Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đòn tấn công của sáu cao thủ Cổ Võ đánh trúng người Dương Thanh, Dương Thanh lập tức kích hoạt hoàn toàn huyết mạch cuồng hóa, đồng thời điên cuồng vận chuyển Chiến Thần Quyết.

Có thể nói lúc này, anh hoàn toàn không nhờ đến sức mạnh bên ngoài, tất cả đều là thực lực của anh.

Trong khoảnh khắc đòn tấn công của sáu cao thủ giáng xuống, Dương Thanh chỉ cảm nhận được sáu luồng sức mạnh khổng lồ tiến thẳng vào người mình, những sức mạnh bá đạo này như muốn đánh nát nội tạng anh.

Dương Thanh đau đớn kêu lên, khóe miệng rỉ máu.

“Sao cơ?”

Thấy khóe miệng Dương Thanh chỉ rỉ ra ít máu, sáu cao thủ đều trợn tròn mắt, như nhìn thấy ma.

Theo họ nghĩ, Dương Thanh chỉ là một yêu nghiệt có sức chiến đấu vượt xa cảnh giới của bản thân thôi, không ngờ sức phòng ngự của Dương Thanh cũng mạnh như thế.

Họ cứ tưởng cho dù đòn tấn công của sáu người họ không giết được Dương Thanh thì cũng có thể khiến anh bị thương nặng.

Nhưng trừ khóe miệng rỉ ít máu tươi ra, hình như Dương Thanh cũng không còn vấn đề gì, vì khí thế của anh vẫn rất mạnh mẽ.

Người đại diện của năm thế gia Cổ Võ đều có vẻ không dám tin.

“Sao có thể chứ?”

“Chẳng phải cậu ta chỉ mới bước vào Thiên Cảnh à?”

“Bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, sáu người mạnh như thế hợp sức đánh một đòn mà vẫn không giết nổi cậu ta?”

Đám người sắp phát điên, khi họ tập hợp cao thủ của năm thế gia Cổ Võ để đối phó Dương Thanh, đội ngũ mạnh thế này vốn là để đối phó với linh hồn Ma Thần trong người Dương Thanh.

Nhưng kết quả là linh hồn Ma Thần không hề xuất hiện.

Hơn nữa có vẻ đội hình mạnh như thế vẫn chưa đủ để đối phó với Dương Thanh.

“Tôi không tin!”

Từ Chấn Hoa nghiến răng nghiến lợi với vẻ mặt dữ tợn: “Rõ ràng cậu ta chỉ là con tép riu mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, sao có thể chịu nổi đòn tấn công từ sáu cao thủ chứ?”

“Chắc các người khinh địch nên chưa dốc toàn lực chứ gì?”

Sáu cao thủ sắp khóc đến nơi, họ đường đường là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ, đã bao giờ gặp tình huống quái dị như vậy đâu cơ chứ?

Khi tấn công hồi nãy, họ không hề nương tay.

Khóe miệng Tề Phong co quắp, ông ta bỗng nhớ đến câu nói của Tề Thiên Hà trước khi rời đi, khi đó Tề Thiên Hà nói, nếu đám người Tề Phong chết, ông ta sẽ nhặt xác cho họ.

“Chẳng lẽ... cảnh giới của ông ta vẫn còn đó ư?”

Trong đầu Tề Phong bỗng xuất hiện suy nghĩ này.

Năm đó, khi chưa từ bỏ võ công, nhờ cảm giác mạnh mẽ nên Tề Thiên Hà mới có thể vượt lên trên những người cùng trang lứa.

Nếu Tề Thiên Hà vẫn chưa lấy lại võ công, cảm giác của ông ta cũng sẽ không quay lại, nhưng hồi nãy, có lẽ Tề Thiên Hà đã cảm nhận được thực lực thật sự của Dương Thanh nên mới thuyết phục người nhà họ Tề rời đi.

Tề Phong bỗng thấy hơi hối hận, muốn rút lui.

Nhưng đã muộn rồi!

Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng lau vết máu ở khóe miệng, cười khẩy: “Cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong của Hạ Giới giới Cổ Võ cũng chỉ đến thế!”

Anh đang vô cùng mừng rỡ.

Hồi nãy, anh cũng có cơ hội né tránh, tuy không né được hết nhưng ít ra vẫn tránh được phần nào đòn tấn công của đám người, nhưng anh vẫn chọn cố gắng chống đỡ.

Anh làm thế để xem xem bây giờ cơ thể mình có thể chịu được đòn tấn công mạnh đến mức nào.

Từ sau khi huyết mạch cuồng hóa của anh được máu của ba cao thủ mạnh nhất cải tạo, cường độ cơ thể anh cũng mạnh hơn mấy lần, khi ấy linh hồn Ma Thần đã nói, giờ cường độ cơ thể của anh đã sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm.

Hay nói cách khác, cao thủ dưới Thiên Cảnh Tam Phẩm không thể tổn thương cơ thể anh.

Trong số những cao thủ đang có mặt ở đây lúc này, người mạnh nhất cũng chỉ có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.

Tuy họ không thể phá hỏng cơ thể anh nhưng anh vẫn bị nội thương nhẹ, đòn tấn công của sáu cao thủ vẫn truyền vào người anh.

Đương nhiên, nội thương này không là gì cả.

Anh phát huy trạng thái mạnh nhất của bản thân ngay từ đầu để kiểm tra xem sức chiến đấu của mình đã sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong khi không nhờ đến sức mạnh bên ngoài chưa.

Cơ thể anh đã ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm rồi, nhưng là Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ hay đỉnh phong thì anh cũng không rõ.

“Không ổn! Mau lùi lại đi!”

Một cao thủ bỗng biến sắc, vội hét lớn, hơi nhích chân, lùi ra sau.

Một thanh trường kiếm cổ xưa bỗng xuất hiện trong tay Dương Thanh.

Đó là Thiên Tử Kiếm!

Khi Thiên Tử Kiếm xuất hiện trong tay Dương Thanh, những người đang có mặt đều cảm nhận được áp lực khổng lồ, sát khí mãnh liệt kia khiến họ sởn tóc gáy.

Khí thế của Dương Thanh cũng lập tức tăng vọt.

Đây chính là một tác dụng lớn của Thiên Tử Kiếm, có thể tăng thực lực của chủ nhân lên một cảnh giới nhỏ.

Dương Thanh vốn đã có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, sau khi cầm linh khí cấp cao Thiên Tử Kiếm, sức chiến đấu của anh lập tức đạt đến Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.

“Chết đi!”

Dương Thanh nói bằng giọng đằng đằng sát khí.

Anh bỗng vung Thiên Tử Kiếm lên.

“Phụt!”

Sau lưng cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong vừa lùi lại đầu tiên xuất hiện vết máu khiến người khác nhìn mà giật mình, ông ta bay thẳng ra xa.

Khi ông ta rơi xuống đất, máu tươi đã nhuộm đỏ mặt đất.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt.

Nhất là người đại diện của năm thế gia Cổ Võ, họ đều sững sờ, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Trước đó, khi Dương Thanh chưa có vũ khí, họ vẫn có thể chấp nhận được chuyện anh đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ trong chớp mắt.

Nhưng bây giờ, sau khi có thêm một thanh kiếm linh khí, anh đã có thể giết cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong bằng một đòn.

Cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong cũng vẫn được coi là khá mạnh, tăng một cảnh giới nữa là sẽ bước vào hàng ngũ cao thủ đỉnh cao rồi.

Sau khi giết cao thủ kia chỉ bằng một nhát kiếm, Dương Thanh thầm mừng rỡ.

Anh cứ tưởng với thực lực của anh bây giờ, anh vẫn chưa thể giết nổi cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, không ngờ lại dễ dàng như thế.

“Bịch!”

Đúng lúc này, Tề Phong bỗng quỳ xuống đất, chân đã mềm nhũn, ông ta sợ hãi cầu xin: “Cậu Thanh, nhà họ Tề chúng tôi không định giết cậu đâu, chủ gia tộc chúng tôi đã cử dòng chính của gia tộc đến Trung Châu tìm cậu để bàn bạc về quy định mới”.

“Tôi bị Từ Chấn Hoa mê hoặc, bị ép phải dẫn ngưới tới đây, xin cậu nể tình nhà họ Tề chúng tôi bằng lòng chấp nhận quy định mới, cho tôi một con đường sống”.

Tề Phong đẩy hết tội cho Từ Chấn Hoa, thậm chí biến việc gia tộc cử cao thủ tới đối phó Dương Thanh thành gia tộc cử người đến bàn bạc về quy định mới.

Mấy người khác đều kinh ngạc, hình như không ngờ Tề Phong lại làm vậy.

Nhưng ngay sau đó, Trần Chí Trung, Bách Lý Thành Cát và Khương An Quân cũng quỳ xuống, thi nhau cầu xin: “Cậu Thanh, Tề Phong nói không sai, chúng tôi không hề định đối phó với cậu, đều do Từ Chấn Hoa đã uy hiếp chúng tôi, chúng tôi cũng không còn cách nào nên mới tới đây, xin cậu cho chúng tôi một con đường sống!”

Từ Chấn Hoa mở to mắt, nỗi sợ hãi mãnh liệt lan khắp người ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK