Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Giai Di chứng kiến cảnh tượng này, lập tức sợ đến choáng váng cả người, chỉ biết ngơ ngác nhìn Mã Siêu vung tay đánh xuống đầu Dương Thanh.

"Uỳnh!"

Trong một tích tắc, Dương Thanh cũng vươn một cánh tay chắn trước đầu mình, đòn này của Mã Siêu rơi ngay xuống tay Dương Thanh.

Chân Dương Thanh trượt nhanh về sau đến năm, sáu mét mới dừng lại.

Thấy Phùng Giai Di vẫn chưa đi, anh tức giận quát: "Đi nhanh đi!"

Phùng Giai Di lấy lại tinh thần, vội vã chạy ra ngoài.

Mã Siêu lại một lần nữa lao về phía Phùng Giai Di, Dương Thanh cắn răng xông tới, chắn trước mặt Phùng Giai Di.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Mã Siêu liền bắt đầu điên cuồng công kích Dương Thanh, mỗi một đòn đều là đòn mạnh nhất, mà Dương Thanh lại không muốn làm tổn thương Mã Siêu nên chỉ có thể ra sức né tránh.

Chỉ có điều, sau khi phá vỡ phong ấn, sức chiến đấu của Mã Siêu đã tăng vọt, ngang ngửa với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong rồi.

Tuy Dương Thanh cũng có thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong nhưng anh không muốn tấn công Mã Siêu, chỉ liên tục né tránh, còn Mã Siêu lại dốc toàn lực công kích anh.

Vậy nên, lúc này áp lực của Dương Thanh vô cùng nặng nề, lơ là một giây là có thể bị Mã Siêu đánh trọng thương.

Từng giây từng phút trôi đi, tình hình của Mã Siêu càng thêm bất ổn, anh ta hệt như một con dã thú từ thời Hồng Hoang, điên cuồng công kích Dương Thanh không biết mệt.

Dương Thanh tìm mọi cách né tránh, không thể tránh khỏi bị thương.

"Mã Siêu, cậu tỉnh lại mau!"

Dương Thanh hét lớn, cố gắng kéo lí trí của Mã Siêu về, nhưng Mã Siêu không có bất kì phản ứng nào, như là hoàn toàn mất lí trí rồi, tròng mắt đỏ như máu không còn chút tình cảm, hệt một cỗ máy lạnh băng, chỉ có một mục tiêu - giết Dương Thanh!

Mười phút sau, một cơ ngơi đồ sộ như dinh thự Vân Phong đã biến thành đống đổ nát.

Trên phế tích, Mã Siêu đã hoàn toàn phát điên, mỗi đòn tấn công đều ẩn chứa sát khí, bởi vì Thị Huyết Châu đang không ngừng bổ sung thể lực cho Mã Siêu nên anh ta chẳng khác nào một cỗ máy vĩnh cửu, không hề tiêu hao chút gì.

Dương Thanh thì trái lại, sau chục phút ứng đối với những đòn tấn công điên cuồng của Mã Siêu, thể lực của anh đã tiêu hao quá nửa.

Toàn bộ Yến Đô đều đã bị bao phủ dưới một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp, vô số cao thủ ngẩng đầu nhìn về phía dinh thự Vân Phong, vẻ mặt khiếp sợ.

"Phía dinh thự Vân Phong đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Đó là nơi ở của Dương Thanh, Vương của Yến Đô, nhất định là cậu ấy đã gặp phải phiền toái lớn nào đó rồi".

"Loại chiến đấu cấp bậc cao thế này, hẳn phải là cuộc chiến của các cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhỉ?"

...

Khắp các ngõ ngách của Yến Đô, các cao thủ đều vô cùng khiếp sợ.

Lại thêm hai mươi phút đấu tay đôi, Dương Thanh cảm thấy thể lực của mình đã gần như cạn kiệt, Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đã vận hành đến cực hạn, huyết mạch cuồng hóa cũng đã được kích hoạt, nhưng sức lực của anh vẫn tiêu hao cực nhanh. Trái lại, Mã Siêu vẫn như không có chuyện gì, không chỉ không hề suy yếu mà còn càng đánh càng mạnh.

Dương Thanh biết, nếu còn tiếp tục, chỉ e mình chưa bị đánh chết thì đã mệt chết rồi.

"Uỳnh!"

Ngay khi sự chú ý của anh phân tán trong một tích tắc, một đòn cực mạnh của Mã Siêu đã đánh trúng ngay giữa ngực anh, cổ họng anh chợt có thứ gì đó ngòn ngọt trào lên, cảm giác như muốn hộc máu.

Thân thể anh trúng một đòn này liền lùi về phía sau vài chục bước.

Nhưng ngay vào lúc này, Mã Siêu lại một lần nữa vọt tới, hung hăng đánh xuống một quyền cực mạnh.

Dương Thanh cắn răng, không kịp nghĩ nhiều, tay chém ra một chưởng.

"Uỳnh!"

Một quyền của Mã Siêu đánh ngay vào lòng bàn tay Dương Thanh, anh cảm thấy có một năng lượng cuồng bạo đang len dọc theo bàn tay mình, lan tràn đi khắp cánh tay.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Anh còn chưa kịp lui lại, ba đòn công kích của Mã Siêu đã rơi xuống liên tiếp.

Lần này, Dương Thanh đã không cách nào đứng thẳng được nữa, thân thể anh bị đánh bay ra sau như một quả bóng cao su.

Nhưng anh còn chưa rơi xuống đất, Mã Siêu đã lại vọt tới, rít gào điên cuồng, đánh mạnh một đòn xuống đầu anh.

Mặt Dương Thanh lập tức biến sắc, muốn né tránh, nhưng thân mình anh đã bay lên, không cách nào thay đổi quỹ tích di chuyển của mình, dường như lần này anh chỉ còn một cách gắng gượng chống đỡ đòn này của Mã Siêu.

Có điều, nếu trúng đòn này, dù không chết thì chỉ sợ anh cũng phải trọng thương rồi.

Với trạng thái hiện nay của anh, một khi trọng thương, nhất định sẽ bị Mã Siêu giết chết trong một đòn.

Ngay khi nắm đấm của Mã Siêu sắp rơi xuống đầu Dương Thanh, chợt có một bóng người trung niên xuất hiện trước mặt anh.

Người đàn ông trung niên kia chỉ thờ ơ vươn một cánh tay.

"Uỳnh!"

Nắm đấm của Mã Siêu nặng nề rơi vào lòng bàn tay người đàn ông trung niên kia, lại như thể đánh vào bịch bông, người đàn ông trung niên vẫn đứng vững tại chỗ, không lui nửa bước.

Trái lại, Mã Siêu như vừa bị một năng lượng vô hình đập trúng, thân thể bay ngược ra sau.

Một giây tiếp theo, bóng người đàn ông trung niên biến mất.

Khi ông ta xuất hiện lại, Dương Thanh chỉ thấy ông ta chạm nhẹ vào giữa trán Mã Siêu một cái, quát lớn: "Trấn áp!"

Sau một tiếng quát lớn này, những đường hoa văn màu đỏ máu trên người Mã Siêu hệt như chuột thấy mèo, biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.

Thân thể Mã Siêu rơi xuống mặt đất, hai mắt nhắm nghiền như một đứa trẻ ngủ say.

Kể từ khi Mã Siêu đánh bay Dương Thanh cho đến khi anh ta muốn đánh chết Dương Thanh, lại có một người đàn ông trung niên xuất hiện đỡ đòn cho anh, rồi đến khi người đàn ông trung niên kia trấn áp Mã Siêu chỉ bằng một ngón tay, tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc.

Hết thảy đều diễn ra trong một tích tắc, cho nên Dương Thanh bị Mã Siêu đánh bay, thân thể vừa mới chạm đất liền thấy, Mã Siêu vừa rồi còn đang cực kì điên cuồng nay đã nằm dài trên mặt đất như một đứa trẻ ngủ say.

Dương Thanh biết, đối phương không phải biến mất vào hư không và xuất hiện lại, chẳng qua thực lực của người này quá mạnh, tốc độ quá nhanh, cho nên ông ta biến mất khi nào, xuất hiện ra sao, ngay cả Dương Thanh cũng không biết.

Lúc này, người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Dương Thanh, từ trên cao nhìn xuống anh, lạnh lùng nói: "Người thừa kế của Đế Thôn mà chỉ có chút thực lực thế này thôi sao?"

Nghe đối phương nói thế, Dương Thanh lập tức ngẩn người.

Từ khi anh bắt đầu tu luyện cho tới bây giờ, anh luôn là kẻ vô địch trong lớp người cùng thế hệ, ai cũng cảm thấy thực lực của anh quá mạnh, đây là lần đầu tiên bị người ta nói thực lực quá yếu.

Song, nghĩ tới cảnh tượng người này chỉ dùng một ngón tay đã trấn áp được Mã Siêu, Dương Thanh hoàn toàn không thể nổi nóng được.

Một ngón tay đã đè ép được cao thủ có thực lực ngang ngửa Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong như Mã Siêu, sao có thể là người bình thường?

"Cảm tạ ơn cứu mạng của ngài! Xin hỏi, ngài là tiền bối của Đế Thôn phải không?"

Dương Thanh bò dậy, cung kính nhìn người đàn ông trung niên, hỏi.

Xuất hiện trong tình huống này, còn có thể lập tức chỉ ra thân phận người thừa kế Đế Thôn của Dương Thanh, lại chê Dương Thanh quá yếu, trừ cao thủ của Đế Thôn trong truyền thuyết, còn có thể là ai?

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: "Tôi là Đế Thiên, đến từ Đế Thôn!"

Đế Thiên!

Lấy họ Đế, lại lấy tên Thiên, quả là một cái tên bá đạo vô song.

Chỉ có điều, dường như người này hoàn toàn không ưa anh.

Song Dương Thanh chẳng hề để ý đến thái độ của đối phương, lòng anh đang kích động vô cùng.

Rốt cuộc, cao thủ của Đế Thôn đã xuất hiện, vậy tức là Mã Siêu sắp được cứu rồi.

Dương Thanh vội hỏi: "Tiền bối, xin hỏi tôi phải làm thế nào mới có thể nhận được Đế Trượng?"

Đế Thiên khinh bỉ cười một tiếng: "Cậu thế này mà cũng mơ tưởng lấy được Đế Trượng? Đợi chừng nào cậu đánh bại được tôi thì hẵng nhắc tới!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK