Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phụt!"

Ngay khi con dao găm kia sắp cắm vào trái tim Dương Thanh, một mũi tên nước phóng vút tới, xuyên thủng đầu tên sát thủ, hệt như một mũi tên thứ thiệt.

Dưới lớp vải che mặt, cơ mặt gã sát thủ đã cứng đờ ra.

Theo quán tính của thân thể, con dao găm trong tay sát thủ vẫn đâm vào vị trí lồng ngực Dương Thanh, nhưng vì gã sát thủ đã bị mũi tên nước xuyên qua đầu ngay trước khi đâm xuống nên lực đâm của con dao này cũng không quá mạnh, chỉ đủ để làm trầy một chút da trên ngực Dương Thanh.

Tuy không tỉnh lại nhưng dù sao Dương Thanh cũng là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ thực thụ, độ mạnh của thân thể vốn rất cao, các cao thủ dưới cấp bậc Siêu Phàm Bát Cảnh không thể đâm xuyên thân thể anh chỉ bằng một con dao găm lao theo quán tính được.

Lúc này, kiếm khách Ảnh Tử đang núp trong bóng tối, chuẩn bị ra tay, chứng kiến vụ việc vừa rồi liền trợn to mắt nhìn.

Từ khi gã sát thủ này lẻn vào trong biệt viện của Dương Thanh, kiếm khách Ảnh Tử đã nắm bắt được hành tung và bám sát theo, vừa rồi, dù Dương Thanh không dùng sức mạnh nguyên tố Thủy để ngưng tụ thành mũi tên nước, giết chết sát thủ, kiếm khách Ảnh Tử cũng sẽ ra tay cứu anh.

"Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra?"

Kiếm khách Ảnh Tử vẫn ẩn thân, nghi hoặc tự hỏi.

Ông ta biết Dương Thanh đã tu luyện ra sức mạnh nguyên tố Thủy, nhưng chưa từng dám nghĩ, Dương Thanh đã có thể vận dụng sức mạnh nguyên tố Thủy đến mức độ sử dụng nước ngưng đọng thành mũi tên để giết người.

Là một cao thủ võ thuật, đương nhiên kiếm khách Ảnh Tử cũng hiểu rõ, muốn tu luyện sức mạnh nguyên tố tới trình độ đó sẽ gian nan cỡ nào.

"Không đúng!"

Kiếm khách Ảnh Tử bỗng lắc đầu, sắc mặt càng trở nên khẩn trương, ông ta hạ giọng lẩm bẩm: "Người lấy mũi tên nước giết sát thủ không phải là Dương Thanh".

"Nếu đúng là cậu ấy làm thì chứng tỏ cậu ấy đã tỉnh, nhưng khi sát thủ bị mũi tên nước bắn chết, Dương Thanh vẫn nằm yên trên giường, chưa hề né tránh, thi thể của sát thủ kia còn đang đè lên người Dương Thanh kìa".

"Vậy có nghĩa là, người vừa dùng sức mạnh nguyên tố Thủy để giết sát thủ không phải là Dương Thanh mà là một người khác".

Nghĩ tới đây, lòng ông ta tràn đầy khiếp sợ, kiêng kị ngó nhìn xung quanh một lượt, nhưng vẫn không cảm nhận được bất kì cao thủ nào ở quanh đây.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn chằm chằm về phía Dương Thanh hồi lâu rồi mới tung người nhảy vào, hành động êm nhẹ như mảnh lá rung trên mặt đất, nhảy qua cửa sổ đi vào phòng Dương Thanh, xách thi thể sát thủ mang đi.

Tại phòng riêng của Mục thành chủ trong Mục phủ.

Thi thể gã sát thủ áo đen bị ném trên mặt đất, tấm vải bịt mặt cũng đã bị gỡ xuống.

"Ra là Mục Thành Nghiệp! Thật to gan, dám giấu tôi đi ám sát Dương Thanh, may mà Dương Thanh không sao, bằng không, Mục phủ này chỉ e sẽ bị diệt sạch".

Mục thành chủ nhìn chằm chằm thi thể gã sát thủ, tức giận nói.

Kiếm khách Ảnh Tử đã thuật lại toàn bộ sự việc mới chứng kiến, đồng thời cũng nêu ra suy đoán của mình với Mục thành chủ.

Mục thành chủ nhìn sang phía kiếm khách Ảnh Tử, nói: "Ảnh Tử, lần này may nhờ có ông, bằng không thì lớn chuyện rồi".

Kiếm kháchẢnh Tử lắc đầu, sắc mặt trở nên trịnh trọng, nói: "Sau lưng Dương Thanh quả nhiên có người bảo vệ, Dương Thanh ở Mục phủ đã lâu như vậy mà chúng ta đều không phát hiện được tung tích của đối phương, chứng tỏ thực lực của người này đã vượt trên hai chúng ta, tôi e rằng người này đã bước vào Thiên Cảnh".

Mục thành chủ gật đầu: "Chắc hẳn phải là cao thủ Thiên Cảnh rồi, địa vị của Dương Thanh quả là rất cao, cao đến độ chúng ta không thể tưởng tượng nổi, người bảo vệ cũng là một vị cao thủ Thiên Cảnh".

Dương Thanh hoàn toàn không hề hay biết, việc mình dùng sức mạnh nguyên tố Thủy ngưng tụ thành một mũi tên nước, giết chết sát thủ, lại bị biến thành hành vi của một người bảo vệ nào đó mà ngay cả anh cũng chưa từng quen biết.

Lúc này, anh đang nằm trên giường bệnh, lòng lo lắng trùng trùng.

Anh biết, hiện giờ có rất nhiều người muốn giết anh, thậm chí ngay cả bên trong Mục phủ cũng có người muốn tiêu diệt anh rồi.

Nếu như người vừa bị giết là cao thủ của Mục phủ, liệu Mục phủ có vì việc này mà ra tay với anh không?

Càng nghĩ, lo âu trong lòng càng thêm nặng trĩu, anh nỗ lực thử động đậy một chút nhưng vẫn không hề có kết quả gì.

Sáng hôm sau, người hầu đẩy xe của Mục thành chủ tới đây.

"Tiểu Uyển, hôm nay Dương Thanh thế nào?"

Mục thành chủ nhìn Phùng Tiểu Uyển, tươi cười hỏi.

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, như thể đã thành quen, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Về cơ bản thì các vết thương đều đã lành lại, nhưng anh ấy vẫn không có dấu hiệu tỉnh".

Mục thành chủ khẽ gật đầu, nhìn về phía Dương Thanh đang nằm bất động, thở dài rồi nói: "Hi vọng cậu ấy có thể mau chóng tỉnh lại!"

Nói xong, ông lão lại quay sang Phùng Tiểu Uyển, cười bảo: "Tiểu Uyển, ông thấy các cháu mấy ngày nay đều không ra khỏi đây, cả ngày quanh quẩn trong nhà này, hẳn là bí bách lắm nhỉ?"

Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đưa mắt nhìn nhau, Phùng Tiểu Uyển đáp: "Anh Thanh chưa tỉnh, cháu cũng không có tâm trạng đi đâu".

Hoài Lam cũng nói: "Hiện giờ tôi chỉ mong đợi anh Thanh mau tỉnh lại, chúng tôi đã ở đây quá lâu, không tiện gây thêm phiền phức cho Mục thành chủ nữa".

Mục thành chủ vội nói ngay: "Sao cô lại nói vậy chứ? Có gì mà phiền toái đâu? Có phải có ai nói gì với hai người không? Nếu có gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ dạy dỗ lại bọn họ".

Hoài Lam vội vàng nói: "Không phải, không có gì ạ, là tự chúng tôi cảm thấy ở lại Mục phủ quá lâu sẽ mang đến cho ngài những phiền toái không cần thiết".

Mục thành chủ bèn bảo: "Ba người cứ yên tâm ở lại đây, muốn ở bao lâu thì ở, nếu có người dám tỏ thái độ bất kính, cứ việc nói cho tôi biết, tôi sẽ giải quyết".

Hai cô gái vội cảm ơn.

Mục thành chủ cũng chỉ tới đây thăm hỏi một chốc rồi lại bảo người hầu đẩy mình về.

Mục thành chủ đi khỏi, Hoài Lam quay sang nói với Phùng Tiểu Uyển: "Tiểu Uyển, em có thấy, hình như hôm nay, thái độ của Mục thành chủ đối với chúng ta hơi nhiệt tình quá không?"

Phùng Tiểu Uyển cười bảo: "Đúng là có hơi nhiệt tình hơn trước, có lẽ là muốn để em chữa chân cho ông ấy, nhưng qua đây lại thấy anh Thanh vẫn chưa tỉnh, cho nên ngại nói ra chăng?"

Hoài Lam lắc đầu: "Không giống lắm! Chị luôn cảm thấy dường như đã có chuyện gì đó xảy ra, cho nên mới khiến Mục thành chủ còn đang ngập ngừng chưa hạ quyết tâm lại bỗng nhiên quyết định dứt khoát phải bảo vệ chúng ta đến cùng".

Mấy ngày qua, Hoài Lam luôn nơm nớp lo lắng đề phòng, chỉ sợ Mục thành chủ chịu áp lực quá lớn nên sẽ quyết định từ bỏ bọn họ.

Nhưng hiện tại, nỗi lo lắng này đã tan biến hoàn toàn.

Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng cô ta có thể cảm giác được, Mục thành chủ đã hạ quyết tâm bảo vệ bọn họ.

Lúc này, Mục thành chủ đã về tới nơi ở của mình.

"Thành chủ!"

Kiếm khách Ảnh Tử khom người chào.

Mục thành chủ quay sang nói với kiếm khách Ảnh Tử: "Vừa rồi tôi thử cảm nhận tình hình của Dương Thanh, đã tình cờ cảm nhận được lực phong ấn ở đan điền của cậu ấy".

Nghe vậy, kiếm khách Ảnh Tử giật mình cả kinh: "Lực phong ấn? Ý ngài là, đan điền của Dương Thanh đã bị phong ấn?"

Mục thành chủ gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị: "Ngay cả tôi cũng không cảm nhận được tình hình bên trong đan điền Dương Thanh, lực phong ấn này quả rất mạnh".

"Có thể làm được đến mức này, sợ là chỉ có cao thủ Thiên Cảnh mới làm nổi".

Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu tán thành, nói: "Xem ra, sở dĩ Dương Thanh đến nay còn chưa tỉnh cũng là vì bị cao thủ phong ấn đan điền".

"Chỉ có điều, tôi thực sự không hiểu, vì sao người đó lại phải phong ấn đan điền của Dương Thanh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK