Nhưng giọng Mã Siêu quá nhỏ, Ngải Lâm chỉ nghe được câu trước, còn hai chữ "tôi lấy" quan trọng nhất thì lại không nghe thấy.
"Cậu nói gì cơ?"
Ngải Lâm hỏi với vẻ ngờ vực.
Vừa nãy Mã Siêu cũng cuống lên nên mới nói thế, chứ giờ bắt anh ta nói thẳng với Ngải Lâm lần nữa thì rất khó khăn.
"Cậu ấy nói nhà họ Ngải thật quá đáng, họ không nên tước mất quyền lựa chọn của chị chỉ vì lợi ích gia tộc".
Lúc này Dương Thanh lên tiếng nói đỡ cho Mã Siêu.
Tai anh rất thính, vừa nãy anh đã nghe được hết lời Mã Siêu nói rồi.
Ngay cả anh cũng không ngờ Mã Siêu suýt chút nữa tỏ tình luôn.
Anh cũng muốn tác hợp cho Ngải Lâm và Mã Siêu, nhưng với quan hệ giữa họ bây giờ thì vốn chưa đến bước tỏ tình.
Nếu vừa nãy Ngải Lâm nghe thấy lời Mã Siêu nói thật, e rằng quan hệ giữa họ sẽ càng thêm lúng túng.
Nghe Dương Thanh nói thế, Mã Siêu có vẻ cảm kích, còn Ngải Lâm thì mỉm cười: "Cảm ơn nhóc Siêu nha!"
"Không có gì!"
Mã Siêu đỏ mặt nói.
"Được rồi, không nói những chuyện không vui nữa, nói về các cậu đi!"
Ngải Lâm cười hỏi: "Dương Thanh đã lập gia đình, còn sinh được một cô con gái đáng yêu, sống rất hạnh phúc! Vậy nhóc Siêu thì sao? Giờ cậu thế nào rồi?"
Mã Siêu trả lời thật: "Tôi vẫn độc thân!"
"Sao cậu không tìm lấy một cô bạn gái ở Giang Hải thế?", Ngải Lâm hỏi.
"Vì có một cô gái đã lấy mất trái tim tôi rồi!"
Mã Siêu bỗng đáp với vẻ nghiêm túc.
Nhưng sau khi nói xong, anh ta lại cúi đầu, không dám nhìn Ngải Lâm.
Ngải Lâm biết thừa Mã Siêu thích mình, lúc này cô ấy cũng chỉ có thể giả ngu, không nói gì nữa.
Trong lúc nhất thời, cả ba người đều im lặng, bầu không khí hơi kỳ lạ.
"Được rồi! Sáng giờ chị Lâm vẫn chưa được nghỉ ngơi. Sau khi kiểm tra cho bố vợ em xong, chị mau đi nghỉ đi nhé", Dương Thanh đứng dậy rồi nói.
Khi ba người vào phòng bệnh, trừ Tần Thanh Tâm và Tần Đại Dũng ra, còn có Châu Ngọc Thúy.
"Dương Thanh, đây chính là cô Tâm - vợ cậu à?"
Dương Thanh chưa kịp giới thiệu, Ngải Lâm đã mỉm cười nhìn Tần Thanh Tâm.
Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp Tần Thanh Tâm, ngay cả cô ấy cũng thấy rất kinh ngạc.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, giới thiệu với Tần Thanh Tâm: "Tâm à, đây chính là chị Lâm mà anh đã kể với em, chuyên gia y học nổi tiếng thế giới đấy".
"Chào chị Lâm ạ!"
Tần Thanh Tâm nghe thấy thế, lập tức bước đến, chủ động bắt tay Ngải Lâm, mừng rỡ nói: "Em thường xuyên nghe Dương Thanh nhắc đến chị, cuối cùng cũng được gặp người thật rồi".
Ngải Lâm cười hì hì, nhìn Dương Thanh rồi hỏi Tần Thanh Tâm: "Cậu ấy không nói xấu chị đấy chứ?"
"Chị Lâm, em giống kiểu người hay nói xấu sau lưng à?", Dương Thanh tỏ vẻ đau khổ.
"Ai biết được chứ?", Ngải Lâm bật cười.
Dương Thanh nói với vẻ bất đắc dĩ: "Chị Lâm đừng trêu em nữa, chị mau khám cho bố vợ em đi!"
Lúc này Ngải Lâm mới nhìn về phía Tần Đại Dũng, chuẩn bị kiểm tra.
"Khoan đã!"
Ngải Lâm đang định bắt mạch, còn chưa chạm vào cổ tay Tần Đại Dũng thì đã bị Châu Ngọc Thúy ngăn cản: "Cô là ai? Là bác sĩ à? Cô có bằng bác sĩ chưa? Nếu không có thì đừng động vào chồng tôi!"
"Mẹ, mẹ làm gì thế? Chị Lâm là bạn tốt của Dương Thanh, là một chuyên gia rất giỏi. Dương Thanh đã cho chị ấy xem qua tình hình điều trị của bố rồi, chị Lâm nói bố có hy vọng tỉnh lại rất lớn", Tần Thanh Tâm vội nói.
Châu Ngọc Thúy đã biết chuyện Dương Thanh định tìm người đến khám cho Tần Đại Dũng từ lâu, cũng biết rõ Tần Đại Dũng có hy vọng tỉnh lại rất lớn.
Nhưng trước đó, khi bạo hành Tần Đại Dũng, bà ta đã nói rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc bà ta đã tìm người gây tai nạn cho ông ấy.
Một khi Tần Đại Dũng tỉnh lại, tất cả những chuyện mà bà ta đã làm sẽ lộ ngay.
Lúc này Ngải Lâm định chữa trị cho Tần Đại Dũng, đương nhiên bà ta sẽ không cho phép.
"Dương Thanh nói cô ta là chuyên gia thì cô ta chính là chuyên gia à?"
Châu Ngọc Thúy chắn trước Tần Đại Dũng, nhìn Ngải Lâm với vẻ hung tợn, tức giận mắng: "Con nhìn đi, cô ta còn chưa tới ba mươi tuổi ấy chứ? Sao có thể là chuyên gia nổi tiếng thế giới được?"
"Hay cô là người tình của Dương Thanh, được cậu ta gọi tới đây để hại chết chồng tôi?"
"Dương Thanh, thật ra chính cậu đã tìm người tông vào Đại Dũng chứ gì?"
Châu Ngọc Thúy chĩa mũi dùi vào Dương Thanh, nói với Tần Thanh Tâm: "Thanh Tâm, con đừng bao giờ tin Dương Thanh, ngay cả chuyên gia ở đây cũng nói bố con không có hy vọng tỉnh lại, sao cô ả mặt non choẹt này có thể chữa khỏi cho bố con chứ?"
"Hơn nữa đến giờ vẫn chưa tìm ra sự thật về tai nạn mà bố con gặp phải, nhỡ Dương Thanh định hại chết bố con thì sao?"
"Không chừng người phụ nữ này chính là người tình được cậu ta bao nuôi, hôm nay tới đây để hại bố con đấy!"
Châu Ngọc Thúy tức giận nói.
Ngải Lâm không biết Dương Thanh có bà mẹ vợ thế này nên rất ngạc nhiên.
Cô ấy đến đâu mà chẳng được người ta tiếp đón một cách lễ độ chứ?
Trên thế giới này, có rất nhiều nhân vật lớn muốn nhờ cô ấy khám bệnh.
Người phụ nữ này nghi ngờ cô ấy thì thôi đi, còn sỉ nhục cô ấy dan díu với Dương Thanh nữa chứ.
Sắc mặt Dương Thanh lạnh dần, anh híp mắt nhìn Châu Ngọc Thúy: "Bà lo bố được chữa khỏi đến thế cơ à?"
"Dương Thanh, cậu nói nhăng nói cuội gì thế?"
Châu Ngọc Thúy thẹn quá hóa giận, quát ầm lên rồi khóc lóc: "Thanh Tâm, con thấy chưa? Dương Thanh nói chuyện với mẹ kiểu gì kìa? Bây giờ bố con ngủ mãi không dậy, cậu ta cũng chẳng coi mẹ ra cái thá gì nữa".
- ---------------------------