Chỉ thấy anh ta nhìn quanh, cuối cùng nhìn Ngải Lâm, trong mắt tràn ngập tình cảm, anh ta chậm rãi nói: “Vợ, nửa năm qua, em vất vả rồi!”
Nghe thấy thế, Ngải Lâm không kiểm soát nổi tâm trạng nữa, nước mắt lập tức rơi như mưa, cô ấy nhào vào lòng Mã Siêu rồi gào khóc.
Thấy cảnh tượng này, những người khác trong phòng đều có vẻ vui mừng.
Mã Siêu đã hôn mê nửa năm, rốt cuộc cũng tỉnh, mọi người đã đợi ngày này lâu quá rồi.
Đương nhiên Dương Thanh cũng vô cùng mừng rỡ, rốt cuộc người anh em đã vào sinh ra tử với mình cũng tỉnh lại, hai người có thể sát cánh chiến đấu bên nhau lần nữa.
Nhưng nghĩ đến lời Hoài Lam vừa nói, trong lòng anh lại tràn ngập sự lo lắng.
Tuy Mã Siêu đã tỉnh, nhưng chí bảo Thị Huyết Châu của gia tộc Bách Lý vẫn ở trong người anh ta, đó là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu anh không giành được viên Dạ Hoa Châu có tác dụng bồi dưỡng linh hồn từ tay đồ đệ của Dược Vương, có lẽ Mã Siêu vẫn chưa thể tỉnh lại.
Với tác dụng của Dạ Hoa Châu, chỉ kiên trì được nửa năm nữa là cùng, trong nửa năm này, nếu Dương Thanh không lấy được Đế Trượng, Mã Siêu sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn nữa.
Bây giờ, hình như chỉ Đế Trượng mới có thể lấy Thị Huyết Châu ra khỏi người Mã Siêu.
Vợ chồng Mã Siêu và Ngải Lâm ôm nhau một lúc lâu rồi mới tách ra.
“Anh nhìn này, đây là con chúng ta, tên Mã Tĩnh An đấy!”
Ngải Lâm vội bế bé Tĩnh An đến, kích động nói.
Khi thấy bé Tĩnh An, Mã Siêu run rẩy vươn tay ra, sợ mình sẽ tổn thương thằng bé. Anh ta muốn đón lấy bé Tĩnh An từ tay Ngải Lâm nhưng lại không dám.
Bé Tĩnh An cũng đang nhìn Mã Siêu, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức ngây thơ, vẫn đang quơ tay chân trong lòng Ngải Lâm.
“Bố!”
Bé Tĩnh An bỗng gọi.
Nghe thấy thế, Mã Siêu không kiềm chế nổi nữa, nước mắt lập tức rơi không kiểm soát, dịu dàng đón lấy thằng bé từ tay Ngải Lâm.
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều có vẻ cảm động, Phùng Tiểu Uyển, Phùng Giai Di và Hoài Lam đều lau nước mắt.
Anh em nhà họ Tống mỉm cười, nhìn cảnh ba người đoàn tụ với nhau.
Dương Thanh cũng cười, anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Mã Siêu vào lúc này, cũng như anh hồi trước, sau khi rời đi năm năm, lúc anh quay về mới biết mình đã có con gái, tâm trạng áy náy đó từng khiến anh không thể tha thứ cho chính mình.
Mã Siêu hôn mê nửa năm rồi mới tỉnh, anh ta không biết nửa năm qua, Ngải Lâm đã gắng gượng ra sao.
“Vợ, xin lỗi em!”
Mã Siêu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Ngải Lâm, nói với đôi mắt đỏ hoe.
Một lúc lâu sau, Mã Siêu và Ngải Lâm mới dần bình tĩnh lại.
Mã Siêu dụi đôi mắt hơi đỏ, nhìn quanh, cười nói: “Ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi!”
Dương Thanh mỉm cười đi tới, dang tay ra ôm Mã Siêu, nói: “Người anh em, rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại rồi!”
Mã Siêu cũng ôm chặt Dương Thanh, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, em đã khôi phục ý thức mấy ngày nay, Ngải Lâm đã kể hết chuyện xảy ra trong nửa năm qua cho em biết rồi, em biết hết. Anh Thanh, cảm ơn anh!”
Từ khi Dạ Hoa Châu được đeo lên người Mã Siêu, anh ta đã có ý thức, có thể nghe hết những chuyện xảy ra bên ngoài và lời mọi người nói rồi, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại.
Tuy Mã Siêu đã tỉnh, nhưng vì hôn mê tận nửa năm nên lúc xuống giường cũng đi không vững, lảo đà lảo đảo, nếu muốn hồi phục hẳn, có lẽ vẫn cần thêm một khoảng thời gian.
Nhưng cũng không vội, có Phùng Tiểu Uyển ở đây, vấn đề nhỏ ấy sẽ được khắc phục nhanh chóng.
Dương Thanh xem thử cảnh giới của Mã Siêu, giống anh em nhà họ Tống, đều là Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ.
Đương nhiên, cảnh giới này có liên quan rất nhiều đến Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu.
Mã Siêu mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh, nhưng bị Thị Huyết Châu kích hoạt máu tổ Bách Lý trong người nên mới phát huy hết tiềm lực.
Tuy bây giờ anh ta mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng trong số những người cùng tuổi, trừ Dương Thanh ra, thiên phú của anh ta đã hết sức nghịch thiên rồi.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Dương Thanh lái xe đi đón Hạ Hà.
Khi anh gặp Hạ Hà, mắt Hạ Hà vẫn hơi sưng, quầng thâm cũng đậm, rõ ràng đêm qua ngủ không ngon giấc.
“Hạ Hà, chào buổi sáng! Chắc cô chưa ăn sáng nhỉ? Để tôi đưa cô đi”.
Dương Thanh nhìn Hạ Hà, cười nói.
Hạ Hà thản nhiên nói: “Không cần, đưa tôi đến chỗ đoàn làm phim mà tôi sẽ quay đi”.
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Hạ Hà, Dương Thanh cười khổ, lập tức nghiêm nghị nói: “Hạ Hà, hôm qua tôi không đúng, nói sai rồi, cô rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này được không?”
Hạ Hà có ân tình rất lớn với Tiêu Tiêu, Dương Thanh vẫn luôn khắc ghi ân tình này, tuy anh đã giúp Hạ Hà rất nhiều, nhưng trong lòng anh, Hạ Hà là ân nhân của Tiêu Tiêu, đáng để anh tốt với cô ta cả đời.
Trong lòng anh, Hạ Hà là một người bạn vô cùng quan trọng, anh không muốn mất người bạn này.
Nhìn dáng vẻ chân thành của Dương Thanh, Hạ Hà bỗng thấy mềm lòng, đêm qua cô ta ngủ không ngon, đã quyết tâm sau khi quay quảng cáo giúp tập đoàn Nhạn Thanh hôm nay xong, cô ta sẽ không dính dáng gì đến Dương Thanh nữa.
Hơn nữa cô ta còn quyết định, từ hôm nay trở đi, cô ta sẽ coi Dương Thanh như người xa lạ.
Nhưng bây giờ, sau khi gặp Dương Thanh, cô ta lại mềm lòng, không sao quyết tâm nổi.
Hạ Hà bỗng không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi bỗng thấy hơi đói, đưa tôi đi ăn sáng đi!”
Tuy Hạ Hà không nói sẽ tha thứ cho Dương Thanh, nhưng câu nói này đã cho thấy thái độ của cô ta rồi. Dương Thanh lập tức mừng rỡ, vội cười nói: “Được được, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi ăn sáng ngay!”
Xe nhanh chóng dừng trước một quán ăn sáng trông rất bình thường, quán không lớn nhưng bên trong đã kín người.
Dương Thanh cười nói: “Đồ ăn sáng của quán này rất ngon, tuy quán hơi nhỏ nhưng hương vị rất tuyệt, rất giống đồ ăn ở nhà, sau khi cô nếm thử, chắc chắn sẽ thích thôi”.
“Hôm nay chúng ta đến muộn đấy, chứ nếu tới sớm hơn nửa tiếng, có lẽ còn phải xếp hàng một lúc lâu”.
Trong lúc họ nói chuyện, vừa hay có người ăn sáng xong, Dương Thanh vội kéo Hạ Hà “cướp” một cái bàn.
Dương Thanh đưa thực đơn trên bàn cho Hạ Hà, cười nói: “Cô xem xem, đây là thực đơn bữa sáng, cô muốn ăn gì để tôi đi gọi”.
Hạ Hà cũng đi lên từ cái nghèo, không hề chê hoàn cảnh ở đây, cô ta gọi hai cái bánh bao và một cốc trà sữa.
Dương Thanh nhanh chóng bưng bữa sáng tới, đặt cốc trà sữa lớn trước mặt Hạ Hà, cười nói: “Trà sữa ở đây được pha từ hồng trà và sữa bò, không hề có phụ gia, có thể thêm đường hoặc muối”.
Hạ Hà bưng trà sữa lên, nhấp một ngụm rồi khen: “Đúng là rất ngon, dễ uống lắm”.
Cô ta nói rồi cắn một miếng bánh bao, vừa cắn xong, nước thịt từ bánh bao lập tức ứa ra khắp khoang miệng.
Hạ Hà lập tức thèm ăn hơn hẳn, nhanh chóng giải quyết xong hai cái bánh bao mà vẫn chưa thỏa mãn lắm: “Hình như tôi có thể ăn thêm hai cái nữa, nhưng không được, tôi phải bóp miệng lại thôi”.
Dương Thanh cười nói: “Muốn ăn thì cứ ăn đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô là được, để tôi mua cho cô hai cái bánh bao nữa”.
Anh nói rồi đứng lên.
Nhưng anh vừa đứng dậy, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bỗng ập đến, anh lập tức biến sắc, vội chắn trước Hạ Hà, giơ tay đỡ.
“Rầm!”
Đối phương đá mạnh vào đôi tay đang chắn trước ngực của Dương Thanh.