Cũng đúng lúc này, Dương Thanh bỗng tung chưởng, tay hai người va vào nhau.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, khí thế cuồng bạo lan ra bốn phương tám hướng.
Quần áo của hai người bay phấp phới, lấy họ làm trung tâm, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Nét mặt Từ Hoa nghiêm nghị tới cực điểm, ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh của Dương Thanh khủng khiếp đến mức nào.
Hồi nãy ông ta chủ động lao tới chỗ Dương Thanh vì biết rõ sự mạnh mẽ của anh, thế nên ông ta cũng tung đòn mạnh nhất.
Còn Dương Thanh thì vẫn đứng im để đỡ một chưởng này.
Đây chưa phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Dương Thanh còn không hề lùi lại nửa bước, Từ Hoa cũng không biết rốt cuộc Dương Thanh đã dùng mấy phần sức mạnh để đỡ một chưởng của ông ta.
Dương Thanh hờ hững nhìn chằm chằm vào Từ Hoa, lạnh lùng nói: “Hóa ra khi giữ thực lực ở mức Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, Đại đồ đệ của Dược Vương cũng chỉ có thế này”.
Từ Hoa thẹn quá hoá giận, tức giận quát: “Cậu chán sống rồi!”
Sau khi dứt lời, khí thế của ông ta lập tức tăng vọt tới mức Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Tuy chuyện này rất mất mặt, nhưng sau khi biết sự mạnh mẽ của Dương Thanh, nếu ông ta vẫn kìm nén thực lực để đánh với anh thì đúng là ngu ngốc.
Từ Hoa đấm về phía Dương Thanh.
Dương Thanh bỗng giậm mạnh chân, lập tức biến mất, né tránh đòn tấn công của Từ Hoa.
Trước đó, khi đánh với cao thủ của phủ Hoài Thành trên sông Hoài, sau cùng anh suýt bị thành chủ Hoài Thành dìm xuống sông, thực lực vẫn chưa khôi phục đến mức cao nhất.
Nếu lúc này đỡ đòn của Từ Hoa thì chẳng khác gì đang tìm đường chết cả.
Cho dù anh đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố thủy thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Từ Hoa, chỉ có thể tạm thời né tránh, chờ thực lực khôi phục một chút rồi mới thỏa sức đánh một trận.
Từ Hoa tấn công hết lần này tới lần khác, nhưng vẫn không chạm được vào người Dương Thanh, mỗi khi đòn đánh của ông ta ập đến, Dương Thanh sẽ biến mất ngay tức khắc.
Phía bên kia, lão Cửu cũng đang phải chịu áp lực nặng nề, một mình đánh với hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, chỉ cần thoáng sơ sẩy thôi là sẽ chết dưới tay kẻ địch.
Lúc này Dương Thanh mới nhận ra, sức chiến đấu của lão Cửu rất mạnh, tuy ông lão chỉ là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng nếu dốc hết sức thì chắc có thể sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong chỉ mang lại áp lực rất lớn cho lão Cửu chứ không thể áp đảo ông lão, ông lão còn chớp thời cơ để khiến họ bị thương nặng.
Hoài Lam chỉ có thể quan sát từ xa, cô ta không có tư cách tham gia vào trận chiến ở cấp bậc này.
Từ Hoa điên cuồng tấn công Dương Thanh nhưng không trúng lần nào, còn tiêu hao rất nhiều sức lực.
Từ Hoa tức giận nói: “Có giỏi thì cậu đừng né nữa, đánh một trận chính diện với tôi đi!”
Dương Thanh cười lạnh: “Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ như ông đánh với người mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ như tôi, còn có mặt mũi bảo tôi đánh một trận chính diện với ông á? Sao ông không đi đánh với thành chủ Hoài Thành rồi bảo ông ta đánh chính diện với ông một trận?”
Giọng Dương Thanh sặc mùi mỉa mai.
Từ Hoa càng tức giận hơn, nghiến răng nghiến lợi: “Tên nhãi kia, có giỏi thì cậu cứ trốn tiếp đi, đừng để tôi đánh trúng, một khi tôi đánh trúng, cho dù cậu muốn trốn cũng không thoát được đâu”.
Từ Hoa nói rồi lại lao tới chỗ Dương Thanh.
Nhưng Dương Thanh vẫn né được bằng thân pháp tài tình.
Dương Thanh vừa né tránh vừa suy nghĩ, làm thế nào để đánh với kẻ địch bằng sức mạnh nguyên tố thủy đây.
Anh không tin sức mạnh nguyên tố mà mình tu luyện ra sẽ vô dụng khi chiến đấu, chắc chắn vẫn còn lợi ích gì đó, chứ không chỉ dừng ở việc có thế mạnh khi đánh dưới nước.
Dương Thanh thầm nghĩ, nếu mình có thể điều khiển hình dạng của nước, thậm chí đưa khí thế vào nước, phải chăng có thể giấu đòn tấn công trong nước rồi khiến kẻ địch bị thương?
Hay anh có thể dùng tính ôn hòa của nước để tăng phòng ngự cho mình không nhỉ?
Lấy nhu thắng cương, lấy nước để chế ngự đòn tấn công.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh bỗng cảm thấy việc chiến đấu với Từ Hoa cũng không khổ cực cho lắm, anh còn có thể thử nghiệm cách dùng sức mạnh nguyên tố thủy.
Vừa hay bên cạnh có một con mương nhỏ, trong mương có rất nhiều nước, chắc có nông dân đang tưới tiêu.
Dương Thanh tới gần mương, bỗng đánh một đòn vào không trung, khí kình mạnh mẽ khiến bọt nước văng tung tóe.
Ngay sau đó, số bọt nước ấy bỗng hóa thành từng cây kim nước sắc bén, lao về phía Từ Hoa dưới sự điều khiển của Dương Thanh.
Từ Hoa đang phóng tới chỗ Dương Thanh vốn không hề ngờ tới việc Dương Thanh đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố thủy, càng không ngờ Dương Thanh có thể dùng nước để tấn công mình.
Đến khi ông ta nhận ra nguy hiểm, ông ta đã lao tới chỗ Dương Thanh, muốn dừng cũng muộn rồi.
Vô số cây kim nước lập tức đâm vào người ông ta.
“Á!”
Từ Hoa hét thảm, ngã rầm xuống đất.
Lúc này, người Từ Hoa toàn máu tươi, trên mặt cũng bị kim nước vạch mấy đường, khóe mắt ông ta cũng bị kim đâm trúng, suýt nữa mù luôn.
“Thành công rồi!”
Dương Thanh kích động nhìn Từ Hoa đang nằm dưới đất với cơ thể đầy máu.
Bây giờ anh chỉ có thể duy trì hình dạng của nước trong ba, bốn giây ngắn ngủi.
Ba, bốn giây này đủ để cho anh biến giọt nước thành kim nước, tấn công kẻ địch.
Tuy kim nước không tạo thành ảnh hưởng chí mạng với Từ Hoa, nhưng chúng có quá nhiều, dường như cả người Từ Hoa đều bị kim đâm, vô số vết thương nhỏ như thế cũng mang lại tổn thương rất lớn.
“Dương Thanh, tao phải giết mày!”
Từ Hoa gào lên với vẻ mặt dữ tợn, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh cười lạnh: “Vẫn chưa biết ai sống ai chết đâu! Khi nào ông đến gần tôi được thì hãy mạnh miệng tiếp!”
Dương Thanh cố ý khiêu khích, khiến Từ Hoa càng thêm tức giận.
“Nếu mày vội đi chết như thế, tao đành giúp mày thôi!”
Từ Hoa tức giận quát, hơi nhích chân, lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.
Rõ ràng ông ta đã dốc hết sức, tốc độ nhanh hơn mấy lần trước nhiều.
Nhưng trong mắt Dương Thanh, anh vẫn có thể dễ dàng né tránh.
Nhưng anh cũng không định tránh mà nhìn chằm chằm vào Từ Hoa.
Đúng lúc đòn tấn công của Từ Hoa sắp ập đến, nước dưới mương như bị thu hút, vô số giọt nước bay đến trước mặt Dương Thanh rồi hóa thành một tấm lá chắn.
“Soạt!”
Từ Hoa đánh trúng lá chắn nước, nó lập tức nổ tung, bọt nước tóe lên, che khuất tầm mắt của Từ Hoa.
“Chính là lúc này!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh bỗng giậm mạnh chân. Anh đã sẵn sàng tấn công từ nãy nên lập tức xuất hiện trước mặt Từ Hoa với tốc độ nhanh như chớp sau khi lá chắn nước bị đánh nát, đấm móc vào cằm ông ta.
“Rầm!”
Từ Hoa bay lên cao rồi nặng nề rơi xuống chỗ cách đó mấy mét.