Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh không hề do dự nhấc chiếc bình chứa đan dược đặt chung với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh lên.

Ngoài bình còn có ba chữ: “Sinh Tử Đan”.

Dương Thanh nhìn tên chiếc bình, lẩm bẩm: “Sinh Tử Đan nghĩa là không sống thì chết sao?” Trừ ba chữ “Sinh Tử Đan”, trên chiếc bình không còn thông tin gì khác. Nhưng cái tên này lại khiến Dương Thanh cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhưng mà bây giờ, anh không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa. Hôm nay Thượng Quan Nhu sẽ phải gả vào nhà họ Lý. Anh không ra mặt ngăn cản đám cưới này chứng tỏ võ công của anh thực sự bị phế.

Đến lúc đó, cho dù nhà họ Lý không ra tay, Hoàng tộc Thượng Quan cũng sẽ không tha cho anh.

Người thường không có tội, kẻ giấu ngọc có tội! Không phải vì anh có bảo vật gì, mà là anh có thể đạt tới Siêu Phàm Tam Cảnh khi mới ba mươi tuổi, người khác sẽ tưởng anh có bí mật gì đó.

Nhất là đối với gia tộc đứng đầu Chiêu Châu như Hoàng tộc Thượng Quan, bí mật giúp thực lực võ thuật tăng mạnh chính là bí mật động trời.

“Nếu đã không còn lựa chọn tốt hơn, mình chỉ có thể uống viên Sinh Tử Đan này”.

Ánh mắt Dương Thanh dần trở nên kiên định, lập tức mở nắp bình đựng Sinh Tử Đan kia. Mùi thuốc nồng nặc tràn vào chóp mũi, Dương Thanh vừa ngửi đã cảm thấy tỉnh táo lạ thường.

Giờ phút này, trong đầu anh bỗng thoáng hiện lên một cuộn phim, từng cảnh tượng khi ở bên Tần Thanh Tâm và con gái lần lượt hiện ra.

Anh khẽ cong môi nở nụ cười, dịu dàng nói: “Vợ, Tiêu Tiêu, anh nhất định sẽ thành công! Hai mẹ con hãy chờ anh!”

Nói xong, anh dứt khoát nhét viên Sinh Tử Đan kia vào miệng.




Đan dược vào miệng liền tan ra như sô cô la chảy dọc yết hầu tràn vào trong người. Cả gian phòng đều ngập tràn mùi thơm nồng đậm.

Lúc này, Dương Thanh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng như sắp bay vút lên, đầu óc vô cùng minh mẫn.

Anh còn có thể cảm giác được, Sinh Tử Đan vào dạ dày liền bị xương cốt và nội tạng của anh hấp thu.

Cả quá trình không hề đau đớn, khí tức võ thuật cũng không có gì thay đổi, anh chỉ thấy mình đang từ từ hấp thu Sinh Tử Đan.

Một tiếng sau, Dương Thanh mới cảm giác được Sinh Tử Đan đã bị mình hấp thu hoàn toàn.

“Kết thúc rồi sao?” Dương Thanh trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.

Anh vốn đã chuẩn bị tinh thần một là sống hai là chết, cũng chuẩn bị chịu đựng nỗi đau đớn chết đi sống lại. Nhưng từ khi uống Sinh Tử Đan cho đến khi hấp thu toàn bộ, anh chỉ thấy mỗi một tế bào trong người đều ngứa ngáy.

Ngoài ra, anh chẳng còn cảm giác gì khác.

Dương Thanh vốn ôm hi vọng rất lớn với viên đan dược này, bây giờ chỉ thấy thất vọng tràn trề.

“Chẳng lẽ Lý Trọng lừa mình, đây không phải đan dược được đặt chung với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, thậm chí còn chẳng phải đan dược?”, Dương Thanh thì thào.

Nếu không phải như vậy, tại sao viên đan dược này không có chút tác dụng nào với anh?




Cùng lúc đó trong mật thất của Lý Trọng ở nhà họ Lý.

“Bối ơi, còn một tiếng nữa là tới giờ lành. Lý Bảo Tuấn sẽ tới Hoàng tộc Thượng Quan đón dâu. Con đã sắp xếp cao thủ Thần Cảnh của chúng ta ở khắp cả khách sạn trong Hoàng thành. Chỉ cần xảy ra tình huống bất thường, bọn họ sẽ lập tức ra tay”.

Lý Giang Hùng khom người đứng trước mặt Lý Trọng, cung kính nói.

Lý Trọng không lên tiếng, im lặng một lúc mới nói: “Trừ cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh, còn lại rút hết về đi”.

Lý Giang Hùng kinh ngạc nói: “Bố ơi, bây giờ tính cả con, nhà họ Lý cũng chỉ có năm cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh. Ít người như vậy, một khi Hoàng tộc ra tay, chúng ta sẽ không chống lại được!”

Lý Trọng cau mày: “Con cứ làm theo lời bố đi, không cần lo những chuyện khác”.

Nghe thấy thế, Lý Giang Hùng vội đáp: “Vâng thưa bố!”

Nghe vậy, Lý Giang Hùng kinh hãi nói: “Ý của bố là muốn con cướp người trong tay Hoàng tộc Thượng Quan sao? Nếu làm vậy, chẳng phải nhà họ Lý sẽ hoàn toàn đắc tội Hoàng tộc Thượng Quan sao?”

Lý Trọng cười lạnh: “Bọn họ đã bắt đầu tính kế chúng ta rồi, trở mặt với họ thì đã sao? Đến lúc đó con cứ dẫn cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh đi bắt Dương Thanh về, chuyện còn lại để bố giải quyết”.

“Vâng!”

Lý Giang Hùng vội đáp, nhưng trong lòng lại càng khiếp sợ. Lão ta bỗng có cảm giác mình không hiểu rõ Lý Trọng.

Lão ta rất tự tin, dường như mọi chuyện đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đến cả Hoàng tộc Thượng Quan có người bảo vệ cũng không sợ.
Đúng chín giờ sáng, hơn chục chiếc xe hơi sang trọng xuất phát từ nhà họ Lý đi về phía Hoàng phủ Thượng Quan.

Dẫn đầu là một chiếc Roll - Royce phiên bản dài biển 66666. Lý Bảo Tuấn ngồi trên ghế, vẻ mặt tràn đầy kích động.

Mặc dù thực lực tổng hợp của nhà họ Lý rất mạnh nhưng đến đời Lý Bảo Tuấn lại không có ai xuất sắc. Đến cả anh ta cũng chỉ được coi là miễn cưỡng đạt chuẩn.

Anh ta không có cửa so với cô gái tài ba Thượng Quan Nhu. “Cậu Tuấn, sắp tới Hoàng tộc Thượng Quan rồi”, một cao thủ nhà họ Lý bên cạnh anh ta cười nói.

Lý Bảo Tuấn gật đầu, kích động nói: “Sau ngày hôm nay, Thượng Quan Nhu chính là vợ của tôi!”

Cao thủ nhà họ Lý cười nói: “Thượng Quan Nhu là người thừa kế của Hoàng tộc Thượng Quan, hôm nay lại gả cho cậu Tuấn. Nói không chừng sau này cậu còn có cơ hội kế thừa Hoàng vị nữa đấy!”

Lý Bảo Tuấn giật nảy mình vội quát: “Đừng có nói linh tinh. Nếu người ngoài nghe thấy lời này, nhà họ Lý sẽ gặp phiền phức vì ông đấy”.

Cao thủ nhà họ Lý bật cười khinh thường: “Tôi chỉ nói trước mặt cậu Tuấn, chắc chắn người ngoài không nghe thấy đâu. Hơn nữa lời tôi nói cũng không phải không có khả năng. Cậu nghĩ xem, Thượng Quan Nhu là người thừa kế của Hoàng tộc, cô ấy gả cho cậu thì vị trí người thừa kế sẽ mất. Nhưng cô ấy cam lòng sao?”

“Chắc chắn sẽ không. Nếu cô ấy được nhà họ Lý trợ giúp, rất có thể sẽ chiếm được Hoàng vị. Cô ấy là vợ cậu, chỉ cần cậu dỗ dành cô ấy, dù không thể kế thừa Hoàng vị nhưng con của cậu sẽ có thể”.

“Đến lúc đó, cậu chính là Thái Thượng Hoàng của Hoàng tộc Thượng Quan”.

Lý Bảo Tuấn chưa từng có ý đồ với Hoàng vị, nghe xong lập tức nổi lòng tham.

Đúng như đối phương nói, chỉ cần Thượng Quan Nhu đoạt được Hoàng vị, hai người lại là vợ chồng. Cho dù anh ta không phải Thượng Quan Hoàng nhưng cũng chẳng khác là bao.




“Ông nghĩ tôi thật sự có khả năng kế thừa Hoàng vị sao?”, Lý Bảo Tuấn kích động hỏi.

Cao thủ nhà họ Lý gật đầu cười đáp: “Đương nhiên là có, còn là hi vọng rất lớn”.

Lý Bảo Tuấn sắp kích động phát điên, nghĩ tới gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nhu lại càng không khống chế nổi, cười lớn nói: “Tốt lắm, nếu ngày đó tới, ông chính là người lập công lớn nhất”.

Cao thủ nhà họ Lý vội vàng nịnh nọt: “Cảm ơn cậu Tuấn!”

Trong khi Lý Bảo Tuấn đang gấp rút tới Hoàng phủ Thượng Quan thì ở chỗ của Dương Thanh.

“Cậu Thanh, giờ lành sắp đến. Hoàng Chủ bảo tôi tới báo cho cậu một tiếng. Đợi đội đón dâu nhà họ Lý tới, chúng ta sẽ cùng đến khách sạn Hoàng Thành”.

Một cao thủ mặc áo khoác đen đeo mặt nạ tìm tới chỗ Dương Thanh. Anh nhìn chằm chằm đối phương. Đây chính là cao thủ thần bí bên cạnh Thượng Quan Hoàng. Hôm qua lúc Thượng Quan Hoàng tới đây, đối phương cũng ăn mặc như vậy.

Dù Dương Thanh đã bị phế võ công nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp lực khổng lồ từ người đối phương.

“Được!”, anh đáp.

“Tôi đi trước đây. Đến lúc đó sẽ có người tới báo tin cho cậu”, cao thủ thần bí nói xong lập tức quay lưng rời đi.

Thoắt cái, cao thủ thần bí đã tới nơi ở của Thượng Quan Hoàng. Lão ta tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt già nua.




“Chú sắp xếp xong hết chưa ạ?”, Thượng Quan Hoàng cung kính hỏi.

Cao thủ bí ẩn này chính là Thượng Quan Phó, chú của lão ta.

Thượng Quan Phó gật đầu, nhếch môi nở nụ cười âm hiểm: “Đợi năm phút nữa, cháu hãy cho người dẫn Thượng Quan Nhu tới phòng cậu ta”.

Nghe xong, Thượng Quan Hoàng liền biết mọi chuyện đã chuẩn bị xong. Cả Hoàng tộc Thượng Quan cũng chỉ có Thượng Quan Phó có khả năng làm được chuyện kia.

“Nhưng chú có chắc Dương Thanh thật sự khôi phục võ công rồi không?”, Thượng Quan Hoàng bỗng lo lắng hỏi.

Thượng Quan Phó gật đầu, nghiêm giọng nói: “Hôm qua lúc đi với cháu, chú vẫn chưa nhìn thấu. Nhưng đêm qua chú âm thầm tới tòa nhà nơi Dương Thanh ở, phát hiện thi thể của Lý Thái Bạch dưới cây liễu sau nhà”.

“Lý Thái Bạch là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, lại chết ở sau tòa nhà Dương Thanh ở. Vậy thì chỉ có một loại khả năng, người lấy mạng Lý Thái Bạch chính là cậu ta”.

“Đến cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cậu ta cũng có thể lẳng lặng thủ tiêu, chứng tỏ cậu ta đã khôi phục thực lực, ít nhất cũng tới Siêu Phàm Cảnh rồi”.

Hoàng tộc Thượng Quan không thể xác định Dương Thanh có khôi phục tu vi hay không nên mới chậm chạp không biết phải đối xử với anh thế nào.

Nếu bọn họ biết anh đã khôi phục, sao còn dám ra tay với anh?

Tất nhiên, dù cuối cùng nhà họ Lý và Hoàng tộc Thượng Quan vẫn đối đầu với anh cũng chẳng sao. Đến lúc đó anh chỉ cần ăn đan dược Phùng Tiểu Uyển đưa cho là có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong trong thời gian ngắn.
1629714289108.png

Dương Thanh đi tới trước ghế sofa nhìn Thượng Quan Nhu đang hôn mê, sắc mặt đột nhiên hơi khó coi.

Lúc này nói Thượng Quan Nhu đã hôn mê còn không bằng nói cô ta còn có chút tỉnh táo, hai mắt mơ màng như muốn mở ra lại khó có thể mở được.

Thượng Quan Nhu mặc váy cưới màu trắng, gương mặt được trang điểm tinh tế giống như tiên nữ từ trên trời xuống trần gian, đẹp không thể tả xiết.

"Thượng Quan Nhu, mau tỉnh lại đi!" Dương Thanh vội vàng gọi một tiếng. Lúc này Thượng Quan Nhu hình như có chút phản ứng, cô ta cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Thanh.

"Sao... sao tôi ở đây?"

Thượng Quan Nhu trầm giọng nói.

Mặt cô ta ửng hồng, nhìn Dương Thanh với ánh mắt cuồng nhiệt như muốn nuốt sống anh vậy.

Dương Thanh lập tức ý thức được có điểm không đúng. Lúc này Thượng Quan Nhu đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, còn với dáng vẻ cám dỗ như vậy rõ ràng rất không thích hợp, rất có khả năng có người gài bẫy anh.

Nhưng anh không biết rốt cuộc là người nhà họ Lý hay người của Hoàng tộc họ Thượng Quan. Thượng Quan Hoàng còn có thể lợi dụng chuyện gả Thượng Quan Nhu vào nhà họ Lý để thử thăm dò mình có mất đi tu vi võ đạo hay không, vậy chắc chắn có thể làm ra vài chuyện càng quá đáng hơn.

"Tôi cũng không biết tại sao chị ở đây. Chị mau rời đi, nếu để cho người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu”, Dương Thanh vội nói.

Anh vừa nói dứt lời thì giơ tay ra muốn đỡ Thượng Quan Nhu dậy. Nhưng anh mới chạm vào cơ thể cô ta đã cảm giác được hơi nóng từ trên người cô ta phả tới.

Không biết tại sao, Dương Thanh đột nhiên có ham muốn độc chiếm vô cùng mãnh liệt, muốn ra sức đè Thượng Quan Nhu xuống dưới thân.

"Dương Thanh!"




Trong nháy mắt khi Dương Thanh chạm vào cơ thể Thượng Quan Nhu, cô ta như bị ma ám, ánh mắt đầy quyến rũ khẽ kêu lên một tiếng rồi đột nhiên giơ hai tay ôm lấy cổ anh, sau đó hôn anh.

Hai đôi môi vừa chạm vào nhau lại giống củi khô gặp lửa, Dương Thanh không có cách nào khống chế được bản thân, ôm chặt Thượng Quan Nhu vào trong lòng.

Thời tiết tháng tư thất thường chẳng khác nào tính tình của một cô gái, bầu trời vừa rồi còn quang đãng không có một gợn mây lại đột nhiên có mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp rền vang, gió mạnh gào thét, ngay sau đó chính là mưa cùng sấm sét điên cuồng trút xuống.

Trận mưa và sấm sét này kéo dài nửa giờ mới biến mất trong một tiếng sấm sét giận dữ. Sau khi trận mưa qua đi, đầy vườn sắc xuân, mọi vật trên mặt đất dường như cũng thức tỉnh.

Đúng lúc này, đoàn xe đón dâu nhà họ Lý cũng tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.

"Chào bố vợ, con tới đón Nhu Nhu đến khách sạn Hoàng Thành để tổ chức đám cưới”.

Sau một loạt lễ nghi qua đi, Lý Bảo Tuấn đi tới trước mặt Thượng Quan Tử Khiêm và kích động nói, thay đổi luôn cả cách xưng hô, gọi ông ta là bố vợ.

Thượng Quan Tử Khiêm hờ hững nhìn Lý Bảo Tuấn không hề có chút vui mừng nào. Thượng Quan Nhu là con gái của ông ta, cũng là con cháu ưu tú nhất của Hoàng tộc họ Thượng Quan, nếu không phải vào nhà họ Lý, cô ta chắc chắn có thể trở thành Hoàng Chủ của Hoàng tộc Thượng Quan. Nhưng dù sao đây cũng là quyết định của Thượng Quan Hoàng, Thượng Quan Tử Khiêm không dám phản đối. Lúc này ông ta khẽ gật đầu, căn dặn người bên cạnh: "Dẫn Lý Bảo Tuấn đi đón Nhu Nhu”.

Đúng lúc này, một người giúp việc hoảng loạn chạy tới, sợ hãi nói: "Tam hoàng tử, không thấy công chúa Nhu đâu cả!"

