn phải cảm ơn cậu nữa! Nếu không có cậu, tôi cũng không có đứa cháu gái ưu tú như Tiểu Uyển, cậu cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, cho dù thành chủ Hoài Thành đích thân tới Mục phủ, tôi cũng không để cậu có chuyện gì”.
Dương Thanh mỉm cười: “Vậy cảm ơn Mục thành chủ nhé!”
Mục thành chủ gật nhẹ đầu rồi nói: “Hồi nãy Tiểu Uyển đã tốn rất nhiều sức lực để chữa cho tôi, tôi cũng không làm phiền nữa, Tiểu Uyển, cháu nghỉ ngơi đi”.
Sau khi ông lão dứt lời, Mục Hoa đẩy ông lão rời đi.
Sau khi họ đi, trong phòng chỉ còn mấy người Dương Thanh.
Lão Cửu trầm giọng nói: “Mục thành chủ cũng là con cáo già, không ngờ ông ta lại nghĩ tới việc nhận Tiểu Uyển là cháu gái nuôi”.
Dương Thanh cười nói: “Cho dù thế nào, đối với tình cảnh của chúng ta bây giờ, việc ông ta nhận Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi lại là chuyện tốt”.
Lão Cửu gật đầu: “Đúng thế! Bề ngoài, chắc chắn ông ta sẽ hết mực bảo vệ chúng ta, nhưng chúng ta vẫn không thể mất cảnh giác được”.
“Tôi chỉ sợ tin cậu có linh khí sẽ bị lộ, một khi tin tức này bị tiết lộ, có lẽ Mục thành chủ cũng sẽ động lòng”.
Bây giờ, trừ việc Mục phủ chủ động lấy lòng ra, họ dám trốn ở Mục phủ cũng vì một nguyên nhân hết sức quan trọng, đó là tin tức Dương Thanh có dao găm linh khí chưa bị tiết lộ.
Khi nắm giữ dao găm linh khí, Dương Thanh với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong có thể đánh trọng thương Đinh Xương - người sở hữu thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, có thể tưởng tượng được sự giúp đỡ của linh khí với cao thủ võ thuật lớn đến đâu.
Nếu một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cầm dao găm linh khí thì sẽ mạnh tới mức nào chứ?
“Trừ khi người nhà họ Đinh bị ngu, bằng không họ sẽ không tiết lộ thông tin về dao găm linh khí đâu”.
Hoài Lam nói: “Đương nhiên, vẫn có khả năng họ sẽ tiết lộ thông tin này”.
“Khả năng gì cơ?”
Dương Thanh và lão Cửu đều nhìn về phía Hoài Lam.
Hoài Lam nói: “Nếu nhà họ Đinh đến thời khắc diệt vong, không chừng nhà họ Đinh sẽ hoàn toàn từ bỏ linh khí để bảo vệ gia tộc, sau đó tiết lộ thông tin này”.
Nghe thấy thế, lão Cửu nhíu mày: “Tức là không thể để nhà họ Đinh diệt vong”.
Hoài Lam gật đầu: “Phải xem ý của Mục phủ, nếu chân Mục thành chủ khỏi hẳn, chắc chắn thực lực của ông ta sẽ tăng mạnh, đến khi đó, nếu ông ta ra tay với nhà họ Đinh, liệu nhà họ Đinh có tiết lộ thông tin này cho Mục thành chủ biết không?”
Nghe thấy cô ta nói thế, Dương Thanh và lão Cửu đều sầm mặt.
Dương Thanh cười khổ: “Không ngờ sức hút của linh khí lại lớn đến thế, chẳng biết con dao găm này nằm trong tay tôi là tốt hay xấu đây”.
Lão Cửu nói: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi! Bây giờ đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng khôi phục thực lực, tôi đoán nhà họ Đinh và phủ Hoài Thành sẽ bắt tay với nhau để gây áp lực cho Mục phủ, nếu chúng ta không có thực lực thì sẽ nguy hiểm đấy”.
Dương Thanh gật đầu, siết chặt nắm tay: “Ông Cửu nói đúng, bây giờ chúng ta vẫn nên trông cậy vào bản thân thì hơn!”