“Đây là thiên kiếp mà Dương Thanh gây ra sao?”
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạc Thanh Trúc hiện lên vẻ đầy khiếp sợ.
Mạc Thanh Tu gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ đầy đăm chiêu, anh ta nói: “Cậu Dương quả nhiên không phải hạng tầm thường, đến cả thiên kiếp mà anh ta tạo ra cũng mạnh như thế”.
“Không phải...”
Mạc Thanh Trúc nhìn Mạc Thanh Tu với vẻ kinh ngạc, cô nói: “Không phải thực lực của anh ta ở Thiên Cảnh Ngũ Phẩm trung kỳ sao? Cho dù là đột phá thì cũng chỉ đột phá đến hậu kỳ của Thiên Cảnh Ngũ Phẩm thôi chứ, sao có thể gây ra được thiên kiếp chứ?”
Lúc đột phá từ Siêu Phàm Cảnh lên đến Thiên Cảnh sẽ dẫn tới thiên kiếp lần đầu tiên, rồi đến khi đột phá từ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong lên đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ, sẽ gây ra thiên kiếp thứ hai, sau đó là từ đỉnh phong Thiên Cảnh Lục Phẩm đột phá lên sơ kỳ Thiên Cảnh Thất Phẩm, sẽ gây ra thiên kiếp lần thứ ba.
Theo như Mạc Thanh Trúc thấy, Dương Thanh có thể đánh bại Mạc Thanh Tu với sức mạnh Thiên Cảnh Ngũ Phẩm sơ kỳ thì có thể chứng minh thực lực của anh đang ở mức trung kỳ Thiên Cảnh Ngũ Phẩm, cho dù muốn vượt thiên kiếp thì đó cũng phải là lúc đột phá từ đỉnh phong Thiên Cảnh Lục Phẩm lên đến Thiên Cảnh Thất Phẩm sơ kỳ, vượt qua thiên kiếp thứ ba.
Thế nhưng hiện giờ, Dương Thanh lại gây ra thiên kiếp, hỏi sao cô ta không kinh ngạc.
Đến lúc này, Mạc Thanh Tu vẫn vô cùng bình tĩnh, anh ta nói với giọng trầm xuống:: “Nếu như anh đoán không sai, thì cậu Dương đang đi trên con đường Tu Tiên, những võ sư của phái tu tiên mỗi một lần đột phá đều sẽ dẫn tới thiên kiếp”.
“Thiên kiếp mà bây giờ cậu Dương phải vượt qua, có lẽ chính là thiên kiếp được gây ra khi đột phá từ kỳ Trúc Cơ đến kỳ Kết Đan”.
Mạc Thanh Trúc nghe xong những lời Mạc Thanh Tu nói thì vỡ lẽ, nhưng ngay lập tức, gương mặt của cô càng lộ vẻ khiếp sợ, cô ta cất tiếng nói: “Nếu nói như vậy, thì hiện giờ anh ta vẫn đang là võ sư kỳ Trúc Cơ, mà võ sư kỳ Trúc Cơ chẳng phải cũng chỉ ngang với võ sư Thiên Cảnh Tam Phẩm và Thiên Cảnh Tứ Phẩm sao?”
“Cho dù là thực lực của anh ta rất mạnh, cùng lắm cũng chỉ là võ sư Thiên Cảnh Tứ Phẩm đỉnh phong, sao có thể đánh bại được anh chứ?”
Mạc Thanh Tu lắc đầu: “Điều này thì anh cũng không rõ, hoặc có thể cậu Dương còn có bí mật nào khác nữa”.
Nói đến đây, trong ánh mắt anh ta càng lộ rõ vẻ lo lắng.
Ngay đến cả anh ta cũng có thể phát hiện ra trên người Dương Thanh có bí mật gì đó, huống chi là nhị trưởng lão.
