Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Liễu Như Yên lập tức im lặng.

Đúng như Dương Thanh đã nói, cô ta và Tề Anh Vệ đều là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, đương nhiên cũng biết tính cách của Tề Anh Vệ, nếu hôm nay Dương Thanh tha cho Tề Anh Vệ, chắc chắn sau này Tề Anh Vệ sẽ báo thù.

Đỗ Trọng thở dài, không thuyết phục nữa.

Lúc này, ma uy mạnh mẽ đã lan ra từ Mã Siêu, bao phủ Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết.

Hai người cảm nhận được áp lực từ Mã Siêu, sắc mặt lập tức trắng bệch, họ cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Mã Siêu nói: “Anh Thanh, để em ra tay cho!”

Dương Thanh không tỏ thái độ ngay mà nhìn về phía Tề Anh Vệ, không biết đang nghĩ gì.

Không có lệnh từ Dương Thanh, đương nhiên Mã Siêu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Thấy Mã Siêu nghe lời Dương Thanh như thế, đám người Liễu Như Yên vô cùng kinh ngạc.

Tuy họ đã nghĩ thực lực mà Dương Thanh thể hiện trước đó là thực lực vốn có của anh, nhưng đó chỉ là suy đoán thôi, họ vẫn hơi nghi ngờ.

Dù sao trong người Dương Thanh cũng có linh hồn Ma Thần, nhỡ linh hồn Ma Thần bị thương nặng nên không phát huy hết thực lực thì sao?

Đương nhiên, đó cũng là suy đoán.

Còn sức chiến đấu mạnh mẽ mà Mã Siêu vừa thể hiện lại là thực lực của anh ta.

Mã Siêu mạnh thế rồi mà vẫn nghe lệnh Dương Thanh, chuyện này khiến người ta hơi bất ngờ.

Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết vô cùng sợ hãi, hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, bảy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong đều đã chết.

Thiếu đi sự bảo vệ từ các hộ vệ, họ chỉ là sâu kiến trước mặt Dương Thanh và Mã Siêu.

Sau khi im lặng một lát, Dương Thanh bỗng lạnh lùng nhìn về phía Tề Anh Vệ: “Cho tôi một lý do để bỏ qua cho anh”.

Anh đã nghĩ kỹ, việc giết Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết không khả thi chút nào.

Anh và Mã Siêu đi được, nhưng Võ Tông không thể đi đâu.

Nếu đã vậy, chi bằng nghĩ cách trung hòa, ít nhất phải bảo đảm Võ Tông sẽ không bị uy hiếp nữa.

Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết lập tức mừng thầm, câu nói này của Dương Thanh đã cho biết anh có thể tha cho họ.

“Cậu muốn gì?”

Tề Anh Vệ cắn răng.

Anh ta là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, người thừa kế nhà họ Tề trong tương lai mà lại bị một thanh niên thế tục uy hiếp, đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất với anh ta.

Nhưng anh ta lại không làm gì được, chỉ có thể nghe theo Dương Thanh.

Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người anh, bao phủ Tề Anh Vệ.

“Bịch!”

Đầu gối Tề Anh Vệ như bị thương nặng, bỗng nặng nề quỳ xuống đất.

Sau tiếng động khi đầu gối anh ta chạm đất, mặt đất chỗ anh ta quỳ cũng lõm xuống theo.

“Anh!”

Tề Anh Tuyết lập tức biến sắc, vội hô lớn.

Mắt Tề Anh Vệ đỏ ngầu, cố chịu cơn đau từ đầu gối, hung tợn nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nghiến răng: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Đám người Liễu Như Yên đều sững sờ, không ngờ Dương Thanh có thể khiến Tề Anh Vệ quỳ xuống mà không cần ra tay.

Họ có thể cảm nhận được, hình như trọng lực xung quanh bỗng tăng gấp bội.

Hồi nãy khi Dương Thanh giết hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm kia, đúng lúc tấn công anh, hai hộ vệ đó bỗng gặp phải trọng lực tăng gấp bội rồi chết.

Tề Anh Vệ chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, sao chịu nổi áp lực từ Dương Thanh chứ?

Dương Thanh lạnh lùng nhìn về phía Tề Anh Vệ: “Tôi hỏi lại, anh định dùng thứ gì để đổi lấy mạng anh, chứ không phải tôi đang nói cho anh biết tôi cần gì”.

Anh không rõ về tình hình ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cũng không biết cậu ấm thế gia như Tề Anh Vệ sẽ có gì.

Thế nên anh mới bảo Tề Anh Vệ chủ động đưa thứ có thể đổi lấy mạng mình ra.

Tề Anh Vệ cắn răng: “Tôi là cậu cả nhà họ Tề, cậu làm thế với tôi, không sợ nhà họ Tề trả thù à?”

“Ầm!”

Lần này, áp lực càng lớn hơn lao về phía Tề Anh Vệ, Tề Anh Vệ không sao quỳ nổi nữa, nặng nề nằm rạp ra đất.

Mặt anh ta đầy máu tươi, không thấy rõ ngũ quan nữa.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu còn dám nói nhảm, tôi sẽ giết anh!”

Thấy dáng vẻ thê thảm của Tề Anh Vệ, Tề Anh Tuyết cuống phát khóc, vội cầu xin Dương Thanh: “Xin cậu tha cho anh tôi, đừng tra tấn anh ấy nữa”.

Đám người Liễu Như Yên cũng khiếp sợ trước thủ đoạn của Dương Thanh.

Dương Thanh không quan tâm đến Tề Anh Tuyết, nhìn về phía Tề Anh Vệ: “Tôi cho anh một phút, giao hết những gì anh có ra đây, bằng không, chết!”

Giờ Tề Anh Vệ đã sợ vỡ mật.

Sau khi cảm nhận được sát khí của Dương Thanh với mình, anh ta không dám nói nhảm nữa, vội tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống.

Sau đó anh ta giận dữ hét lên với Tề Anh Tuyết: “Tháo nhẫn của em xuống đi!”

Lúc này Tề Anh Tuyết mới hoàn hồn, cô ta tháo nhẫn xuống với vẻ không nỡ.

“Đây là mọi thứ của anh em chúng tôi”.

Tề Anh Vệ vội đưa hai chiếc nhẫn cho Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày, không biết hai chiếc nhẫn này có tác dụng gì.

Sau khi thấy Tề Anh Vệ đưa nhẫn cho Dương Thanh, đám người Liễu Như Yên đều có vẻ kinh hãi.

Thậm chí trong mắt họ còn có vẻ thèm thuồng.

Tuy Dương Thanh không biết hai chiếc nhẫn này là gì, nhưng cũng có thể nhận ra vài điều từ phản ứng của đám người Liễu Như Yên.

Lúc này, Đỗ Trọng bước tới, nói nhỏ với Dương Thanh: “Chiếc nhẫn này là bảo vật chứa đồ vô cùng hiếm có ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chỉ những nhân vật quan trọng trong các thế gia hàng đầu mới có cơ hội sở hữu”.

“Nó được gọi là nhẫn chứa đồ, người đeo có thể bỏ hết bảo vật của mình vào nhẫn”.

Sau khi nghe Đỗ Trọng giải thích, mắt Dương Thanh lập tức sáng lên.

Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến loại nhẫn thần kỳ như thế.

Tức là trong nhẫn của Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết có tất cả đồ quý giá nhất của họ à?

“Cút đi!”

Dương Thanh cất nhẫn đi, tức giận quát với hai người.

Nghe thấy thế, hai người như được ân xá, quay người định rời đi.

“Khoan đã!”

Đúng lúc này, Mã Siêu chợt nói.

Hai người lập tức run lên, đứng lại với sắc mặt trắng bệch.

Dương Thanh cũng thấy hơi khó hiểu.

Nhưng nếu Mã Siêu đã gọi họ lại, chắc chắn có ý định riêng.

Mã Siêu bước từng bước về phía họ.

Tề Anh Tuyết run rẩy hỏi: “Cậu định làm gì?”

Mã Siêu không quan tâm đến cô ta, bỗng vươn ngón trỏ gõ nhẹ vào giữa lông mày Tề Anh Vệ.

Ngay sau đó, sóng linh hồn mạnh mẽ lan ra từ người Mã Siêu.

Sắc mặt Tề Anh Vệ tái mét, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, cơ thể anh ta như bị đóng đinh ở đó, không sao động đậy nổi.

“Tôi đã gieo dấu ấn ma đạo của tôi vào đầu anh, sau này, nếu người nhà họ Tề dám đối phó chúng tôi, tôi sẽ kích hoạt dấu ấn ma đạo, khi đó dấu ấn ma đạo sẽ nổ tung trong đầu anh, cho dù anh may mắn sống sót thì cũng trở thành kẻ ngốc”.

Mã Siêu lạnh lùng nói rồi quay người đi về bên Dương Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK