Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng cái đã tới tháng bảy. Những ngày hè nóng nực ở Giang Hải cực kỳ hanh khô, nhất là nửa tháng nay, ngày nào bầu trời cũng trong không một gợn mây, ngoài trời nóng như một cái lò nướng.
Mà chuyện Tần Đại Dũng thua bạc gán Tần Thanh Tâm cho Dương Thanh cũng đã qua nửa tháng.
Dương Thanh cứ tưởng rằng Tần Đại Dũng sẽ đến tìm Tần Thanh Tâm và Tần Y, nhưng điều khiến anh bất ngờ là kể từ sau cái ngày rời khỏi Tòa Thành Vương Giả, ông ta không xuất hiện nữa.
Tại quảng trường Nhân Dân ở thành phố Giang Hải.
Mặt trời ban mai dần ló dạng, vô số tia sáng rải xuống từng ngóc ngách trên mặt đất.
Tần Đại Dũng nằm trên ghế nghỉ chân ở góc quảng trường. Hình như ông ta cảm nhận được ánh nắng, bèn dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy duỗi người.
Ông ta đi đến hồ nhân tạo trong quảng trường để rửa mặt, nhìn gương mặt tang thương phản chiếu trên mặt nước mà lòng tràn đầy bi thương. Giờ phút này, ông ta bỗng nhớ lại rất nhiều người rất nhiều chuyện.
Nhất là hai cô con gái của mình. Sau khi bị nhà họ Tần đuổi khỏi công ty, ông ta không đi tìm việc nhưng hai cô con gái không nói một câu, trái lại mỗi tháng còn chu cấp đầy đủ tiền sinh hoạt để ông ta hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi không hề có gánh nặng.
Vậy mà ông ta đã thua bạc, gán luôn cả cô con gái giỏi giang ấy. Hơn nữa, người đàn ông đeo mặt nạ kia đã nói là sau này ông ta không thể gặp Tần Thanh Tâm nữa.
Nếu có thể đổi mạng của mình để lấy lại tự do cho Tần Thanh Tâm, ông ta tuyệt đối không do dự.
Nửa tháng nay, ngày nào ông ta cũng đi tìm việc nhưng không có công ty nào chịu nhận. Thậm chí ông ta đã ghé vào quán ăn nhỏ ven đường mà cũng chẳng ai chịu thuê.
Chẳng biết ông ta khóc từ bao giờ, từng giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống hồ nhân tạo.
Cuối cùng ông ta không kìm nén được nỗi đau khổ trong lòng, òa khóc nức nở.
Khóc cũng là một cách giải tỏa tâm trạng, khóc đủ rồi Tần Đại Dũng lại dùng nước hồ rửa mặt lần nữa, sau đó đứng lên.
"Thanh Tâm, bố nhất định sẽ tìm được con!"
Chỗ dựa tinh thần duy nhất của ông ta lúc này là ý nghĩ: vực dậy lần nữa, cố gắng kiếm tiền, nghĩ cách tìm được Tần Thanh Tâm, lấy lại tự do cho con gái.
Trong quãng đời còn lại, ông ta không sống vì mình nữa mà chỉ sống vì hai đứa con gái!
Dưới ánh nắng gay gắt như thiêu như đốt, trên đường không có mấy người qua lại, dù có người thì người ta cũng che ô.
Nhiều ngày rồi Tần Đại Dũng không được ăn no nên gầy đi nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, môi trắng bệch toàn da khô.
Tóc đã dài ra, râu lâu ngày không cạo, nửa tháng chưa giặt quần áo, người bốc mùi hôi. Trông ông ta vô cùng nhếch nhác. Trên đường thỉnh thoảng có người đi ngang qua ông ta, ai cũng nhíu chặt mày, bịt mũi né xa.
Nhưng dường như lúc này ông ta không hề cảm thấy gì, cứ ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía trước, ánh mắt tràn đầy kiên định, thỉnh thoảng lại đọc tờ rơi dính trên cột điện để tìm một công việc nào đó.
"Rầm!"
Trong lúc đang nhìn Đông nhìn Tây xem chỗ nào dán tờ rơi tuyển dụng, ông ta không cẩn thận va phải một chiếc xe đậu phía trước.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu".
Tần Đại Dũng hoảng hốt xin lỗi.
Nhưng đúng lúc này, cửa kính xe hạ xuống để lộ gương mặt quen thuộc.
"Dương Thanh!"
Tần Đại Dũng thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó trên mặt lộ rõ vẻ áy náy, mắt ửng đỏ. Ông ta nhìn Dương Thanh nói: "Dương Thanh, bố xin lỗi, tất cả là lỗi tại bố gán Tâm Tâm cho người ta".
Mọi thay đổi của ông ta trong thời gian qua, hằng ngày đều có người báo lại cho Dương Thanh, vì vậy anh không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Tần Đại Dũng.
"Nhưng mà con yên tâm, bố nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, cho dù phải đi khắp chân trời góc bể, bố cũng phải tìm được con bé Tâm và lấy lại tự do cho nó".
Ông ta nói rất kiên định, nói xong thì xoay người đi luôn, không hề có ý định vay tiền Dương Thanh.
"Bố!"
Đúng lúc này, Tần Thanh Tâm và Tần Y cất tiếng gọi. Hai cô vẫn luôn ngồi trong xe nãy giờ, khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tần Đại Dũng, nước mắt rơi lã chã từ lâu.
Tần Đại Dũng mới đi được vài bước. Nghe thấy hai giọng nói quen thuộc, toàn thân ông ta run lên, đứng sững tại chỗ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Ông ta không dám quay đầu lại vì sợ quay lại sẽ chẳng có gì cả, tiếng gọi chỉ là ảo giác thôi.
Trong lúc Tần Đại Dũng đang nghi ngờ mình bị ảo giác, hai cô gái mở cửa xe lao tới ôm chặt ông ta, không chê ông ta hôi hám.
Đến giây phút này Tần Đại Dũng mới chắc chắn không phải là ảo giác mà đúng là con gái mình.
Đặc biệt là giọng nói của Tần Thanh Tâm khiến ông ta hết sức kích động. Ông ta cứ tưởng rằng cả đời này mình không được gặp con gái lớn nữa.
Vẻ mặt ngây ngốc dần chuyển thành kích động, bất giác nước mắt tràn mi. Ông ta không thể kìm nén tâm trạng được nữa, lập tức ôm chặt hai cô con gái vào lòng, ba bố con cùng khóc nức nở.
"Bố sai rồi, bố thật sự biết lỗi rồi".
Tần Đại Dũng khóc như một đứa trẻ, vừa khóc vừa nói.
Dương Thanh nhìn cảnh tượng này, khóe miệng khẽ cong lên. Ban đầu anh còn lo cách này không có hiệu quả, nhưng bây giờ xem ra hiệu quả rất tốt.
Tần Đại Dũng được hai cô con gái kéo lên xe trong trạng thái đờ đẫn mờ mịt. Ba người ngồi ở hàng ghế sau, trong xe nồng nặc mùi hôi phả ra từ trên người Tần Đại Dũng nhưng Tần Thanh Tâm và Tần Y không hề tỏ ra chán ghét, mỗi người ngồi một bên ôm lấy cánh tay bố mình và thân thiết dựa vào vai ông ta.
Dương Thanh lái xe tới trước cửa trung tâm spa. Sau khi đỗ xe, anh lấy vài đồng tiền mệnh giá lớn màu đỏ ra đưa cho Tần Đại Dũng: "Bố vào tắm trước đi, sau đó bọn con sẽ đưa bố đi mua quần áo!"
Tần Đại Dũng đang bốc mùi, nếu đi cửa hàng quần áo thì e là chưa vào cửa đã bị đuổi ra ngoài.
Mặc dù Tần Đại Dũng rất ngại nhưng bây giờ ông ta chẳng có đồng nào nên vẫn nhận tiền của Dương Thanh. Tuy nhiên, ông ta nói rất nghiêm túc: "Xem như bố nợ con số tiền này, bao giờ kiếm được tiền bố sẽ trả con".
Dương Thanh chưa kịp đáp lời, ông ta đã xuống xe.
Dương Thanh bật cười, vừa nhìn Tần Thanh Tâm đang đỏ mắt vừa nói: "Hai chị em đừng buồn, mặc dù nửa tháng qua bố phải chịu khổ nhưng đã thay đổi rất nhiều, sẽ không sống mơ mơ màng màng như trước nữa".
"Dương Thanh, cảm ơn anh. Nếu không có anh, em thật sự không biết bố sẽ thành ra thế nào nữa", Tần Thanh Tâm rất cảm kích.
Mắt Tần Y cũng đỏ hoe: "Anh rể, chị em lấy anh thật hạnh phúc. Em chúc anh chị hạnh phúc!"
Dương Thanh cười khẽ: "Nhất định!"
Bên kia, Tần Đại Dũng đã đi vào trung tâm spa.
"Tên ăn mày hôi hám kia, ai cho ông vào hả? Bảo vệ đâu rồi? Mau đuổi cổ ông ta ra ngoài đi! Hôi chết mất!"
Hai cô nàng tiếp tân vội vàng bịt chặt mũi, tỏ thái độ chán ghét, đồng thời quát ầm lên.
"Tôi không phải ăn mày, tôi tới đây tắm, tôi có tiền".
Tần Đại Dũng vừa luống cuống giải thích vừa lấy mấy tờ tiền Dương Thanh đưa cho ông ta ra.
Chỉ chốc lát sau đã có mấy gã bảo vệ cầm gậy cao su chạy tới. Khi trông thấy Tần Đại Dũng, bọn họ chỉ gậy vào ông ta mà mắng: "Một tên ăn mày cũng dám vào Hoàng Hà tắm hả? Nếu không cút thì tôi sẽ ra tay đấy!"
"Tôi đến tắm thật mà!"
Tần Đại Dũng sốt sắng nói.
"Đệt mợ! Spa Hoàng Hà là nơi cái loại rác rưởi như ông có thể đi vào sao? Có tiền cũng không cho ông tắm".
Tên bảo vệ dẫn đầu không thèm dài dòng, dứt khoát đạp cho Tần Đại Dũng một phát. Nửa tháng nay Tần Đại Dũng ăn uống chẳng ra sao nên cơ thể rất yếu.
Sao có thể chịu nổi cú đạp của tên bảo vệ nặng hơn một trăm cân? Ông ta bị đạp trúng, lập tức bay ra khỏi cửa trung tâm spa.
- ---------------------------