"Cái gì?"

Thượng Quan Tử Khiêm lập tức nổi giận, chộp lấy cổ áo của người giúp việc phẫn nội nói: "Cậu nói cho rõ ràng, không phải Nhu Nhu ở trong phòng nó à? Sao không thấy nó chứ?"

Ánh mắt mấy người tránh né, run rẩy, ấp a ấp úng nhưng không dám nói lời nào.

"Nói mau! Rốt cuộc Nhu Nhu ở đâu?", Thượng Quan Tử Khiêm tức giận nói.

Hôm nay là ngày tổ chức liên hôn giữa Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý, chuyện này rất quan trọng. Một khi xảy ra chuyện sẽ không tốt cho cả hai nhà. Ông ta rất sợ Thượng Quan Nhu rời khỏi Hoàng tộc để trốn đám cưới.




Nếu quả thật là vậy, với phong cách xử sự của Thượng Quan Hoàng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thượng Quan Nhu.

Người giúp việc dè dặt liếc nhìn Lý Bảo Tuấn rồi mới lên tiếng: "Công chúa Nhu đi tới phòng của Dương Thanh đã hơn nửa canh giờ, còn có người đi ngang qua phòng của Dương Thanh nghe được mấy âm thanh kỳ lạ từ trong phòng vọng ra”.

Ầm!

Đầu óc Thượng Quan Tử Khiêm chợt trống rỗng, sao ông ta có thể không rõ ý của người giúp việc. Ông ta làm bố nên vẫn hiểu rõ tính tình của Thượng Quan Nhu.

Ông ta cũng biết Thượng Quan Nhu thích Dương Thanh, bây giờ phải lấy một người đàn ông mình không yêu, cô ta rất có thể quyết định giao thân cho người đàn ông mình yêu trước khi vào nhà họ Lý.

"Tam hoàng tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này, một người bậc chú bác nhà họ Lý đi theo Lý Bảo Tuấn hỏi với vẻ mặt thâm trầm.

Hai mắt Lý Bảo Tuấn cũng đỏ hoe, hai nắm tay siết chặt, trong ánh mắt đầy sát khí.

Thượng Quan Tử Khiêm còn đang suy nghĩ nên ứng phó thế nào, Đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí lại cười ha hả nói.

Thượng Quan Tử Chí vừa dứt lời, Thượng Quan Tử Mặc cũng vừa cười vừa nói: "Tôi cũng cho là vậy. Nếu người nhà họ Lý nghi ngờ Nhu Nhu, vậy chúng ta phải chứng minh sự trong sạch của Nhu Nhu”.

Thượng Quan Tử Khiêm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hai người anh của mình.

"Sao vậy? Ngay cả chú ba cũng không dám bảo đảm sự trong sạch của Nhu Nhu à?", Thượng Quan Tử Mặc đột nhiên cười híp mắt nói.

Thượng Quan Tử Khiêm biết mình mà từ chối sẽ chỉ làm chuyện này càng tệ hơn, vì vậy đành nói: "Được, nếu các người muốn chứng thực, tôi sẽ dẫn các người đi chứng thực ngay bây giờ. Nhưng tôi nói trước, nếu Nhu Nhu trong sạch, nếu để cho tôi nghe được bất kỳ lời đàm tiếu nào liên quan tới nào Nhu Nhu thì đừng trách tôi không khách sáo với các người!"
Một đoàn người đi theo Thượng Quan Tử Khiêm đến chỗ ở của Dương Thanh.

Gần như cùng lúc đó trong phòng của Dương Thanh, Dương Thanh và Thượng Quan Tử Nhu đang nằm trên chiếc giường lớn thoải mái. Thượng Quan Nhu giống như chú mèo con, cuộn tròn trong lòng Dương Thanh.

Mà Dương Thanh vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc ân ái vừa rồi, đầu óc anh vẫn trống rỗng, ký ức trong đầu cũng đang dần khôi phục. Dương Thanh đột nhiên tỉnh dậy, ngồi bật dậy. Có lẽ tại động tĩnh quá lớn nên đã đánh thức Thượng Quan Nhu. Cô ta mở mắt ra, thì phát hiện mình đang không mặc gì, Dương Thanh cũng vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Nhu Nhu, tôi..."

Dương Thanh đột nhiên hoảng hốt, cũng không biết nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói cho Thượng Quan Nhu biết vừa rồi là tại anh thật sự không khống chế được bản thân?

Thượng Quan Nhu bình tĩnh hơn tưởng tượng của Dương Thanh nhiều. Lúc này cô ta im lặng, nhưng đầu óc cô ta hoạt động rất nhanh, nhớ lại hết thảy mọi việc vừa xảy ra.

Cô ta đột nhiên nhớ tới trước đó mình còn đang ngồi trang điểm, sau khi uống xong cốc nước chẳng mấy chốc đã buồn ngủ díp mắt, sau đó thì ngủ thiếp đi.

Tiếp đó nữa là cô ta xuất hiện ở trong phòng của Dương Thanh, nhờ Dương Thanh gọi cô ta vài tiếng cô ta mới hơi tỉnh táo lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Dương Thanh.

Không biết tại sao khi cô ta hơi tỉnh lại liền phát hiện mình rất muốn có được Dương Thanh. Lúc đó cô ta không cách nào khống chế được bản thân, kìm lòng không được ôm chầm lấy Dương Thanh. Sau đó Dương Thanh cũng ôm cô ta, sau đó nữa hai người liền thuận theo tự nhiên.

Trong lúc Thượng Quan Nhu im lặng thì Dương Thanh cũng dần trở nên tỉnh táo, trong đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

"Là ông ta!"




Sắc mặt Dương Thanh đột nhiên đanh lại nói.

Thượng Quan Nhu bình tĩnh hỏi Dương Thanh: "Cậu biết chuyện gì à?"

Dương Thanh gật đầu nói: "Trước khi chị xuất hiện trong phòng tôi, có một cao thủ đeo mặt nạ mặc áo màu đen đã đến tìm tôi chỉ để nói ngày tốt giờ lành sắp tới rồi, chuẩn bị đi đến khách sạn Hoàng Thành, sau đó liền rời đi".

"Tôi còn biết ông là cao thủ bên cạnh Thượng Quan Hoàng Chủ. Trước đó tôi vẫn đang băn khoăn, tại sao một cao thủ cấp bậc như ông ta lại cố ý đến đây chỉ để nói về việc đi khách sạn Hoàng Thành với tôi?"

"Bây giờ tôi đã hiểu rõ. Hết thảy mọi việc đều là kế hoạch của Thượng Quan Hoàng Chủ. Sở dĩ lão ta sai cao thủ bên cạnh mình đến đây thông báo cho tôi biết, thật ra chính là vì muốn lặng lẽ động tay động chân trong cốc nước của tôi".

"Vừa nãy, tôi thấy mình như bị ma nhập, không thể khống chế được cảm xúc của mình. Chuyện sau đó, chị cũng biết hết rồi". Vừa nói, Dương Thanh vừa liếc nhìn giữa giường, trên đó là một vệt máu đỏ tươi, vẻ mặt đầy tự trách, cúi đầu nói: "Thật sự xin lỗi!"

Thượng Quan Nhu thấy bộ dáng của Dương Thanh thì cười vô cùng thoải mái: "Tôi không trách cậu! Bởi vì, tất cả chuyện này là do ông nội tôi bố trí. Nhưng ngược lại tôi thấy biết ơn ông ấy, ít nhất tôi cũng đã hiến dâng lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho người đàn ông mà tôi thích nhất".

Dương Thanh ngạc nhiên ngước nhìn Thượng Quan Nhu. Không ngờ sau khi xảy ra quan hệ với mình, cô ta không khóc lóc làm loạn mà lại nói ra những lời như vậy.

Thượng Quan Nhu thấy ánh mắt ngạc nhiên của Dương Thanh, vừa mặc quần áo vào vừa bình tĩnh nói: "Cậu không cần quá áp lực. Tôi thích cậu là việc của tôi. Tuy giữa chúng ta đã xảy ra quan hệ thật, nhưng như vậy thì sao? Thử hỏi xã hội ngày nay, đến cuối cùng có bao nhiêu người đàn ông có thể lấy được cô vợ còn trinh?"

"Hơn nữa, chuyện lần này là tại ông nội âm mưu sắp đặt. Cậu không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi cũng không cần cậu phải chịu trách nhiệm với tôi. Thay vào đó, tôi còn phải thay ông nội tôi nói lời xin lỗi cậu".

Thượng Quan Nhu càng nói như vậy càng khiến Dương Thanh áp lực hơn. Nếu cô ta khóc lóc ầm ĩ, hay tát anh một cái thì có lẽ anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.




Điều quan trọng nhất là anh thực sự không thể chịu trách nhiệm với Thương Quan Nhu được, bởi vì trái tim anh chỉ chứa được một mình Tần Thanh Tâm, không còn chỗ cho những người phụ nữ khác.

"Được rồi, cậu mau mặc quần áo vào đi. Lúc này người nhà họ Lý hẳn đã đến rồi. Nếu tôi đoán không lầm, chắc hẳn họ đang đi đến chỗ của cậu".

Thượng Quan Nhu cười nói, dường như hoàn toàn không có ý thức đối mặt với những gì sắp xảy ra.

Lúc này lớp trang điểm trên mặt cô ta đã trôi mất, tóc tai bù xù nhưng hai má vẫn ửng hồng, càng thêm quyến rũ động lòng người.

Phải thừa nhận Thượng Quan Nhu là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. E là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chống lại được sức hấp dẫn của cô ta.

Dương Thanh cũng tỉnh táo lại, không dám rề rà, vội vàng đứng lên mặc quần áo vào.

"Thượng Quan Nhu, tại sao cô lại làm như vậy?", Lý Bảo Tuấn cắn răng hỏi.

Thượng Quan Nhu cười lạnh: "Tôi làm thế nào thì có liên quan gì tới anh? Anh thật sự coi mình là chồng tôi sao? Tôi nói cho anh biết, trước khi tôi gả vào nhà họ Lý, tôi và anh chỉ là người dưng".

Dứt lời, cô ta nhìn vị cha chú nhà họ Lý lạnh giọng nói: "Ông cũng đừng chỉ trích bố tôi, cũng đừng nghĩ Lý Bảo Tuấn trong sạch cỡ nào. Riêng tôi được biết có đến mười mấy cô gái đã bị anh ta cướp đi trinh tiết. Trong khi đó tôi chỉ ngủ với một người đàn ông mà mình yêu mà thôi".

"Hơn nữa, lần liên hôn này mọi người cũng chỉ vì lợi ích đôi bên. Nếu đúng là cuộc liên hôn lần này xuất phát từ tình cảm của hai phía, ông nghĩ tôi sẽ đồng ý gả vào nhà họ Lý hay sao?"

"Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói hết. Nếu các người bằng lòng để tôi gả vào nhà họ Lý vậy thì tôi sẽ gả, bằng không thì hủy bỏ cuộc liên hôn này đi. Tôi không quan tâm".
Mọi người đều sững sờ trước thái độ thản nhiên như không của Thượng Quan Nhu, dường như không ai ngờ con gái cưng của Hoàng tộc họ Thượng Quan lại tự tin đến mức này.

Thượng Quan Tử Khiêm tức giận run người, giơ tay tát mạnh lên mặt cô ta.

"Chát!"

Lần này ông ta còn chưa kịp đụng tới Thượng Quan Nhu đã bị một bàn tay mạnh mẽ túm chặt. "Dương Thanh!"

Thượng Quan Tử Khiêm thấy Dương Thanh, trên mặt thoáng ngạc nhiên.

Ông ta là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ thế mà lúc này lại bị Dương Thanh nắm chặt cổ tay, không nhúc nhích được.

Ông ta vốn nghĩ võ công của Dương Thanh đã bị phế rồi, nên có thể tưởng tượng được bây giờ ông ta kinh hãi đến cỡ nào.

Không chỉ có Thượng Quan Tử Khiêm mà còn có người của nhà họ Lý. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng thay đổi sắc mặt, trong mắt lóe lên vẻ sợ sệt.

"Dù ông là bố của Thượng Quan Nhu, nhưng trước khi làm rõ sự thật cũng không thể ra tay với cô ấy được!", Dương Thanh bình tĩnh nói.

Dương Thanh và Thượng Quan Nhu đều biết rõ, hết thảy mọi việc đều tại Thượng Quan Hoàng sắp đặt, nên hai người mới xảy ra quan hệ, nhưng khi thấy phản ứng của Thượng Quan Tử Khiêm, hẳn ông ta không biết việc này.

Dương Thanh vốn còn đang nghi ngờ, tại sao Thượng Quan Hoàng lại làm như vậy nhưng bây giờ anh đã hiểu rồi.

Hôm nay là ngày vui của Hoàng tộc Thượng Quan và nhà họ Lý, nhưng kết quả khi Lý Bảo Tuấn đến rước dâu lại phát hiện anh và Thượng Quan Nhu đã lên giường với nhau. Kết hợp với mọi việc xảy ra trước đó, không khó để đoán ra mục đích thật sự của Thượng Quan Hoàng.

Như vậy, đúng là Thượng Quan Nhu đã làm mất mặt Hoàng tộc, nhưng như thế cũng chỉ ảnh hưởng tới danh dự của cá nhân Thượng Quan Nhu mà thôi. Song, việc này lại ảnh hưởng rất lớn tới nhà họ Lý.




Đây là nỗi nhục của nhà họ Lý.

Nếu nhà họ Lý chịu cưới Thượng Quan Nhu thì sẽ mất sạch thể diện. Vì vậy cuộc hôn nhân này chỉ đành bỏ qua. Từ đó khiến nhà họ Lý căm thù Dương Thanh và Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Thượng Quan Hoàng làm như thế là vì muốn Dương Thanh hoàn toàn đứng về phía Hoàng tộc họ Thượng Quan.

"Cậu đã khôi phục võ công rồi?"

Thượng Quan Tử Khiêm nhìn chằm chằm Dương Thanh một hồi mới lo lắng sợ hỏi.

Những người khác cũng thấp thỏm nhìn Dương Thanh. Nhưng Dương Thanh lại không trả lời, chỉ tiện tay đẩy một cái khiến Thượng Quan Tử Khiêm lảo đảo lùi về sau mấy bước mới đứng vững được.

Ở đây ai cũng biết Thượng Quan Tử Khiêm là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, nhưng lại bị Dương Thanh đỡ cái tát dễ như trở bàn tay, lúc này lại còn bị anh hờ hững đẩy một cái đã phải lùi mấy bước. Điều này chứng tỏ võ công của Dương Thanh không hề bị phế.

"Từ nay về sau, Thượng Quan Nhu là người phụ nữ của Dương Thanh tôi. Nếu ai dám có ý đồ với cô ấy, chính là đáng đối nghịch với tôi!" Ánh mắt Dương Thanh sắc lạnh, lạnh giọng nói. Thấy Dương Thanh đứng trước mặt mình, trong lòng Thượng Quan Nhu tràn đầy ấm áp, mặc dù cô ta biết Dương Thanh cố ý nói vậy là vì muốn cô ta tự do nhưng ngay cả một lời nói dối cũng khiến cô ta cực kỳ vui sướng, hai mắt đỏ hoe.

Sắc mặt của người nhà họ Lý cực kỳ khó coi, nhất là Lý Bảo Tuấn kia, hai tay nắm chặt, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dương Thanh, cô ta là vợ sắp cưới của tôi! Dù cô ta và cậu đã xảy ra quan hệ thì đã sao?”

"Giống như Thượng Quan Nhu đã nói, tôi chơi đùa mười mấy người phụ nữ trong khi cô ta chỉ có ngủ với một người đàn ông mà thôi. Tôi vẫn chấp nhận được việc này".

Nghe Lý Tuấn Bảo nói vậy, vị cha chú nhà họ Lý lập tức tái mặt, vội quát lên: "Câm miệng!"

Vì cha chú nhà họ Lý trước đó đã đi Hoàng thành Diệp với Dương Thanh. Chính mắt ông ta đã nhìn thấy Dương Thanh giao đấu với người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp rất lâu, tuy cuối cùng thất bại nhưng anh cũng không phải là cao thủ mà nhà họ Lý chống lại được.




Sau khi quát lớn Lý Tuấn Bảo, ông ta lại vội vàng nói với Dương Thanh: "Nếu công chúa Nhu đã là người phụ nữ của cậu Thanh thì đương nhiên chúng tôi sẽ không có bất kỳ ý định nào với cô ấy nữa".

Dương Thanh hờ hững liếc nhìn ông ta, sau đó nhìn Lý Bảo Tuấn đang không cam lòng hỏi: "Cút về nói cho Lý Trọng biết, Thượng Quan Nhu là người phụ nữ của tôi. Nếu nhà họ Lý không nuốt được cục tức này cứ việc nhắm vào tôi. Chỉ là tốt nhất các người phải suy nghĩ cho kỹ, tôi có thể cho các người cơ hội nhưng chỉ được một lần hai lần, sẽ không có lần thứ ba đâu".

Lý Bảo Tuấn nắm chặt tay, tức giận nói: "Cô ta là vợ sắp cưới của tôi, dù không yêu tôi vậy cũng phải gả cho tôi!"

"Cậu câm miệng cho tôi!"

Vị cha chú nhà họ Lý lập tức bị dọa đến nổi điên. Lý Bảo Tuấn này năm lần bảy lượt khiêu khích Dương Thanh, chán sống rồi sao?

Lý Bảo Tuấn cả giận nói: "Các người có thể nuốt trôi cục tức này nhưng tôi thì không! Người phụ nữ đê tiện này không thích tôi, có thể không gả, nhưng nếu đã hứa gả cho tôi rồi thì là người phụ nữ của tôi. Nếu cô ta thích ngủ với người đàn ông khác như vậy tôi sẽ khiến cô ta trả giá đắt".

"Bốp!"

Vị cha chú nhà họ Lý tát Lý Bảo Tuấn một cái thật mạnh, giận dữ nói: "Cậu còn dám bất kính với công chúa Nhu nữa tôi sẽ bảo bố cậu đánh gãy hai chân cậu trước!"

Lý Bảo Tuấn lau vết máu trên miệng, vẻ mặt điên cuồng cười nói: "Ông thật sự nghĩ Dương Thanh đã khôi phục võ công rồi à? Lần trước cậu ta bị thương nặng như vậy, sao có thể khôi phục được tu vi chứ?"

"Theo tôi thấy, lúc nãy cậu ta ra tay với Thượng Quan Tử Khiêm thật ra là vì Hoàng tộc họ Thượng Quan đang phối hợp diễn kịch với cậu ta mà thôi".

"Nơi này là Hoàng tộc, sao có thể cho các người càn rỡ như vậy?"

Thượng Quan Nhu bỗng nhiên đi lên trước, khí thế võ công Thần Cảnh trung kỳ lan tràn khắp người cô ta, dường như chỉ cần nhà họ Lý dám động thủ, cô ta sẽ ra tay với người nhà họ Lý ngay
1629714321073.png

Lý Bảo Tuấn vốn vẫn không sợ Dương Thanh, nhưng khi thấy Dương Thanh ngạo nghễ bước tới thì trong lòng bỗng muốn rút lui.

Anh ta cũng là do giận quá mất khôn nên mới dám nói ra suy đoán của mình về việc liệu có phải Dương Thanh vẫn chưa khôi phục hay không? Mặc dù cũng có rất nhiều người đều nghi nghờ giống anh ta nhưng không ai dám nói ra.

"Dương Thanh, cậu quá lời rồi. Lý Bảo Tuấn có thân phận gì, cậu lại là thân phận gì? Làm sao nó có tư cách khiêu khích cậu chứ?"

Vị cha chú nhà họ Lý đột nhiên hoảng hốt, vội vàng bước tới, vẻ mặt sợ sệt nói: "Nếu công chúa Nhu đã có tình ý thì chúng tôi sẽ không làm khó người khác nữa. Cuộc hôn nhân thì coi như thôi đi. Chúng tôi sẽ dẫn Lý Bảo Tuấn rời đi ngay".

Dứt lời, ông ta còn quát lên với Lý Bảo Tuấn: "Còn không mau xin lỗi cậu Thanh?" Lý Bảo Tuấn vốn đã có ý định muốn rút lui, nhưng khi sau khi nghe được lời của vị cha chú kia, anh ta chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục thậm tệ.

Anh ta thấy mọi người đều nhìn mình bằng cặp mắt xem thường.

Vốn dĩ cơn lửa giận đã tắt lúc này lại bùng lên, Lý Bảo Tuấn đi thẳng lên trước cả giận nói: "Tôi không sai? Tại sao phải xin lỗi cậu ta?"

"Dương Thanh, nếu cậu dám chấp nhận thách đấu của tôi vậy hãy để mọi người ở đây biết, cậu bây giờ lợi hại đến cỡ nào?"

Nói xong, anh ta chưa kịp đợi vị cha chú nhà họ Lý ngăn cản đã xông thẳng về phía Dương Thanh.

"Thần Cảnh trung kỳ!"

"Không ngờ cậu ta lại đột phá đến Thần Cảnh trung kỳ!"

"Rốt cuộc con cháu của nhà họ Lý đã nhìn thấy hy vọng rồi!"

Lý Bảo Tuấn vừa ra tay rất nhiều cao thủ khác cũng thấy được cảnh giới võ thuật thật sự của anh ta. Người nhà họ Lý lập tức trở nên kích động như điên.

Những người khác của Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng đều nhăn mặt. Nếu Dương Thanh thật sự không đỡ được một đòn này sẽ có hậu quả gì?

Hai tay Thượng Quan Nhu nắm chặt, chuẩn bị ứng cứu bất kỳ lúc nào. Lỡ như cô ta phát hiện Dương Thanh không đánh lại chắc chắn sẽ xông tới hỗ trợ ngay lập tức.

Nhưng Dương Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, dường như không hề thấy được sự mạnh mẽ của Lý Bảo Tuấn, trong mắt còn lóe lên sự khinh thường.

"Chết đi cho tôi!"

Lý Bảo Tuấn đã xông tới trước mặt Dương Thanh, vung nắm đấm lên, tập trung toàn bộ sức mạnh của cơ thể vào cú đấm này.




Anh ta tự tin dù là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể dễ dàng đỡ được một đòn này.

Nhưng lúc này Dương Thanh bỗng giơ tay lên trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.

"Oành!"

Một giây tiếp theo, tiếng va chạm chói tai vang lên khắp đại sảnh, khí thế võ thuật dữ dội, giống như một cơn lốc xoáy hoành hành khắp đại sảnh.

Chỉ thấy thấy chiếc ghế sofa bằng gỗ gụ bên cạnh lập tức nổ tung dưới tác động của luồng sức mạnh dữ dội này, còn có dụng cụ bằng thủy tinh trong phòng cũng vỡ tan tành.

"Sao lại thế được?"

Lý Bảo Tuấn mở to mắt nhìn Dương Thanh đang đứng im không nhúc nhích, mà chỉ vươn một cánh tay ra.

Lúc này, nắm đấm của anh ta đã va vào lòng bàn tay của Dương Thanh, chẳng những không hề gây ra vết thương trí mạng với Dương Thanh, thậm chí nó còn chưa đủ gãi ngứa cho Dương Thanh nữa.

"Chỉ có chút sức lực này à?"

Dương Thanh bỗng cười trêu tức, trong mắt lóe lên sát khí. Cho đến giờ phút này, những người xung quanh đang ngơ ngác mới hoàn hồn trở lại, ai cũng nhìn Dương Thanh bằng vẻ mặt thay đổi.

Mới vừa rồi bởi vì mấy lời nói của Lý Bảo Tuấn mà một số người còn nghi ngờ liệu có phải Dương Thanh bị thương nặng, cảnh giới võ thuật sẽ tuột dốc thê thảm hay không? Nhưng bây giờ xem ra dường như không phải vậy.

Thượng Quan Nhu vẫn còn đang sốt ruột, lúc này cũng lặng lẽ thở hắt ra, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp.

Người của nhà họ Lý lần lượt thay đổi sắc mặt. Vị cha chú nhà họ Lý sợ hãi nói: "Cậu Thanh, xin hãy nương tay!"

Lúc này Lý Bảo Tuấn cũng hoàn hồn, không chút do dự xoay người chuẩn bị chạy trốn. Anh ta biết rất rõ đòn mạnh nhất của mình cũng không thể đả thương được Dương Thanh, vì vậy chỉ cần Dương Thanh tùy tiện ra đòn cũng có thể lấy mạng của anh.

Nhưng Dương Thanh sẽ bỏ qua cho anh ta sao?

Ngay khi Lý Bảo Tuấn vừa quay người, Dương Thanh bất ngờ dùng tay kia tung ra một đòn, đột nhiên đánh về phía Lý Bảo Tuấn.

"Oành!"

Một tiếng vang thật lớn, kèm theo tiếng xương gãy, cơ thể của Lý Bảo Tuấn như thể bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm vào văng ra khỏi cửa sổ.

Người còn chưa tiếp đất đã hoàn toàn tắt thở. Đợi đến khi rơi xuống đất, cơ thể của anh ta mềm oặt giống như không xương, thất khiếu còn đầm đìa máu tươi.




Lúc này cả hiện trường yên lặng như tờ!

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ lại chết nhanh như vậy sao?

Phải biết, dù là ở Hoàng tộc, cao thủ Thần Cảnh trung kỳ cũng được xem là rường cột của gia tộc. Nhưng bây giờ nhà họ Lý khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một thiên tài võ thuật Thần Cảnh trung kỳ, thế mà anh ta vừa mới thể hiện ra thực lực Thần Cảnh trung kỳ đã bị Dương Thanh giết chết trong vòng một nốt nhạc.

"Chết, chết rồi?"

Hồi lâu vị cha chú kia mới run rẩy nói.

Ông ta không thể chấp nhận được sự thật này. Bước nhanh tới bên cạnh Lý Bảo Tuấn, sau khi kiểm tra một hồi vẻ sợ hãi trên mặt càng đậm.

Ông ta sợ hãi phát hiện Lý Bảo Tuấn chẳng những đã chết mà xương cả người thân đều vỡ vụn.

Điều này có nghĩa là cú đấm của Dương Thanh vừa rồi đã trực tiếp làm gãy nát xương cốt của Lý Bảo Tuấn huống chi ngũ tạng lục phủ?

Thủ đoạn kinh khủng như vậy ngoài cao thủ Siêu Phàm Cảnh ra, còn ai có thể làm được.

"Đây là một lần cuối cùng, những gì nhà họ Lý nợ tôi, tôi sẽ tích cóp lại. Chờ sau khi tích cóp đủ, thì đó sẽ lại ngày tàn của nhà họ Lý".

Dương Thanh bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh như băng, sau đó lập tức quát lên: "Cút đi!"

Người của nhà họ Lý không dám thở mạnh, nghe xong lời Dương Thanh, như được đặc xá, vội vã mang theo Lý Bảo Tuấn rời đi.

Chẳng mấy chốc toàn bộ người nhà họ Lý đã rời khỏi Hoàng phủ Thượng Quan, Hoàng phủ Thượng Quan lại trở nên yên tĩnh lần nữa.

Thượng Quan Nhu hỏi như vậy, khiến lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống. Ngay cả Thượng Quan Nhu cũng nhìn thấy khác thường sao?

Cao thủ võ thuật khi chiến đấu sẽ bộc phát ra khí thế võ thuật mạnh mẽ nhưng bây giờ Dương Thanh đã không có võ công, hoàn toàn không có một chút khí thế võ thuật nào cả.

Vừa nãy Dương Thanh có thể giết chết Lý Bảo Tuấn trong chớp mắt là bởi vì anh có thể xác của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, lúc tấn công Lý Bảo Tuấn, trên người anh hoàn toàn không toát ra bất kỳ khí thế võ thuật nào.

Điều này rất đáng ngờ, vì vậy Thượng Quan Nhu liền hỏi.

Thấy Dương Thanh không lên tiếng, sắc mặt Thượng Quan Nhu thay đổi rõ rệt, kinh ngạc nói: "Lẽ nào tu vi võ công của cậu thật sự vẫn chưa khôi phục?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK