Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhận được điện thoại của Dương Thanh, Phùng Tiểu Uyển lập tức đến sân bay, may là nửa tiếng sau, vừa hay có chuyến bay từ Yến Đô tới Thiện Thành.

“Em bay lúc một giờ chiều, khoảng ba rưỡi sẽ đến Thiện Thành”.

Ở sân bay quốc tế Yến Đô, Phùng Tiểu Uyển nhìn đồng hồ, vừa cười vừa nói.

Cô ta rất vui khi có thể giúp Dương Thanh một tay.

Dương Thanh đang ở Thiện Thành đã nhận được thông tin về chuyến bay mà Phùng Tiểu Uyển gửi, anh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ba giờ nhanh chóng trôi đi, nửa tiếng nữa Phùng Tiểu Uyển sẽ tới sân bay Thiện Thành.

Dương Thanh cứ cảm thấy bồn chồn, anh chợt đứng dậy, mở miệng nói: “Tôi không yên lòng về Tiểu Uyển, tôi phải tới sân bay đón em ấy!”

Nghe thấy thế, lão Cửu và Hoài Lam đều biến sắc.

Hoài Lam nói: “Anh Thanh, bây giờ anh không thể ra ngoài được! Chúng ta đang ở Mục phủ, người khác còn kiêng dè, nhưng chỉ cần anh rời khỏi Mục phủ, đám người đó sẽ không nể nang gì nữa. Đến khi đó, chẳng những anh gặp nguy hiểm mà Tiểu Uyển cũng bị liên lụy theo!”

Lão Cửu cũng trầm giọng nói: “Hoài Lam nói không sai, người của phủ Hoài Thành đã tới Mục phủ tìm chúng ta, chắc chắn cũng khẳng định chúng ta đang ở Mục phủ, có lẽ họ đã cử cao thủ đỉnh cao âm thầm giám sát rồi, một khi cậu ra ngoài, cậu sẽ bị phát hiện ngay”.

Dương Thanh nói: “Chính vì Mục phủ đã bị người ta để mắt tới, tôi càng phải đi. Chuyện cao thủ của Mục phủ rời khỏi Mục phủ cũng sẽ khiến cao thủ của phủ Hoài Thành và nhà họ Đinh chú ý, sau khi họ đón Tiểu Uyển, Tiểu Uyển sẽ gặp nguy hiểm”.

Nghe thấy thế, lão Cửu lập tức im lặng.

Hoài Lam lo lắng nói: “Nhưng anh mới là người bị họ giám sát, nếu anh ra ngoài thì sẽ gặp nguy hiểm hơn! Anh Thanh, hay là bảo Tiểu Uyển tự đến Mục phủ? Mục tiêu nhỏ như thế, chắc chắn cao thủ của phủ Hoài Thành và nhà họ Đinh sẽ không chú ý tới Tiểu Uyển đâu”.

Dương Thanh lắc đầu: “Không được! Bây giờ là thời khắc quan trọng, có lẽ những người bên cạnh tôi đã bị cao thủ khắp nơi để mắt tới rồi, không chừng Tiểu Uyển vừa rời khỏi Yến Đô đã bị người ta chú ý đến, đây cũng là chuyện khiến tôi lo lắng nhất”.

Cho dù thế nào, Phùng Tiểu Uyển cũng vô tội, anh không muốn cô gái vô tội ấy bị liên lụy.

“Nếu vậy, để tôi đi với cậu!”

Lão Cửu chợt nói.

Dương Thanh lắc đầu: “Ông Cửu, tôi sẽ nghĩ cách lặng lẽ rời đi, càng nhiều người thì mục tiêu càng lớn, tôi thay quần áo rồi rời đi, có lẽ sẽ không bị phát hiện”.

Lão Cửu thoáng do dự rồi gật đầu: “Được, vậy cậu đi đi!”

Hoài Lam lập tức cuống cả lên: “Ông Cửu, sao ông cũng đồng ý cho anh Thanh rời khỏi Mục phủ thế? Tình cảnh của anh Thanh bây giờ hết sức nguy hiểm, tôi không hiểu rõ nhà họ Đinh, nhưng tôi biết rõ thực lực của phủ Hoài Thành, nếu họ thực sự chú ý tới Mục phủ, bất cứ ai rời khỏi Mục phủ cũng sẽ bị họ để mắt đến!”

Lão Cửu thản nhiên nói: “Cô nghĩ nếu chúng ta ngăn cản, Dương Thanh sẽ không đi ư?”

Nghe thấy thế, Hoài Lam lập tức im lặng. Quen biết Dương Thanh tới nay, cô ta hiểu rõ Dương Thanh là kiểu người gì.

Dương Thanh mỉm cười với hai người: “Yên tâm đi, tôi không sao đâu!”

Anh nói rồi quay người rời đi.

Lão Cửu và Hoài Lam nhìn theo bóng lưng Dương Thanh, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Vừa rời khỏi phủ Hoài Thành, Dương Thanh phát hiện mình đã bị người ta chú ý tới, nhưng anh đã đổi cách ăn mặc, trừ hình thể không thay đổi được ra, nếu nhìn từ những mặt khác thì không thể nhận ra anh là Dương Thanh.

Anh như không cảm nhận được có người đang đi theo mình, còn nghênh ngang rời khỏi Mục phủ.

Bộ đồ này của anh vẫn rất hữu ích, sau khi rời khỏi phủ Hoài Thành, chỉ có một người đi theo anh, từ khí thế mà đối phương phóng ra, chắc đối phương là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.

Rõ ràng đối phương cũng không nghi ngờ anh, nếu nghi ngờ anh thật, chắc chắn họ không chỉ cử một cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh đi theo anh.

Chắc người này là một trong những cao thủ đang giám sát Mục phủ, những ai rời khỏi Mục phủ đều sẽ bị người ta theo dõi, chỉ cần anh không có hành động gì khác thường, đối phương sẽ không ra tay với anh.

Quả nhiên đối phương chỉ đi theo anh, chứ không làm gì khác.

Sau khi rời khỏi Mục phủ, Dương Thanh bắt taxi ở ven đường rồi tới thẳng sân bay.

Cao thủ âm thầm theo dõi anh cũng lên một chiếc Audi màu đen, đi theo Dương Thanh ở khoảng cách vừa phải.

Dương Thanh nhíu mày, nếu cứ bị đi theo cho tới tận sân bay, anh muốn không lộ cũng khó.

Nếu anh bị người ta đuổi giết khi dẫn Phùng Tiểu Uyển theo thì đúng là phiền to.

“Chú à, tôi đang vội, chú có thể đi nhanh hơn chứ?”

Dương Thanh nói rồi lấy hết tiền mặt trên người ra, khoảng ba nghìn, kín đáo đưa cho tài xế.

Trông thấy nhiều tiền như thế, tài xế lập tức vui mừng, cười ha hả: “Cậu ngồi vững đi!”

Tài xế nói rồi nhấn ga, xe nhanh chóng lao về phía trước.

Quả nhiên cho dù ở đâu, tiền cũng vô cùng quan trọng.

Tài xế mặc kệ cả đèn đỏ, phóng nhanh hết cỡ, liên tục vượt qua những chiếc xe khác trên đường.

Chiếc xe Audi vẫn luôn đi theo kia cũng tăng hết tốc độ, điên cuồng đuổi theo.

Tài xế taxi nhanh chóng nhận ra đằng sau có xe đang đuổi theo mình, lúc này ông ta mới hiểu, không phải Dương Thanh vội vàng, mà đang muốn thoát khỏi chiếc xe kia.

Ông ta nhìn gương chiếu hậu, cười hề hề: “Nếu các người muốn chơi, tôi sẽ theo các người!”

Sau khi ông ta dứt lời, xe cũng chạy nhanh hơn.

Sau một màn điều khiển xe thành thạo, họ ngày càng cách xa chiếc Audi.

Dương Thanh chăm chú nhìn tài xế taxi, mở miệng nói: “Kỹ thuật của chú tốt thật đấy! Cảm ơn!”

Tài xế mỉm cười: “Khách sáo rồi!”

Mười phút sau, khi gần tới sân bay, tài xế cười nói: “Nếu cậu muốn thoát khỏi người phía sau, tôi có thể rẽ trái ở giao lộ phía trước, cậu xuống xe nhân lúc đó, rồi tôi nghĩ cách thoát khỏi họ sau”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh rất vui mừng, bèn nói với vẻ cảm kích: “Vậy cảm ơn chú nhé!”

Tài xế mỉm cười: “Khách sáo rồi!”

Sau khi ông ta dứt lời, xe bỗng tăng tốc, đến giao lộ phía trước, xe lập tức ngoặt sang trái.

“Xuống xe đi!”

Tài xế bỗng giẫm phanh, xe nhanh chóng đỗ ở ven đường.

Dương Thanh mở cửa xe nhảy xuống.

Đúng lúc anh xuống xe, chiếc xe taxi lại tăng tốc, phóng về phía trước.

Dương Thanh vội núp sau một cây cổ thụ, ngay sau đó, anh trông thấy chiếc Audi màu đen kia đã đuổi theo xe taxi.

Lúc này Dương Thanh mới nhanh chóng đến sân bay.

Khi anh đến sân bay, vừa hay là 4h15’ chiều, chuyến bay của Phùng Tiểu Uyển sẽ đáp xuống vào lúc 4h17’.

Nhưng anh vừa tới sảnh đón thì đã phát hiện có mười cao thủ Siêu Phàm Cảnh đang lẫn trong đám đông, quan trọng là trong số những người này, anh còn thấy một gương mặt quen thuộc. Anh lập tức sầm mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK