Trong mắt Long Tấn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn Dương Thanh với vẻ hơi lo âu, thấy Dương Thanh vẫn thản nhiên thì mới bảo người giúp việc: “Cứ để họ chờ ở điện Long Hoàng trước đã!”
“Vâng!”
Người giúp việc tuân lệnh rời đi.
“Cậu Thanh, có cần tôi cho người của Hoàng tộc họ Diệp vĩnh viễn ở lại đây không ạ?”
Ánh mắt Long Tấn đằng đằng sát khí.
Bây giờ, lão ta đã xác định đi theo Dương Thanh, đồng thời hận Hoàng tộc họ Diệp thấu xương.
Nếu Hoàng tộc họ Diệp không mê hoặc Long Khoa, dụ dỗ ông ta cử sáu cao thủ Thần Cảnh đi ám sát Dương Thanh thì đã không có những chuyện sau đó.
Trong mắt Dương Thanh cũng xuất hiện sát khí mãnh liệt, anh lạnh lùng nói: “Ông cứ đi gặp người của Hoàng tộc họ Diệp trước, xem xem họ muốn thương lượng chuyện gì đi”.
“Đừng vội ra tay, tôi tự có tính toán”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Long Tấn vội đáp: “Vâng, vậy để tôi đi gặp người của Hoàng tộc họ Diệp, xem xem rốt cuộc họ có ý đồ gì”.
Long Tấn cũng không vội đến điện Long Hoàng ngay mà gặp Dương Thanh trước đã.
Lúc này, trong điện Long Hoàng.
Một người trung niên có khí thế mạnh mẽ đang ngồi chờ ở ghế mây, phía sau ông ta là hai lão già với khí thế đáng sợ hơn, có lẽ đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong rồi.
Người trung niên khoảng 55 tuổi, mặc trang phục truyền thống, trên mặt tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
“Điện hạ, Hoàng tộc họ Long đúng là quá đáng, chúng ta đã đợi cả nửa tiếng mà vẫn không thấy Long Hoàng đâu”.
Một lão già sau lưng người trung niên nhíu mày, nói với vẻ không vui.
Trong đôi mắt kiêu ngạo của người trung niên lóe lên vẻ lạnh lùng: “Đúng là quá đáng!”
“Hoàng tộc họ Long nên biết rõ, họ phải hợp sức với Hoàng tộc họ Diệp chúng ta thì mới có thể ung dung đối phó với các Hoàng tộc khác, thậm chí là các gia tộc đỉnh cao trong Hoàng thành”.
“Đã đến nước này rồi mà họ vẫn dám ra oai với chúng ta, đúng là hết sức quá đáng!”
Người trung niên tên Diệp Kiến An, là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, Đại hoàng tử của Hoàng tộc họ Diệp, cũng là người thừa kế chức chủ Hoàng tộc họ Diệp hiện nay.
Có thể tưởng tượng được địa vị của ông ta ở Hoàng tộc họ Diệp.
Diệp Hoàng hy vọng một ngày nào đó, Diệp Kiến An sẽ thuận lợi đột phá Siêu Phàm Cảnh, chen chân vào hàng ngũ cao thủ đỉnh cao thực sự.
“Điện hạ, nếu Hoàng tộc họ Long đã không nể mặt thì chúng ta cứ đi luôn đi, tôi tin một ngày nào đó, Hoàng tộc họ Long sẽ phải cầu xin Hoàng tộc họ Diệp hợp tác với mình”.
Một lão già khác cũng nói.
“Cộp cộp cộp!”
Đúng lúc lão già dứt lời, tiếng bước chân bỗng vang lên, rốt cuộc Long Tấn cũng đến.
Lúc này, phía sau Long Tấn là một đám quyền quý của Hoàng tộc họ Long, ai cũng có vẻ ngạo mạn, nhìn ba người Diệp Kiến An bằng ánh mắt khinh thường.
Họ đã tận mắt chứng kiến thực lực của Dương Thanh mạnh đến mức nào, không những thế còn gặp được sư phụ của Dương Thanh, đó là người dám giết cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh của gia tộc Cổ Võ đấy.
Bây giờ Dương Thanh đang ở Hoàng tộc họ Long, sao họ phải sợ?
“Cậu là ai? Mau báo tên đi!”
Long Tấn bước thẳng đến ghế rồng, nhìn Diệp Kiến An từ trên cao, lạnh lùng nói.
Diệp Kiến An nhíu mày, đương nhiên ông ta từng gặp Long Tấn, cũng biết Long Tấn là cao thủ số một của Hoàng tộc họ Long.
Tuy nhiên theo thông tin mà ông ta đang nắm giữ, Long Tấn cũng không phải Long Hoàng, nhưng bây giờ, Long Tấn lại trực tiếp ngồi vào ghế rồng ngay trước mặt cả đám cao thủ của Hoàng tộc họ Long.
Rõ ràng trong Hoàng tộc họ Long đã xảy ra biến động, Long Tấn đã trở thành chủ Hoàng tộc rồi.
Trong lúc nhất thời, Diệp Kiến An vô cùng kinh hãi.
“Tôi là người thừa kế của Hoàng tộc họ Diệp - Diệp Kiến An, đến đây ra mắt Long Hoàng!”
Diệp Kiến An nhanh chóng bình tĩnh lại, chắp tay với Long Tấn.
Ông ta là người thừa kế của Hoàng tộc họ Diệp, sao có thể đơn giản được?
Lúc này, trông Diệp Kiến An rất cung kính, không hề có vẻ tức giận, thậm chí khó mà kiềm chế nổi trước hành động của Hoàng tộc họ Long như hồi nãy.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Long Tấn lạnh lùng hỏi.
Diệp Kiến An chỉ cảm thấy một luồng khí thế như có như không lan ra từ người Long Tấn rồi lập tức khóa chặt lấy ông ta.
Trong lúc nhất thời, ông ta có ảo giác, nếu Long Tấn muốn lấy mạng ông ta thì dễ như bỡn.
Không riêng gì Diệp Kiến An, ngay cả hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong sau lưng ông ta cũng biến sắc, như gặp phải kẻ địch mạnh, đều nhìn về phía Long Tấn bằng ánh mắt không dám tin.
Đương nhiên họ có thể cảm nhận được, khí thế của Long Tấn đã vượt xa họ.
Họ đều là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, cũng có nghĩa Long Tấn đã đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh là ít nhất à?
Long Hoàng trước cũng là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, giờ lại có thêm Long Tấn nữa, tức là bây giờ Hoàng tộc họ Long có tới hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh ư?
Còn Hoàng tộc họ Diệp chỉ có Diệp Hoàng đã đạt đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
Lần này, Diệp Kiến An định đến Hoàng tộc họ Long để liên minh, nhằm đối phó với các Hoàng tộc khác và các gia tộc đỉnh cao trong Hoàng thành.
Nhưng bây giờ xem ra, Long Tấn cũng không chào đón Hoàng tộc họ Diệp cho lắm, có lẽ sẽ rất khó liên minh.
“Long Hoàng, hôm nay tôi đến đây thay bố tôi là Diệp Hoàng, hy vọng có thể thúc đẩy quan hệ liên minh giữa Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long, để cùng đối phó với phiền phức sắp tới”.
Diệp Kiến An cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề, thể hiện rõ ý định luôn.
“Phiền phức? Chẳng biết Hoàng tộc họ Diệp nghĩ Hoàng tộc họ Long sẽ phải đối mặt với phiền phức gì?”
Long Tấn khinh thường nhìn Diệp Kiến An.
Diệp Kiến An lập tức cứng họng, ông ta vốn không nghĩ tới việc Long Hoàng bị thay đổi, càng không ngờ thái độ của Long Tấn với Hoàng tộc họ Diệp sẽ tệ đến thế.
Có thể thấy rõ một số chuyện từ thái độ này rồi.
Rõ ràng Hoàng tộc họ Long không định bắt tay với Hoàng tộc họ Diệp.
“Long Hoàng, chắc ông cũng biết, trước đó mỗi nhà chúng ta đã cử ra sáu cao thủ Thần Cảnh, bây giờ họ đều đã chết dưới tay Dương Thanh”.
“Bây giờ, có lẽ Dương Thanh đã biết chuyện chúng ta hợp sức với nhau để giết cậu ta rồi, Long Hoàng nghĩ cậu ta sẽ không trả thù chúng ta sau khi biết sự thật ư?”
“Cho dù Dương Thanh không trả thù chúng ta, Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn vẫn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, thậm chí ngay cả các gia tộc đỉnh cao trong Hoàng thành cũng thế”.
“Một khi tin tức chúng ta đã tổn thất sáu cao thủ Thần Cảnh bị truyền ra ngoài, ông nghĩ những thế lực đó có thể buông tha cho chúng ta ư?”
Diệp Kiến An liên tục chất vấn.
Nhưng điều khiến ông ta thất vọng chính là ông ta không hề nhìn thấy vẻ e ngại trên mặt Long Tấn, chỉ nhận thấy sự khinh thường trong đôi mắt đó thôi.
Ánh mắt đó như đang nói, những phiền phức này chỉ là trò trẻ con, không xi nhê gì với Hoàng tộc họ Long cả.
“Nói xong chưa?”
Diệp Kiến An chưa kịp đáp lời, Long Tấn đã lạnh lùng nói: “Nếu đã nói xong thì cút được rồi đấy!”
Nghe thấy thế, sắc mặt của ba người Diệp Kiến An đều khó coi tới cực điểm.
Họ lặn lội tới Hoàng tộc họ Long để bàn chuyện liên minh, nào ngờ lại bị Long Tấn đuổi thẳng cổ, không hề nể mặt Hoàng tộc họ Diệp chút nào.
Long Tấn vừa dứt lời, mấy cao thủ có khí thế đáng sợ lập tức bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào ba người Diệp Kiến An.
Chỉ cần Long Tấn ra lệnh, ba người họ sẽ bị tiêu diệt ngay.
Đây là địa bàn của Hoàng tộc họ Long, họ ngang ngược như thế đấy!
Cảm nhận được sát khí từ đám cao thủ của Hoàng tộc họ Long, sắc mặt của Diệp Kiến An khó coi tới cực điểm, hôm nay ông ta đến Hoàng tộc họ Long là để liên minh, nào ngờ bây giờ lại bị Hoàng tộc họ Long coi là kẻ địch.
Nếu Long Tấn muốn họ chết, chỉ với ba người họ, cho dù liều mạng đánh một trận thì cũng không có hy vọng trốn đâu.
“Chúng ta đi!”
Diệp Kiến An im lặng một lát rồi cắn răng, nói.
Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bảo vệ Diệp Kiến An rời khỏi nơi này.
Long Tấn cũng không ngăn cản, để mặc họ rời đi.
Nhưng ba người vừa ra khỏi điện Long Hoàng, một luồng khí thế đáng sợ đã bao phủ lấy họ.
“Long Hoàng, ông có ý gì?”
Rốt cuộc Diệp Kiến An cũng không nhịn được nữa, ông ta cắn răng: “Ông bảo sẽ cho chúng tôi rời đi, bây giờ tôi chuẩn bị đi, cao thủ của Hoàng tộc họ Long lại gây áp lực cho chúng tôi tiếp, ông định khơi mào cuộc chiến giữa hai Hoàng tộc lớn à?”
Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đứng cạnh Diệp Kiến An, nét mặt cũng vô cùng nghiêm nghị.
Long Tấn đã cảm nhận được luồng khí thế kia đến từ ai.
Lão ta cười lạnh: “Cậu cũng có tư cách tuyên chiến với Hoàng tộc họ Long chắc?”
Lão ta nói rồi lập tức phóng khí thế của bán bộ Siêu Phàm Cảnh ra.
“Điện hạ coi chừng!”
Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp lập tức biến sắc, cùng bước lên chắn trước Diệp Kiến An.
Đúng lúc này, một thanh niên bỗng xuất hiện, bước từng bước đến chỗ Diệp Kiến An.
Diệp Kiến An đang chú ý đến Long Tấn bất chợt nhìn thấy Dương Thanh, lập tức hết hồn: “Sao… sao cậu lại ở Hoàng tộc họ Long chứ?”
Ông ta là người thừa kế của Hoàng tộc họ Diệp, sao có thể không nhận ra Dương Thanh được chứ?
Hôm nay ông ta đến đề nghị liên minh với Hoàng tộc họ Long cũng là để đối phó Dương Thanh.
Nhưng bây giờ còn chưa liên minh, Dương Thanh đã xuất hiện rồi.
“Cậu Thanh!”
Đúng lúc này, Long Tấn bước đến trước mặt Dương Thanh, hơi khom người, cung kính nói.
“Cậu Thanh!”
Những người khác của Hoàng tộc họ Long cũng cung kính chào.
Cảnh tượng này khiến ba người Diệp Kiến An kinh hãi.
Lúc này, nếu ông ta vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì thì đúng là đồ ngu.
Rõ ràng bây giờ, Hoàng tộc họ Long đã phục tùng Dương Thanh.
Ông ta bỗng hiểu tại sao Hoàng tộc họ Long không muốn liên minh, thậm chí Long Hoàng còn bảo ông ta cút, thì ra họ đã được Dương Thanh che chở rồi.
Theo điều tra của Hoàng tộc họ Diệp, Dương Thanh đã đột phá đến Siêu Phàm Cảnh.
“Diệp Xung là gì của ông?”
Dương Thanh bỗng nhìn về phía Diệp Kiến An.
Anh nhìn thấy bóng dáng Diệp Xung từ đường nét khuôn mặt Diệp Kiến An.
Anh cũng biết trước đó, chính Diệp Xung đã khơi mào cho Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cử sáu cao thủ Thần Cảnh đi giết anh.
Anh vốn định tha cho Hoàng tộc họ Diệp một thời gian, dù sao có lẽ ở Hoàng tộc họ Diệp đang có một cao thủ đã đột phá đến Siêu Phàm Cảnh từ năm mươi năm trước.
Với thực lực của anh bây giờ, nếu đến Hoàng tộc họ Diệp, một khi lão ta xuất hiện thì có lẽ chỉ còn con đường chết mà thôi.
Nhưng không ngờ ba cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp lại chủ động đến Hoàng tộc họ Long để đề nghị liên minh.
Dương Thanh hiểu rõ, cho dù anh không động đến người của Hoàng tộc họ Diệp, họ vẫn sẽ coi anh là kẻ thù sống còn, vẫn sẽ tìm cơ hội để giết anh.
Nếu vậy thì không nhất thiết phải tha cho ba người Diệp Kiến An nữa.
“Tôi là bố Diệp Xung!”
Diệp Kiến An lạnh lùng nói.
Tuy trông ông ta rất lạnh lùng, nhưng thật ra ông ta đang bối rối tới cực điểm.
Ông ta bỗng thấy hơi hối hận vì đã đến Hoàng tộc họ Long, có lẽ bây giờ, ngay cả cơ hội quay về cũng không có.
“Thì ra ông chính là bố Diệp Xung!”
Dương Thanh bình tĩnh gật nhẹ đầu, chợt hỏi: “Nếu vậy, chuyện Diệp Xung đề nghị bắt tay với Hoàng tộc họ Long để giết tôi cũng liên quan tới ông đúng không?”
Nếu Diệp Kiến An là bố Diệp Xung, chắc chắn anh ta sẽ bàn bạc với Diệp Kiến An khi có chuyện.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, Diệp Kiến An ngày càng sợ hãi.
“Tôi không biết!”
Diệp Kiến An đáp một cách dứt khoát: “Tuy nó là con trai tôi, nhưng không phải chuyện gì nó cũng thương lượng với tôi”.
“Thế à?”
Dương Thanh hỏi lại.
“Đúng…”
Đúng lúc Diệp Kiến An gật đầu, Dương Thanh bỗng hơi nhích chân, lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Kiến An rồi vung tay lên.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Diệp Kiến An đã đạt đến Thần Cảnh hậu kỳ lập tức bay thẳng ra xa như một quả bóng.
Đến khi mọi người hoàn hồn, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt Diệp Kiến An lần nữa. Anh giẫm lên đầu ông ta, bình tĩnh hỏi: “Nói cho tôi biết, chuyện Hoàng tộc họ Diệp bắt tay với Hoàng tộc họ Long để giết tôi có liên quan gì đến ông không?”
“Dương Thanh!”
Lúc này, hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp đã hoàn hồn, thi nhau quát: “Dương Thanh, cậu đừng quá đáng!”
“Giết!”
Dương Thanh không buồn quay đầu lại, chỉ ra lệnh.
“Rầm!”
Dương Thanh vừa dứt lời, Long Tấn đang chờ mệnh lệnh từ anh lập tức di chuyển, lão ta xuất hiện trước mặt cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong vừa lên tiếng của Hoàng tộc họ Diệp, vỗ vào đầu đối phương.
Cao thủ Thần Cảnh đó chết ngay tại chỗ.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, đến mức sau khi Long Tấn giết một cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, cao thủ kia mới hoàn hồn rồi nhanh chóng lùi ra sau, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Long Tấn cũng chỉ giết cao thủ vừa chất vấn Dương Thanh mà thôi, nếu Dương Thanh không ra lệnh, lão ta sẽ không dễ dàng ra tay với người còn lại.
Cho dù lão ta ra tay thì cũng không thể giết một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong ngay tức khắc như hồi nãy.
Hồi nãy Dương Thanh bất chợt ra lệnh, lão ta cũng đã chuẩn bị ra tay nên mới có thể giết chết đối phương ngay khi ông ta còn chưa kịp phản ứng.
Cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh chỉ hơn cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong một bước, nếu cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong liều mạng đánh một trận, ngay cả cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh như Long Tấn cũng rất khó giết chết đối phương.
Lúc này, sắc mặt Diệp Kiến An đang bị Dương Thanh giẫm lên tái mét, sáu cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp đã bị Dương Thanh giết, bây giờ lại có thêm một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Đối với Hoàng tộc họ Diệp bây giờ, cho dù chỉ có một cao thủ Thần Cảnh chết thì cũng sẽ khiến thực lực của Hoàng tộc họ Diệp yếu hẳn đi.
“Có liên quan đến tôi! Có liên quan đến tôi!”
Diệp Kiến An lập tức hét lớn, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong còn lại của Hoàng tộc họ Diệp thì đứng phía xa, không dám thở mạnh.
“Vậy ông chết được rồi đấy!”
Dương Thanh nói rồi giẫm mạnh hơn.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy giòn giã vang lên, cổ Diệp Kiến An bị đạp gãy, chết không nhắm mắt.
Vào giờ phút này, xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh với vẻ kinh ngạc.
Giết một cao thủ
Dương Thanh nhìn cao thủ đang quỳ trước mặt mình với vẻ thản nhiên, bất chợt giậm mạnh xuống đất trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người.
“Vù!”
Một viên đá lập tức nảy lên, đâm thủng vùng giữa lông mày của cao thủ Hoàng tộc họ Diệp kia như đạn ra khỏi nòng.
Lúc này, ba cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đã bỏ mạng hết.
Người của Hoàng tộc họ Long đều có vẻ kinh hãi, không dám thở mạnh.
Thực lực mà Dương Thanh vừa thể hiện ra quá mạnh mẽ, với thủ đoạn của anh, cho dù muốn san bằng cả Hoàng tộc họ Long thì cũng dễ như trở bàn tay nhỉ?
Họ nghĩ đến mục đích của Dương Thanh khi tới Hoàng tộc họ Long, đều cảm thấy rất may mắn.
Nếu Long Tấn và Long Thiên Vũ không liều mạng đứng về phía Dương Thanh, có lẽ bây giờ Hoàng tộc họ Long đã bị Dương Thanh tiêu diệt rồi nhỉ?
Nghĩ tới đây, đám người đều nhìn về phía Long Tấn bằng ánh mắt cảm kích.
Long Tấn cũng nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, Dương Thanh làm thế, tức là đã hoàn toàn trở mặt với Hoàng tộc họ Diệp.
“Cậu Thanh, cậu còn dặn dò gì không ạ?”
Long Tấn bỗng cung kính hỏi Dương Thanh.
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Long Hoàng ở lại, những người khác đi đi!”
“Vâng!”
Người của Hoàng tộc họ Long vội đáp rồi đưa cả ba thi thể của Hoàng tộc họ Diệp đi.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn mỗi Dương Thanh và Long Tấn.
“Tôi vốn do dự xem có nên ra tay với Hoàng tộc họ Diệp không, nhưng khi biết họ vẫn định hợp sức với Hoàng tộc họ Long để đối phó tôi, tôi mới nhận ra, tôi phải khiến Hoàng tộc họ Diệp sợ mất mật thì mới tránh được một số phiền phức không cần thiết”.
“Ông nói đúng, có lẽ ở Hoàng tộc họ Diệp vẫn còn người mạnh hơn, nhưng cho dù tôi tha cho Hoàng tộc họ Diệp, họ vẫn sẽ bám riết lấy tôi, một ngày nào đó, tôi vẫn phải đối mặt với cao thủ bí ẩn kia của Hoàng tộc họ Diệp”.
“Nếu đã vậy, chi bằng làm suy yếu thực lực của Hoàng tộc họ Diệp từ bây giờ luôn”.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nghe nói trong bốn Hoàng tộc lớn, trừ dòng chính của Hoàng tộc ra, Hoàng tộc nào cũng có mười mấy cao thủ Thần Cảnh nhỉ?”
Long Tấn vội gật đầu: “Đúng thế, nhưng lần trước, mỗi nhà trong Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long đã cử sáu cao thủ Thần Cảnh đi ám sát cậu, bị tiêu diệt hết, bây giờ nếu không tính dòng chính của Hoàng tộc, Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long chỉ còn bảy, tám cao thủ Thần Cảnh mà thôi”.
“Đương nhiên, hôm nay Hoàng tộc họ Diệp lại tổn thất thêm ba cao thủ Thần Cảnh nữa, có lẽ chỉ còn bốn, năm cao thủ Thần Cảnh”.
Dương Thanh gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén: “Ông nói xem, nếu bây giờ tình hình thật của Hoàng tộc bị lộ thì họ sẽ phải đối mặt với chuyện gì?”
Long Tấn lập tức hiểu ý Dương Thanh, lão ta híp mắt: “Cho dù Hoàng tộc khác không ra tay, có lẽ các thế lực đỉnh cao ở Hoàng thành họ Diệp cũng sẽ không nhịn được mà ra tay với Hoàng tộc họ Diệp”.
“Hoàng thành nào cũng có mấy gia tộc đỉnh cao ở địa phương, thậm chí có tận mấy cao thủ Thần Cảnh nữa”.
Dương Thanh nói: “Đã vậy thì hãy tiết lộ tình hình của Hoàng tộc họ Diệp với bên ngoài, tôi muốn Hoàng tộc họ Diệp hoàn toàn bị tiêu diệt!”
“Vâng, tôi đi sắp xếp ngay!”, Long Tấn cũng thấy hơi kích động.
Cho dù Hoàng tộc nào tiêu tùng thì cũng là chuyện tốt với Hoàng tộc khác.
Có rất nhiều thế lực đang nhòm ngó vị trí Hoàng tộc, cho dù lần này Hoàng tộc họ Diệp chưa tiêu tùng thì cũng sẽ bị tổn thất nặng nề, có khi bị giáng xuống thành Vương tộc.
Long Tấn hành động rất nhanh, chỉ nửa tiếng sau, cả Chiêu Châu đã hay tin Hoàng tộc họ Diệp liên tục tổn thất chín cao thủ Thần Cảnh.
Hơn nữa những tin tức này đều đã được xác thực, hay nói cách khác, bây giờ Hoàng tộc họ Diệp chỉ còn bốn, năm cao thủ Thần Cảnh mà thôi, nếu tính cả dòng chính của Hoàng tộc thì có lẽ cũng chỉ được mười người.
Nếu Hoàng tộc chỉ có mười cao thủ Thần Cảnh thì đúng là quá yếu.
Cùng lúc đó, ở điện Diệp Hoàng, Hoàng phủ họ Diệp, Hoàng thành họ Diệp.
Diệp Hoàng ngồi ở ghế trên, phía dưới là những nhân vật quan trọng của Hoàng tộc, lúc này ai cũng có vẻ sợ hãi.
Sắc mặt của Diệp Hoàng vô cùng âm u.
“Rầm!”
Lão ta bỗng vỗ mạnh vào ghế rồng, tức giận quát: “Diệp Xung, cút ra đây cho tao!”
Diệp Xung đang run rẩy giữa đám người vội quỳ rạp ra đất, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Ông nội, cháu cũng không ngờ ba cao thủ mà chúng ta cử đến Hoàng tộc họ Long lại bị giết sạch, ngay cả bố cháu, Hoàng tộc họ Long cũng không buông tha”.
Diệp Xung quỳ rạp ra đất, sợ hãi nói: “Ông nội, chuyện này không thể trách cháu được!”
“Im mồm!”
Diệp Hoàng tức giận nói: “Đến giờ mà mày vẫn định trốn tránh trách nhiệm à? Nếu mày không mê hoặc bố mày, bảo tao cử sáu cao thủ Thần Cảnh hợp sức với Hoàng tộc họ Long để đối phó Dương Thanh, chúng ta sẽ mất tận sáu cao thủ Thần Cảnh chắc?”
“Cả lần này nữa, cũng vì bị mày mê hoặc nên bố mày mới dẫn hai cao thủ Thần Cảnh đến Hoàng tộc họ Long, giờ họ chết nốt rồi”.
“Mày dám nói những chuyện này không hề liên quan đến mình chắc?”
Diệp Hoàng tức run người, trừng mắt nhìn Diệp Xung.
Diệp Xung sợ đến mức suýt tiểu ra quần, vừa nãy anh ta quá sợ hãi nên mới định trốn tránh trách nhiệm, giờ anh ta mới nhận ra lời mình vừa nói ngu xuẩn tới mức nào.
“Ông nội, cháu sai rồi, cháu thực sự biết sai rồi, xin ông cho cháu thêm cơ hội, sau này cháu sẽ không khiến ông thất vọng nữa đâu!”
Diệp Xung vội cầu khẩn.
“Người đâu, giết nó cho tôi!”
Diệp Hoàng ra lệnh, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong lập tức bước tới chỗ Diệp Xung.
Cả điện Diệp Hoàng lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người đều có vẻ kinh hãi, không ai ngờ Diệp Hoàng lại giết cả cháu trai ruột của mình trong cơn tức giận.
Nhưng họ nhanh chóng hiểu được, mối nguy của Hoàng tộc họ Diệp bây giờ đều bắt nguồn từ tên khốn Diệp Xung.
“Ông nội, cháu sai rồi, cháu thực sự biết sai rồi! Cháu là cháu trai ruột của ông, ông không thể giết cháu, không thể giết cháu!”
“Ông nội, cháu xin ông, hãy cho cháu một cơ hội nữa, chắc chắn cháu sẽ không khiến ông thất vọng, ông nội…”
Diệp Xung bị cao thủ Thần Cảnh kia lôi khỏi điện Diệp Hoàng, tiếng cầu xin của anh ta nhanh chóng biến mất, rõ ràng đã bị giết.
Điện Diệp Hoàng lập tức im phăng phắc, mọi người như nghe được cả tiếng tim đập của mình.
“Tiếp đến, chúng ta sẽ phải đối mặt với một tai họa khổng lồ, tất cả mọi người xốc lại tinh thần cho tôi, phải liều mạng bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, nếu tôi biết ai dám lơ là thì sẽ giết không tha đấy!”
Diệp Hoàng nhìn quanh, lạnh lùng nói.
“Vâng, chủ Hoàng tộc!”
Đám người vội đáp.
“Chủ Hoàng tộc, không xong, chủ gia tộc họ Phó - Phó Lợi Quần dẫn người đến rồi!”
“Chủ Hoàng tộc, chủ gia tộc họ Kiều - Kiều Đông Cường cũng dẫn người đến!”
“Chủ Hoàng tộc, chủ gia tộc họ Bàng - Bàng Văn Hổ cũng dẫn người đến rồi!”
Đúng lúc này, từng bóng người xông vào điện Diệp Hoàng, thấp thỏm báo cáo.
Không ngờ chủ của ba gia tộc lớn ở Hoàng thành họ Diệp lại dẫn cao thủ trong gia tộc đến vào lúc này.
Nghe thấy thế, sắc mặt của Diệp Hoàng âm u tới cực điểm, còn những người khác trong Hoàng tộc họ Diệp thì tái mặt.
Hoàng tộc họ Diệp là gia tộc nắm quyền ở Hoàng thành Diệp nên thường ngày, họ luôn được người khác tôn kính.
Ngay cả chủ của ba gia tộc lớn ở Hoàng thành Diệp cũng phải cúi chào khi gặp họ.
Bây giờ, tin Hoàng tộc họ Diệp tổn thất chín cao thủ Thần Cảnh đã bị lộ, chủ của ba gia tộc lớn ở Hoàng thành Diệp lập tức đích thân dẫn cao thủ tới đây.
“Giỏi, giỏi lắm!”
Trong đôi mắt thâm thúy của Diệp Hoàng lóe lên sát khí: “Xem ra người ngoài cũng nghĩ Hoàng tộc họ Diệp dễ ức hiếp rồi”.
“Hôm nay tôi sẽ cho họ biết, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo!”
“Để họ vào đi!”
Diệp Hoàng vừa dứt lời, tiếng cười sang sảng đã vang lên: “Diệp Hoàng, chúng tôi không hề thấy ông dễ ức hiếp, càng không nghĩ Hoàng tộc họ Diệp là lạc đà gầy, mà là…”
“Mà là… một con mèo ốm bị thương nặng thì đúng hơn!”
Ngay sau câu nói đó, mấy lão già với khí thế mạnh mẽ lần lượt bước vào điện Diệp Hoàng.
“Láo xược!”
Một nhân vật quyền quý của Hoàng tộc họ Diệp lập tức chỉ vào lão già đi đầu với vẻ tức giận: “Kiều Đông Cường, ông dám bảo Hoàng tộc họ Diệp là con mèo ốm, đúng là không biết sống chết!”
Tuy những nhân vật quyền quý khác không nói gì nhưng cũng nhìn Kiều Đông Cường với vẻ tức giận.
Kiều Đông Cường là chủ gia tộc họ Kiều - một trong ba gia tộc lớn ở Hoàng thành Diệp.
Lúc này không chỉ có mình Kiều Đông Cường, bên cạnh lão ta là chủ gia tộc họ Bàng - Bàng Văn Hổ và chủ gia tộc họ Phó - Phó Lợi Quần.
Sau lưng ba chủ gia tộc này là mấy cao thủ Thần Cảnh có khí thế mạnh mẽ, cộng thêm ba chủ gia tộc là có tới hai mươi mốt cao thủ Thần Cảnh.
Rõ ràng đây đã là tất cả cao thủ Thần Cảnh mà ba gia tộc có.
Nhưng bây giờ Hoàng tộc họ Diệp cũng chỉ có khoảng mười cao thủ Thần Cảnh, tính cả dòng chính mà thôi.
Hay nói cách khác, thực lực tổng hợp của ba gia tộc đã vượt xa Hoàng tộc họ Diệp rồi.
Diệp Hoàng sầm mặt, lạnh lùng nhìn ba chủ gia tộc, cuối cùng nhìn về phía Kiều Đông Cường, trầm giọng nói: “Kiều Đông Cường, nếu bây giờ ông dẫn người rời đi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, bằng không…”
Tuy Diệp Hoàng chưa nói hết câu nhưng ai cũng có thể nhận ra ý đe dọa trong đó.
Kiều Đông Cường vẫn rất bình tĩnh, khí thế của Thần Cảnh đỉnh phong lập tức bùng nổ từ người ông ta, ông ta nhìn Diệp Hoàng với vẻ dí dỏm: “Bằng không, ông sẽ chết cho chúng tôi xem à?”
“Ha ha…”
Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần đều phá lên cười.
“Diệp Hoàng, ông cũng biết bây giờ Hoàng tộc họ Diệp đang trong tình cảnh thế nào, Hoàng tộc họ Diệp không thể chịu thêm chút tổn thất nào nữa”.
Sau khi cười xong, Kiều Đông Cường nhìn về phía Diệp Hoàng, lạnh lùng nói: “Bây giờ Hoàng tộc họ Diệp không xứng là Hoàng tộc nữa, nếu ba gia tộc chúng tôi hợp sức với nhau thì cũng đủ để vượt qua Hoàng tộc họ Diệp rồi”.
“Chúng tôi cũng là một phần của Hoàng thành Diệp, sau khi thương lượng, chúng tôi đã quyết định, sau này Hoàng thành Diệp sẽ do ba gia tộc lớn và Hoàng tộc họ Diệp cùng điều hành”.
“Phải thế thì thực lực của Hoàng thành Diệp mới ngày càng mạnh mẽ hơn”.
“Chúng tôi cũng không cần đổi tên Hoàng thành Diệp, chỉ cần Diệp Hoàng đồng ý cho ba gia tộc chúng tôi cùng quản lý Hoàng thành”.
Không sai, ba gia tộc không định tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp, mà muốn thành lập liên minh bốn gia tộc, cùng quản lý Hoàng thành Diệp.
Một khi Diệp Hoàng đồng ý, cho dù Hoàng thành Diệp không bị đổi tên thì cũng không còn là Hoàng thành Diệp gốc đã được truyền thừa mấy trăm năm.
Đối với Hoàng tộc họ Diệp, đây là sự sỉ nhục to lớn.
“Ý kiến hay lắm, có cần tôi nhường luôn chức chủ Hoàng tộc cho các người không?”
Chẳng những Diệp Hoàng không giận mà còn mỉm cười, nhìn chằm chằm vào ba chủ gia tộc.
“Cầu còn không được ấy chứ!”
Kiều Đông Cường không hề e ngại, híp mắt: “Nếu Diệp Hoàng muốn nhường thì chúng tôi cũng không khách sáo đâu!”
Ông ta nói rồi bước về phía Diệp Hoàng.
Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng theo sát Kiều Đông Cường.
Không những thế, mười tám cao thủ Thần Cảnh khác cũng bước lên theo, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
“Hoàng Chủ!”
Người của Hoàng tộc họ Diệp đều có vẻ sốt ruột.
Khi thấy Diệp Hoàng bị 21 cao thủ Thần Cảnh của ba gia tộc bao vây, họ hết sức bối rối.
Diệp Hoàng là người mạnh nhất Hoàng tộc họ Diệp, nếu lão ta bị ba gia tộc giết thì Hoàng tộc họ Diệp cũng hoàn toàn xong đời.
Diệp Hoàng ngồi vững trên ghế, lạnh lùng nhìn các cao thủ đang tới gần mình, sắc mặt vô cùng âm u, trong mắt đằng đằng sát khí.
“Cẩn thận!”
Càng đến gần Diệp Hoàng, Kiều Đông Cường càng cẩn thận hơn, nhắc nhở đám người phía sau.
Cả đám cao thủ nhanh chóng tản ra, bao vây Diệp Hoàng đang ngồi trên ghế rồng, chỉ cần chủ của ba gia tộc ra lệnh, họ sẽ tấn công Diệp Hoàng ngay.
Đám quyền quý của Hoàng tộc họ Diệp đều có vẻ sợ hãi.
“Tôi đến rồi, ông tránh ra được chưa?”
Kiều Đông Cường cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Hoàng.
“Nếu ông thích vị trí này đến thế thì tự cướp đi!”
Diệp Hoàng nói với vẻ dí dỏm: “Chỉ cần ông cướp được, vị trí này sẽ thuộc về ông!”
Sắc mặt Kiều Đông Cường hơi khó coi, lão ta dám dẫn người tới gần vì nghĩ phe mình đông hơn, Diệp Hoàng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng bây giờ xem ra không phải thế, dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Hoàng khiến lão ta hơi e ngại.
Dù sao Diệp Hoàng cũng là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, còn lão ta chỉ là Thần Cảnh đỉnh phong, cho dù bên họ đông hơn, nếu Diệp Hoàng muốn giết lão ta, kể cả lão ta không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng đang nhòm ngó chức chủ Hoàng tộc đấy!
“Hai vị, cùng ra tay được không?”
Kiều Đông Cường bỗng nói với hai chủ gia tộc còn lại.
Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần liếc nhau rồi gật đầu: “Được!”
“Ra tay đi!”
Kiều Đông Cường ra lệnh rồi xông về phía Diệp Hoàng trước.
Gần như cùng lúc đó, Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng tấn công Diệp Hoàng bằng chiêu mạnh nhất của mình.
Ba cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cùng dốc hết sức lực, cho dù Diệp Hoàng là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh thì cũng rất khó đón đỡ.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Ba đòn tấn công gần như trúng người Diệp Hoàng cùng lúc.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ.
Bởi vì họ tận mắt thấy, sau khi chịu đòn tấn công mạnh nhất từ ba cao thủ Thần Cảnh, Diệp Hoàng còn không buồn nhúc nhích, thậm chí nở nụ cười trêu ngươi.
“Sao… sao có thể chứ?”
Kiều Đông Cường trợn tròn mắt, nói với vẻ không dám tin.
Chỉ mình lão ta biết mình đã dùng bao nhiêu sức trong đòn vừa rồi, đó là chiêu mạnh nhất của lão ta đấy.
Ngay cả cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng chưa chắc đã dám đỡ đòn này.
Nhưng sao Diệp Hoàng vẫn thờ ơ đến thế? Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng hết sức kinh ngạc, cảm thấy như vừa đánh vào bông.
“Các người thực sự nghĩ tôi chỉ có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh à?”
Diệp
Vào giây phút này, tất cả mọi người đều kinh hãi!
Ai cũng nhìn Diệp Hoàng với vẻ mặt sững sờ, ba chủ gia tộc bị đánh bay, hộc máu, khí thế lập tức tiêu tan.
Chỉ một đòn đã đánh gục ba cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong rồi.
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, người của Hoàng tộc họ Diệp đều có vẻ kích động.
Bây giờ bốn chủ Hoàng tộc của Chiêu Châu mới đạt đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh, nhưng chủ Hoàng tộc họ Diệp đã bước vào Siêu Phàm Cảnh trước, cũng có nghĩa là từ nay trở đi, Hoàng tộc họ Diệp sẽ lên như diều gặp gió, hoàn toàn áp đảo ba Hoàng tộc khác.
Một Siêu Phàm Cảnh có thể giết cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh trong chớp mắt.
Chỉ cần bước vào Siêu Phàm thì có thể chống lại cả Hoàng tộc.
Đó chính là sự đáng sợ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
“Hoàng Chủ tha mạng, chúng tôi sẵn lòng dâng cả gia tộc cho Hoàng tộc họ Diệp, chỉ xin Hoàng Chủ cho chúng tôi một con đường sống”.
Ba chủ gia tộc thi nhau cầu xin.
Tuy họ chưa chết nhưng đã mất hết võ công, chỉ còn là kẻ tàn phế.
Ánh mắt Diệp Hoàng hết sức lạnh lùng, lão ta ra lệnh: “Giết!”
Ngay sau đó, ba chủ gia tộc đều bị tiêu diệt.
“Hoàng Chủ tha mạng! Chúng tôi theo họ đến Hoàng tộc họ Diệp vì bất đắc dĩ mà thôi, sau này chúng tôi sẵn lòng phục tùng Hoàng tộc họ Diệp, xin Diệp Hoàng đồng ý chứa chấp”.
Mười tám cao thủ Thần Cảnh của ba gia tộc đều quỳ xuống đất van xin.
Sắc mặt Diệp Hoàng vô cùng âm u, lão ta lạnh lùng nói: “Ban thuốc!”
Người của Hoàng tộc họ Diệp nhanh chóng cầm mấy cái lọ bằng ngọc tới, đưa cho mỗi cao thủ Thần Cảnh một lọ.
Mười tám cao thủ nhìn nhau, hơi không biết phải làm sao.
“Thuốc này tên là Đoạn Hồn đan, sau khi uống xong, mỗi năm sẽ phải chịu cơn đau mất hồn một lần, phải uống thuốc giải kịp thời thì mới có thể ngăn chặn điều đó”.
Diệp Hoàng lạnh lùng nói: “Nếu muốn sống thì uống viên thuốc này, về sau làm việc cho tôi, mỗi khi cơn đau mất hồn phát tác, tôi sẽ cho các người thuốc giải”.
“Đương nhiên, nếu ai lập được công lớn cho Hoàng tộc họ Diệp, tôi cũng sẽ đưa họ thuốc giải, xem như phần thưởng”.
Nghe thấy thế, mười tám cao thủ Thần Cảnhđều có vẻ bi ai, họ là cao thủ Thần Cảnh, cho dù ở đâu cũng sẽ được tôn trọng.
Bây giờ lại bị Diệp Hoàng ép uống thuốc.
Nhưng họ bắt buộc phải uống, bằng không chỉ còn con đường chết mà thôi.
Họ không thể thắng nổi cao thủ Siêu Phàm Cảnh chính hiệu.
Mười tám cao thủ Thần Cảnh nhanh chóng uống Đoạn Hồn đan.
Không ai ngờ khi bị ba gia tộc tấn công, chẳng những Hoàng tộc họ Diệp vốn đã lụi tàn, chỉ còn mười cao thủ Thần Cảnh không bị hủy diệt, mà thực lực còn tăng mạnh nữa.
Tính cả mười cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp, từ giờ trở đi, Hoàng tộc họ Diệp có gần ba mươi cao thủ Thần Cảnh.
Đội hình này có thể đè bẹp bất cứ Hoàng tộc nào khác.
“Chúc mừng Hoàng Chủ đột phá tới Siêu Phàm Cảnh!”
“Chúc mừng Hoàng Chủ!”
“Chúc mừng Hoàng Chủ!”
…
Trong lúc nhất thời, trong điện Diệp Hoàng rộng rãi, cả đám người đều quỳ xuống, hô lạc cả giọng.
Nhưng Diệp Hoàng vẫn chưa thoả mãn, lão ta ra lệnh: “Lệnh cho chủ của các gia tộc trực thuộc Hoàng tộc họ Diệp, lập tức dẫn tất cả cao thủ Thần Cảnh trong gia tộc tới điện Diệp Hoàng gặp tôi!”
“Vâng!”
Sau khi Diệp Hoàng ra lệnh, chỉ nửa tiếng sau, trong điện Diệp Hoàng đã có thêm hai mươi cao thủ Thần Cảnh.
Trong điện Diệp Hoàng tràn ngập khí thế từ cao thủ Thần Cảnh.
“Hoàng thành Diệp đã ẩn mình quá lâu, đến lúc cho một số người biết sự hùng mạnh của Hoàng tộc họ Diệp chúng ta rồi”.
Diệp Hoàng nhìn quanh, khí thế của Siêu Phàm Cảnh lan ra từ người lão ta, bao trùm lên mọi ngóc ngách.
Những cao thủ Thần Cảnh đến đây theo lệnh vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi cảm nhận được khí thế đáng sợ từ Diệp Hoàng, họ đều biến sắc.
“Siêu Phàm Cảnh!”
Trong đầu tất cả cao thủ Thần Cảnh đều xuất hiện suy nghĩ này.
Không ngờ Diệp Hoàng đã đột phá đến Siêu Phàm Cảnh!
Một khi tin tức này được truyền ra ngoài, có lẽ cả Chiêu Châu sẽ phải kinh hãi.
“Từ hôm nay trở đi, tất cả cao thủ Thần Cảnh ở Hoàng thành Diệp phải nghe theo lệnh của Hoàng tộc họ Diệp, tôi cũng không đối xử tệ bạc với mọi người, chỉ cần cống hiến nhiều cho Hoàng tộc họ Diệp, cao thủ nào cũng sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng, được Hoàng tộc họ Diệp che chở!”
Diệp Hoàng vừa dứt lời, mọi người đều có vẻ kích động.
“Cảm ơn Hoàng Chủ!”
Những cao thủ vốn hơi không tự nguyện cũng rối rít nói cảm ơn.
Ở Hoàng thành Diệp, Hoàng tộc họ Diệp là thế lực mạnh nhất, nếu được Hoàng tộc họ Diệp che chở thì gia tộc đó sẽ có thể nghênh ngang ở nơi đây.
Chuyện xảy ra ở Hoàng thành Diệp nhanh chóng truyền khắp Chiêu Châu.
Quả nhiên sau khi tin Diệp Hoàng đã đột phá đến Siêu Phàm Cảnh được truyền ra, chủ của rất nhiều gia tộc quyền thế đều sững sờ.
Đối với ba Hoàng tộc còn lại, đây đúng là tin sét đánh.
Ở Hoàng tộc họ Đoàn, sắc mặt của Đoàn Hoàng vô cùng khó coi, lão ta nói với vẻ không cam lòng: “Không ngờ Diệp Hoàng đã đột phá đến Siêu Phàm Cảnh, còn mình vẫn kẹt ở bán bộ Siêu Phàm Cảnh nhiều năm, xem ra mình phải cố gắng lên mới được!”
Không riêng gì Đoàn Hoàng, Thượng Quan Hoàng và Long Hoàng cũng nghĩ như thế.
Ở Hoàng phủ họ Long, trong một biệt viện yên tĩnh.
Ở một góc hẻo lánh của biệt viện có một bàn trà, Dương Thanh và Long Tấn đang ngồi ở bàn, trông Long Tấn rất nghiêm nghị.
Hồi nãy, lão ta đã báo cáo những chuyện xảy ra ở Hoàng tộc họ Diệp cho Dương Thanh.
“Cậu Thanh, không ngờ Diệp Hoàng lại giấu kỹ như thế, có lẽ ông ta đã đột phá đến Siêu Phàm Cảnh được một thời gian rồi, nếu lần này không bị ba gia tộc ép nhường chức, có lẽ ông ta cũng không để lộ thực lực đâu”.
Long Tấnnói với vẻ kiêng dè: “Bây giờ ông ta đã gom hết cao thủ Thần Cảnh ở Hoàng thành Diệp về Hoàng tộc họ Diệp, có lẽ đang chuẩn bị làm gì đó!”
Dương Thanh hơi nheo mắt, trước đó Long Tấn đã nói với anh, Hoàng tộc họ Diệp không đơn giản, thậm chí có lẽ Hoàng Chủ tiền nhiệm vẫn còn sống.
Bây giờ vẫn chưa có tin gì về Hoàng Chủ tiền nhiệm của Hoàng tộc họ Diệp, mà tin Diệp Hoàng đột phá đến Siêu Phàm Cảnh đã được truyền tới rồi.
Dương Thanh vốn định lợi dụng các gia tộc địa phương ở Hoàng thành họ Diệp để tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp, nào ngờ lại giúp họ mạnh lên.
“Bây giờ có thể khẳng định, địa vị của Hoàng tộc họ Diệp đã vượt lên ba Hoàng tộc khác rồi”.
Long Tấnnói tiếp: “Nghe nói trong hai Hoàng tộc cổ xưa, người mạnh nhất có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, bây giờ Diệp Hoàng đã đột phá đến Siêu Phàm Cảnh, ngoài ra còn một Hoàng Chủ tiền nhiệm đã ẩn mình suốt năm mươi năm nữa”.
“Nếu Hoàng Chủ tiền nhiệm của Hoàng tộc họ Diệp cũng đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh hoặc Lục Cảnh, Hoàng tộc họ Diệp sẽ có tư cách phân cao thấp với cả Hoàng tộc cổ xưa”.
Dương
Nghe thấy Lạc Bân nói thế, khí thế đáng sợ lập tức lan ra từ người Dương Thanh.
Long Tấn đang ngồi cạnh Dương Thanh lập tức biến sắc.
Dương Thanh mất kiểm soát như thế, chỉ e đã có chuyện lớn xảy ra rồi.
Sau khi cúp máy, Dương Thanh chậm rãi đứng dậy, nhìn về hướng có Hoàng tộc họ Diệp, lạnh lùng nói: “Nếu không tìm đường chết thì sẽ không phải chết! Hoàng tộc họ Diệp, các người đang ép tôi ra tay đúng không!”
Tập đoàn Nhạn Thanh có ý nghĩa lớn lao với anh, là kỷ vật duy nhất mà mẹ anh để lại, anh không cho phép bất cứ ai phá hoại nó.
Bây giờ Hoàng tộc họ Diệp lại tuyên bố sẽ cấm vận tập đoàn Nhạn Thanh, thậm chí còn uy hiếp đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh nữa.
Dù sao Hoàng tộc họ Diệp cũng là một trong số các gia tộc đứng đầu Chiêu Châu, hơn nữa tin Diệp Hoàng đã đột phá đến Siêu Phàm Cảnh vừa được truyền ra ngoài.
Có thể tưởng tượng được tập đoàn Nhạn Thanh sẽ gặp phải tai họa thế nào sau khi tin Hoàng tộc họ Diệp muốn cấm vận tập đoàn Nhạn Thanh được truyền ra.
Nếu nói là đả kích mang tính hủy diệt thì cũng không ngoa chút nào.
“Cậu Thanh, có chuyện gì thế?”
Long Tấn vội hỏi, còn nói: “Nếu tôi giúp được, chắc chắn tôi sẽ làm hết sức mình!”
Lúc này Dương Thanh mới nói lại chuyện Hoàng tộc họ Diệp tuyên bố cấm vận tập đoàn Nhạn Thanh cho Long Tấn nghe.
Sau khi nghe Dương Thanh nói xong, Long Tấn cũng vô cùng tức giận: “Tên khốn Diệp Hoàng đúng là quá ngông cuồng, không ngờ ông ta lại hèn hạ như thế, dùng quyền lực của Hoàng tộc họ Diệp để cấm vận một doanh nghiệp!”
“Cậu Thanh, cậu cứ yên tâm, bây giờ tôi sẽ cho người đi truyền tin ngay, từ hôm nay trở đi, Hoàng tộc họ Long sẽ cắt đứt quan hệ với Hoàng tộc họ Diệp, đồng thời, tất cả sản nghiệp dưới trướng Hoàng tộc họ Long sẽ hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh nếu điều kiện cho phép”.
Dương Thanh cũng không khách sáo, gật đầu: “Cảm ơn!”
Dù sao Hoàng tộc họ Diệp cũng rất có uy quyền, chỉ những gia tộc thuộc cấp bậc Hoàng tộc của Chiêu Châu mới có thể giúp tập đoàn Nhạn Thanh tránh khỏi tai họa lần này thôi.
Long Tấn hành động rất nhanh, lập tức gọi người đến lo liệu.
Chưa đầy nửa tiếng từ khi Hoàng tộc họ Diệp tuyên bố cấm vận tập đoàn Nhạn Thanh, tin Hoàng tộc họ Long đã cắt đứt quan hệ với Hoàng tộc họ Diệp, đồng thời hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh cũng được truyền ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, cả Chiêu Châu đều biết đến sự tồn tại của tập đoàn Nhạn Thanh.
Tuy tập đoàn Nhạn Thanh mạnh thật nhưng không phải ai cũng biết nó, ở Chiêu Châu, vẫn còn rất nhiều người chưa biết đến tập đoàn Nhạn Thanh. Nhưng bây giờ, tin hai Hoàng tộc muốn cấm vận hoặc hợp tác với nó đã được lên trang nhất của các tờ báo lớn.
Ở Hoàng phủ họ Đoàn, trong một căn biệt thự tư nhân, Đoàn Hoàng đang nghe người giúp việc báo cáo tin tức liên quan tới tập đoàn Nhạn Thanh.
Đoàn Hoàng bình tĩnh nghe báo cáo xong rồi mới thở dài: “Sự mạnh mẽ của Hoàng tộc họ Diệp đúng là khiến người ta giật mình, chẳng biết Dương Thanh có chịu nổi không”.
Đúng lúc này, Đoàn Hoàng nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
“A lô!”
Đoàn Hoàng nghe máy, đối phương im lặng một lúc lâu.
“Con đây!”
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên, Đoàn Hoàng mừng rỡ nói: “Vô Nhai!”
“Bố, con muốn xin bố giúp một chuyện!”
Đoàn Vô Nhai nghiêm nghị nói.
Đoàn Hoàng lập tức bình tĩnh lại, nhanh chóng hiểu Đoàn Vô Nhai muốn nhờ mình làm gì.
Từ sau khi rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn, đây là lần đầu tiên Đoàn Vô Nhai liên lạc với lão ta, hơn nữa còn trong tình huống như thế.
“Con muốn bố giúp Dương Thanh à?”
Đoàn Hoàng chợt hỏi.
Đoàn Vô Nhai nói: “Con không cầu xin bố giúp Dương Thanh, mà đang xin bố cho Hoàng tộc họ Đoàn một cơ hội để được huy hoàng suốt trăm năm nữa!”
Đoàn Hoàng mỉm cười cay đắng: “Xem ra Dương Thanh có địa vị rất cao trong lòng con!”
Đương nhiên Đoàn Hoàng cũng hiểu ý Đoàn Vô Nhai, rõ ràng ông ta đang muốn Hoàng tộc họ Đoàn giúp đỡ tập đoàn Nhạn Thanh, từ đó nhận được sự che chở của Dương Thanh.
Phải rất tin tưởng vào tương lai của Dương Thanh thì mới có thể nói những câu như thế.
“Con biết đấy, bây giờ Diệp Hoàng đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, đồng thời tuyên bố sẽ cấm vận tập đoàn Nhạn Thanh, nếu lúc này Hoàng tộc họ Đoàn lên tiếng bảo vệ tập đoàn Nhạn Thanh thì sẽ trở thành kẻ địch của Hoàng tộc họ Diệp”.
Đoàn Hoàng bình tĩnh nói: “Lần này, Hoàng tộc họ Diệp dám huênh hoang như thế, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với ba Hoàng tộc khác rồi”.
“Hoàng tộc họ Long đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với Hoàng tộc họ Diệp, còn định giúp đỡ tập đoàn Nhạn Thanh, nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng ủng hộ Dương Thanh, Hoàng tộc họ Diệp sẽ phải đối mặt với hai Hoàng tộc lớn cùng một lúc”.
“Còn Hoàng tộc họ Đoàn chỉ cần ngồi im, chờ họ lưỡng bại câu thương, đó cũng là lúc Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta vùng dậy”.
Đoàn Vô Nhai thở dài, bỗng im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Đó chỉ là suy nghĩ của bố thôi, nếu Hoàng tộc họ Diệp thua thì sao? Hoặc nếu họ thắng, Hoàng tộc họ Đoàn sẽ được lợi gì thật à?”
“Nếu Hoàng tộc họ Diệp thắng, dã tâm của họ sẽ càng lớn hơn, khi đó Hoàng tộc họ Đoàn chỉ có thể phục tùng hoặc sẽ bị tiêu diệt!”
“Còn nếu Hoàng tộc họ Diệp thua, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ có công lớn với Dương Thanh, khi đó Hoàng tộc họ Đoàn chỉ có thể lụn bại tiếp!”
“Bây giờ, phải giúp Dương Thanh thì mới có thể bảo vệ được địa vị của Hoàng tộc họ Đoàn vào ngày Hoàng tộc họ Diệp thua cuộc”.
“Bố, con đã nói hết những gì nên nói rồi, bây giờ con đã rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn, cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Hoàng tộc họ Đoàn nữa, con chỉ đề nghị thế, còn làm thế nào thì vẫn do bố quyết định”.
Đoàn Vô Nhai nói rồi cúp máy luôn.
Đoàn Hoàng lập tức nghiêm nghị hẳn lên, nhìn về phía người thừa kế bây giờ của Hoàng tộc họ Đoàn - Đoàn Vô Hằng vừa bước vào phòng.
“Vô Hằng, con nói xem, lần này, rốt cuộc Hoàng tộc họ Đoàn nên lựa chọn thế nào?”
Đoàn Hoàng chợt hỏi.
Đoàn Vô Hằng bình tĩnh nói: “Ngay cả Vũ Vũ Lan với thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ cũng không thể giết chết Dương Thanh, sao Diệp Hoàng vừa bước vào Siêu Phàm Cảnh có thể là đối thủ của cậu Thanh chứ?”
“Bố, con nghĩ cũng không khó để Hoàng tộc họ Đoàn đưa ra lựa chọn!”
Đoàn Hoàng thoáng sửng sốt rồi mới nhớ, trước đó vợ cũ của lão ta - Vũ Vũ Lan đã đích thân đi tìm Dương Thanh, tuy lão ta không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng hiểu Dương Thanh đã sống sót.
Tức là Dương Thanh đã có năng lực đối phó với cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh ư?
Nghĩ tới đây, nỗi lo trong lòng Đoàn Hoàng lập tức biến mất, lão ta cười lớn: “Truyền lệnh của bố, từ hôm nay trở đi, Hoàng tộc họ Đoàn sẽ cắt đứt quan hệ với Hoàng tộc họ Diệp, đồng thời hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh!”
“Vâng, thưa bố!”
Đoàn Vô Hằng tuân lệnh rời đi.
Cùng lúc đó, ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, Thượng Quan Nhu cũng đang thuyết phục Thượng Quan Hoàng.
“Ông nội, Dương Thanh có tiềm lực rất lớn, nếu chúng ta bỏ lỡ dịp kết giao với Dương Thanh lần này thì có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa đâu”.
Thượng Quan Nhu ôm tayThượng Quan Hoàng, làm nũng: “Ông nội, cháu xin ông đấy, ông giúp tập đoàn Nhạn Thanh được không?”
“Nhu Nhu, cháu nói thật cho ông biết, có phải cháu thích tên nhóc kia không hả?”, Thượng Quan Hoàng cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Nhu.
Thượng Quan Nhu lập tức đỏ mặt, gắt: “Ông nội!”
“Ha ha, ông hiểu! Ông hiểu rồi!”
Thượng Quan Hoàng cười lớn rồi nói ngay: “Nhu Nhu, bây giờ cháu liên lạc với Dương Thanh, cứ bảo ông mời cậu ta đến Hoàng tộc họ Thượng Quan làm khách!”
Dương Thanh nhanh chóng nhận được điện thoại từ Thượng Quan Nhu, sau khi biết Thượng Quan Hoàng muốn gặp mình thì đồng ý.
“Cậu Thanh, cậu định đến Hoàng tộc họ Thượng Quan thật à?”
Sau khi biết Dương Thanh định đến Hoàng tộc họ Thượng Quan, nét mặt Long Tấn nghiêm nghị hẳn.
Dương Thanh gật đầu: “Thượng Quan Nhu của Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng có chút giao tình với tôi, bây giờ Hoàng tộc họ Diệp đang định đối phó tôi, cũng là lúc tôi cần kết bạn”.
“Bây giờ, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Đoàn đã tỏ thái độ, muốn cắt đứt quan hệ với Hoàng tộc họ Diệp, đồng thời hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, trong bốn Hoàng tộc lớn, chỉ còn mỗi Hoàng tộc họ Thượng Quan chưa có ý kiến gì thôi”.
“Tôi đoán, có lẽ Thượng Quan Hoàng muốn gặp tôi cũng vì chuyện này”.
Dương Thanh cũng không có ác ý, thậm chí còn có thiện cảm với Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Trong trận chiến giành ngôi Vương của Yến Đô, Thượng Quan Nhu vẫn luôn đứng về phía anh.
Khi anh mất trí nhớ ở Ninh Châu, Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng đã giúp tập đoàn Nhạn Thanh không ít.
Dương Thanh luôn ghi nhớ ân tình này.
“Ông đang lo lắng chuyện gì à?”
Dương Thanh nhìn về phía Long Tấn.
Vừa nãy, khi biết Dương Thanh định đến Hoàng tộc họ Thượng Quan, trong mắt Long Tấn đã xuất hiện vẻ lo lắng rõ rệt, chuyện này khiến Dương Thanh hơi khó hiểu.
Long Tấn gật đầu, nói với vẻ nghiêm nghị: “Hoàng tộc họ Thượng Quan không đơn giản, giống với Hoàng tộc họ Diệp, nghe nói họ cũng có cao thủSiêu Phàm Cảnh”.
“Bây giờ, cậu mới tiếp xúc với Thượng Quan Nhu của Hoàng tộc họ Thượng Quan, nhưng cô ấy không thể đại diện cho cả Hoàng tộc họ Thượng Quan, không ai có thể cam đoan họ sẽ không đối phó cậu khi cậu đến đó”.
Nghe Long Tấn nói thế, Dương Thanh cũng có vẻ lo âu.
Hành vi của Diệp Hoàng đã vượt khỏi sự tưởng tượng của anh, nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng có cao thủ Siêu Phàm Cảnh như Hoàng tộc họ Diệp, thậm chí thực lực của Thượng Quan Hoàng cũng đạt tới Siêu Phàm Cảnh, khi anh một mình đến đó, nhỡ Hoàng tộc họ Thượng Quan định đối phó anh thì phải làm sao?
Đúng là Dương Thanh rất mạnh, với thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh bây giờ, anh có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Tam Cảnh.
Nhưng ai có thể cam đoan, ở Hoàng tộc họ Thượng Quan không có cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh chứ?
Ai có thể cam đoan, Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ không đối phó với anh?
Hay nói cách khác, ai có thể cam đoan Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ không ngấm ngầm bắt tay với Hoàng tộc họ Diệp?
Cũng không phải là anh nhát gan, mà anh đang tự hiểu lấy mình. Anh không muốn xông vào hang hổ khi chưa hiểu rõ tình hình của đối phương.
Thấy Dương Thanh im lặng, Long Tấn vội nói: “Cậu Thanh, tính cách của Thượng Quan Hoàng rất kỳ lạ, có lẽ một giây trước vẫn cười sảng khoái, một giây sau đã lấy mạng người ta”.
“Đương nhiên, những chuyện này không quan trọng, quan trọng là, chúng ta không thể đảm bảo Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ không bắt tay với Hoàng tộc họ Diệp”.
“Bây giờ, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Đoàn đã tỏ thái độ đứng về phía đối lập với Hoàng tộc họ Diệp, chỉ mình Hoàng tộc họ Thượng Quan vẫn chưa lên tiếng, trong tình huống này, đương nhiên Hoàng tộc họ Diệp sẽ chủ động liên lạc với Hoàng tộc họ Thượng Quan để liên minh”.
Long Tấn nói đến đây rồi thôi, nhưng ý lão ta đã rất rõ ràng.
Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Ông nói không sai, đúng là có khả năng này, nhưng Thượng Quan Hoàng đã mời, nếu tôi không đi thì có phải hơi khinh thường ông ta không?”
“Hoàng tộc họ Thượng Quan vẫn chưa tỏ thái độ, có lẽ vì muốn thử thách sự can đảm của tôi, nếu tôi từ chối, liệu Thượng Quan Hoàng đang kỳ vọng vào tôi có về phe Hoàng tộc họ Diệp không?”
Dương Thanh không ngu, tuy anh tin tưởng Thượng Quan Nhu nhưng cũng hiểu mình chưa tiếp xúc quá nhiều với Hoàng tộc họ Thượng Quan, chỉ mới quen biết Thượng Quan Nhu mà thôi.
Cũng như Long Tấn đã nói, dù sao Thượng Quan Nhu cũng là con gái, tuy được Thượng Quan Hoàng cưng chiều nhưng không thể chi phối suy nghĩ của lão ta.
Nhưng Dương Thanh cũng hiểu, Thượng Quan Hoàng mời anh đến Hoàng tộc họ Thượng Quan trong tình hình này, rất có thể là để thăm dò.
Long Tấn im lặng một lát rồi nghiêm nghị nói: “Tuy Hoàng tộc họ Diệp đã tuyên bố cấm vận tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng có sự hợp tác từ Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Đoàn, thật ra tập đoàn Nhạn Thanh cũng không chịu nhiều tổn thất, tôi nghĩ cậu Thanh không nên mạo hiểm thì hơn”.
“Có lẽ cậu có thể tìm lý do chính đáng để từ chối lời mời của Hoàng tộc họ Thượng Quan, đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của tôi, còn quyết định thế nào vẫn do cậu”.
Long Tấn không nói gì nữa, lão ta đã nói hết những lời nên nói rồi. Sở dĩ lão ta nói nhiều như vậy cũng vì tán thưởng Dương Thanh, lão ta không muốn anh bỏ mạng chỉ vì sai lầm nhỏ nhặt.
Đương nhiên Dương Thanh cũng hiểu ý Long Tấn, cảm thấy rất ấm áp. Anh im lặng một lúc rồi ngạo nghễ nói: “Cho dù ở Hoàng tộc họ Thượng Quan có cao thủ Siêu Phàm Cảnh thật, đến lúc chiến đấu, cho dù tôi không thắng nổi thì vẫn tự tin mình có thể sống sót rời khỏi Hoàng tộc họ Thượng Quan”.
“Chắc chắn tôi sẽ đến Hoàng tộc họ Thượng Quan!”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Long Tấn thầm thở dài nhưng vẫn nói: “Nếu vậy thì xin chúc cậu Thanh giành được sự ủng hộ từ Hoàng tộc họ Thượng Quan”.
Cùng lúc đó, ở Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Trong một căn biệt thự độc lập, Thượng Quan Hoàng đang ngồi ở bàn trà bằng gỗ tử đàn, phía đối diện lão ta là một lão già tóc bạc.
“Em nói xem, liệu tên nhóc kia có dám đến Hoàng tộc họ Thượng Quan không thế?”
Thượng Quan Hoàng bỗng nhìn lão già ở phía đối diện.
Lão già lắc đầu, mỉm cười: “Em thừa nhận cậu ta là thiên tài võ thuật, nhưng cậu ta không hiểu rõ Hoàng tộc họ Thượng Quan, trừ Thượng Quan Nhu ra, cậu ta chưa từng tiếp xúc với bất cứ ai khác”.
“Bây giờ trong bốn Hoàng tộc lớn, hai Hoàng tộc đã lựa chọn ủng hộ Dương Thanh, Hoàng tộc họ Diệp tuyên bố muốn đối phó với Dương Thanh, chỉ còn chúng ta chưa tỏ thái độ”.
“Trong tình huống này, khi chúng ta mời Dương Thanh đến Hoàng tộc họ Thượng Quan, cậu ta sẽ không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì”.
“Thậm chí có khả năng, chúng ta đã bị Hoàng tộc họ Diệp thuyết phục, định đối phó cậu ta, anh nói xem, cậu ta còn dám tới Hoàng tộc họ Thượng Quan chắc?”
Lão già vừa dứt lời, Thượng Quan Hoàng đã lắc đầu, nhấp một ngụm trà, đặt chén trà bằng sứ trắng xuống rồi mỉm cười: “Còn anh lại nghĩ, chắc chắn cậu ta sẽ đến Hoàng tộc họ Thượng Quan!”
“Ồ?”
Lão già kinh ngạc nói: “Sư huynh cho rằng trước những nguy hiểm chưa biết, cậu ta vẫn dám tới ư? Chẳng lẽ cậu ta không sợ bỏ mạng ở đây à?”
Lão già này gọi Thượng Quan Hoàng là sư huynh, có thể tưởng tượng được hai người thân thiết với nhau đến mức nào.
Thượng
Thượng Quan Hoàng nghe điện thoại của Diệp Hoàng, hai người trò chuyện rất lâu, còn nội dung cuộc trò chuyện là gì thì chỉ có Thượng Quan Hoàng và Diệp Hoàng biết.
Nhưng có thể khẳng định cuộc trò chuyện này rất suôn sẻ, Thượng Quan Hoàng vẫn luôn mỉm cười.
Trong lúc Thượng Quan Hoàng và Diệp Hoàng nói chuyện điện thoại, Dương Thanh cũng rời khỏi Hoàng tộc họ Long một mình, lên chuyến bay đến Hoàng thành họ Thượng Quan.
Trong khoang hạng nhất, Dương Thanh ngồi ở vị trí của mình, tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại.
Tuy anh rất tự tin, tự thấy khi gặp phải cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, cho dù anh không thắng nổi thì cũng có thể chạy trốn.
Nhưng anh cũng biết sự tự tin này hơi mù quáng, trước đó, khi đánh với Black Doctor, anh có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh cũng vì Black Doctor đã tiêm liều thuốc siêu hoàn mỹ cho anh, hơn nữa anh còn uống ba viên thuốc tăng sức chiến đấu mà Phùng Tiểu Uyển đưa nữa.
Có thể nói, anh phát huy được sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh đã là cực hạn rồi.
Nhưng bây giờ, trong tay anh không có thuốc tăng sức chiến đấu, cũng không thể hoàn toàn tiến vào trạng thái điên cuồng, đương nhiên sẽ không phát huy được sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh nữa.
Anh không biết ở Hoàng tộc họ Thượng Quan có cao thủ Siêu Phàm Cảnh mạnh hơn không, cũng không rõ Hoàng tộc họ Thượng Quan là địch hay bạn.
“Ê, lên trước ngồi đi, chỗ này của tao mà!”
Trong lúc Dương Thanh đang lo lắng về việc ở Hoàng tộc họ Thượng Quan có cao thủ Siêu Phàm Cảnh hay không, đầu anh bỗng bị người ta vỗ một cái.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang hống hách nhìn anh, chỉ vào chỗ ngồi phía trước, nói bằng giọng ra lệnh.
“Lý Bảo Phong, anh định làm gì?”
Một cô gái trẻ ngồi cạnh Dương Thanh tức giận nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, quát lớn.
“Sở Sở, em đừng nóng, chẳng phải tôi chỉ muốn ngồi gần em thôi ư?"
Thanh niên tên Lý Bảo Phong cười ha hả.
Cô gái tên Sở Sở khoảng hai mươi mấy tuổi, có mái tóc đen dài, khuôn mặt rất xinh đẹp.
Rõ ràng hai người này quen nhau.
Cô gái tóc dài lạnh lùng nhìn Lý Bảo Phong rồi lập tức xin lỗi Dương Thanh: “Rất xin lỗi, đã mang lại phiền phức cho anh rồi!”
Sau khi cô gái xin lỗi, cơn giận vì bị Lý Bảo Phong vỗ đầu của Dương Thanh dần biến mất.
Anh không quan tâm đến cô ta nữa, tiếp tục nhắm mắt lại.
Thấy Dương Thanh bình tĩnh như thế, không buồn quan tâm đến mình, cô gái tóc dài luôn được chú ý bỗng cảm thấy hơi thất bại.
Thấy Dương Thanh không thèm nhìn mình, Lý Bảo Phong sầm mặt, lại vung tay đánh vào đầu Dương Thanh.
“Bộp!”
Dương Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra, bóp chặt lấy cổ tay Lý Bảo Phong.
“Anh muốn chết à!”
Dương Thanh nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Đau đau đau... Mẹ nó, mày buông ra ngay!”
Lý Bảo Phong hét lên, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.
Đúng lúc này, hai tên đàn ông vạm vỡ lập tức lao đến, phóng sát khí ra, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Buông cậu Phong ra!”
Cô gái tóc dài cũng sững sờ, mãi đến khi vệ sĩ của Lý Bảo Phong xuất hiện, cô ta mới hoàn hồn, vội nói với vẻ sợ hãi: “Anh này, anh mau buông tay ra đi!”
Dương Thanh có thể nhận thấy, cô gái tóc dài không hề lo anh sẽ khiến Lý Bảo Phong bị thương.
“Mẹ nó, mau buông tay ra, mày biết tao là ai không? Tao là Thiếu Chủ của nhà họ Lý - một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành họ Thượng Quan đấy, mày dám khiến tao bị thương à, sau khi máy bay hạ cánh, tao sẽ giết mày! A…”
Lý Bảo Phong chưa nói hết thì đã cảm thấy Dương Thanh bóp mạnh hơn, lập tức hét lên đau đớn, nét mặt cũng méo mó vì đau.
“Anh mau buông ra đi! Bằng không tên khốn này sẽ gây phiền phức cho anh đấy!”
Cô gái tóc dài vội thuyết phục.
“Cút!”
Dương Thanh bỗng đẩy mạnh, Lý Bảo Phong lập tức lùi ra sau mấy bước rồi ngồi bệt xuống đất.
Ngay sau đó, anh ta tức giận quát: “Đánh tên khốn này tàn tật cho tôi, mau đánh đi!”
“Lý Bảo Phong!”
Cô gái tóc dài đứng phắt dậy, chắn trước mặt Dương Thanh, tức giận nói: “Anh đừng ấu trĩ thế được không?”
“Quách Sở Sở, em tránh ra cho tôi!”
Lý Bảo Phong tức giận nói, gọi thẳng tên của cô gái tóc dài.
Những hành khách ngồi xung quanh đều sững sờ, hình như chưa bao giờ thấy ai đánh nhau trên máy bay.
Họ đang định can ngăn, nhưng sau khi biết thân phận của Lý Bảo Phong, làm gì còn ai dám mở miệng chứ?
Họ đều nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt đồng cảm.
Chiếc máy bay này đang đến Hoàng thành họ Thượng Quan, nhà họ Lý lại là một trong bốn gia tộc lớn ở đó, Lý Bảo Phong lại là Thiếu Chủ nhà họ Lý, bây giờ Dương Thanh ra tay với anh ta, có thể tưởng tượng được Dương Thanh sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Quách Sở Sở chắn trước mặt Dương Thanh, nói với vẻ áy náy: “Anh cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi, Lý Bảo Phong không làm gì được anh đâu”.
Dương Thanh nhìn cô gái đang chắn trước mặt mình, cảm thấy là lạ.
“Cô Quách, xin cô tránh ra cho, hắn dám ra tay với Thiếu Chủ, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt!”
Một vệ sĩ nói với Quách Sở Sở.
Quách Sở Sở cười lạnh: “Đáng đời anh ta! Tôi khuyên các anh nên đưa chủ mình về chỗ ngồi, nếu chọc tới tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
“Đừng quên, ở Hoàng thành họ Thượng Quan không chỉ có mỗi nhà họ Lý, nhà họ Quách cũng không yếu đâu!”
Nghe thấy thế, hai vệ sĩ đang hùng hổ lập tức ỉu xìu.
Nhà họ Quách cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành họ Thượng Quan, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn nhà họ Lý.
“Thằng nhãi kia, có giỏi thì mày đừng xuống máy bay!”
Lý Bảo Phong chỉ vào Dương Thanh, đe dọa một câu rồi quay người về chỗ mình.
Dù sao họ cũng đang ở trên máy bay, Quách Sở Sở còn nhúng tay vào nên Lý Bảo Phong cũng không tiện làm gì.
Sau khi Lý Bảo Phong về chỗ ngồi, trong máy bay lại yên tĩnh như cũ, Quách Sở Sở áy náy nói: “Sau khi đến Hoàng thành họ Thượng Quan, anh muốn đi đâu thì cứ để tôi đưa đi!”
Dương Thanh thản nhiên nhìn Quách Sở Sở rồi lắc đầu: “Cô không đến được chỗ mà tôi muốn tới đâu!”
Quách Sở Sở hơi sửng sốt rồi mới hoàn hồn, vẻ áy náy lập tức biến mất.
“Lòng tốt mà lại bị xem như lòng lang dạ sói!”
Quách Sở Sở thở hổn hển: “Nếu không sợ Lý Bảo Phong trả thù anh, tôi cũng mặc kệ anh!”
“Ở Hoàng thành họ Thượng Quan, trừ Hoàng tộc họ Thượng Quan ra, không có chỗ nào mà tôi không đến được!”
“Cứ quyết định thế đi, lát nữa xuống máy bay, anh cứ đi theo tôi, sau khi thoát khỏi Lý Bảo Phong, cho dù anh muốn đi đâu thì tôi cũng không ngăn cản”.
“Dù sao, Lý Bảo Phong nhắm vào anh cũng là vì tôi”.
Quách Sở Sở nói rồi không quan tâm đến Dương Thanh nữa, tiếp tục đọc cuốn “Chiến tranh và hòa bình”.