Quả nhiên, khi anh ta nhìn về phía nhị trưởng lão thì phát hiện ánh mắt nhị trưởng lão như đang rực cháy, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh giống như đang nhìn một món bảo vật hiếm có trên thế gian vậy.
“Chẳng trách sức chiến đấu của cậu thanh niên này khủng khiếp đến vậy, thì ra là người tu tiên, hơn nữa lại chẳng phải dạng tu tiên bình thường, nếu không, cậu ta chẳng thể nào đánh bại được người có sức mạnh Thiên Cảnh Ngũ Phẩm trung kỳ khi bản thân đang ở kỳ Trúc Cơ được”.
Nhị trưởng lão thầm nói trong lòng: “Nếu như mình có thể đoạt được bí mật trên người cậu ta, với thực lực đang ở Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong như mình, chắc chắn có thể trấn áp toàn bộ Trung Giới giới Cổ Võ”.
Nghĩ đến đây, ngọn lửa trong ánh mắt ông ta càng sôi sục hơn.
Thế nhưng, ông ta cũng không dám tùy tiện bước lên, khi nãy bị thiên kiếp của Dương Thanh đánh trúng, suýt nữa khiến ông ta bị phế bỏ một cánh tay.
Lúc này, luồng khí bao quanh người Dương Thanh đều thay đổi, một luồng thiên uy khủng khiếp, lấy Dương Thanh làm trung tâm, bắt đầu tràn ra bao phủ khắp bốn phương tám hướng.
Toàn bộ Thiên Hải Tông trên bầu trời, đều đã hóa thành biển sấm màu vàng, vô số con rồng điện tóe tia chớp đang bay lượn trên bầu trời.
Lúc này, bên trong một động tiên tu hành của Thiên Hải Tông, một ông lão với mái tóc bạc phơ đang tu luyện, bỗng nhiên ông ra mở to đôi mắt, trong con ngươi loé lên một tia sáng rạng rỡ.
“Thiên khiếp mạnh mẽ quá!”
Chỉ trong chớp mắt ông lão xoay người xuất hiện hiện ở bên ngoài, sau khi ông ta nhìn thấy những con rồng điện đang phủ kín dày đặc trên bầu trời Thiên Hải Tông, đồng tử bỗng co lại, nói với giọng vô cùng kinh hãi: “Đây chính là thiên kiếp hoàng kim trong truyền thuyết!”
Trong lịch sử của Trung Giới giới Cổ Võ, thiên kiếp hoàng kim cũng chưa từng xuất hiện, và tất cả những gì ông lão biết cũng chỉ là những điều mà ông ta từng được đọc qua trong một quyển sách cổ.
Màu vàng kim tượng trưng cho khí vận của trời đất, người mà có thể gọi ra được thiên kiếp hoàng kim có thể nói đó là một người có vận khí vô cùng lớn.
“Từ khi nào Thiên Hải Tông lại sản sinh ra một thiên tài tuyệt thế như vậy?”
Ông ta cau mày, tự nói với chính bản thân mình.
Với tư cách là tông chủ của Thiên Hải Tông, ông ta biết rất rõ từng thiên tài võ đạo trong Thiên Hải Tông, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy chàng cao thủ có thể gọi được thiên kiếp mạnh như này.
“Chẳng lẽ, trong lúc mình đang đóng cửa tu hành, nhị trưởng lão đã tìm được thiên tài võ đạo này ở đâu đó?”
Ông ta nhìn thấy nhị trưởng lão cũng có mặt tại nơi đây, bỗng lẩm bẩm một mình.
Cũng trong lúc này, tại phủ giới chủ của Trung Giới giới Cổ Võ.
Khương giới chủ đang đứng ở đỉnh một ngọn núi cao, hướng về phía Thiên Hải Tông với vẻ mặt rất trầm ngâm, nói bằng giọng trầm trầm: “Thứ nên đến cuối cùng cũng đến rồi, nhóc con, cho dù cậu có không muốn kế thừa vị trí giới chủ này, nhưng e là cũng chẳng thể trốn thoát được số mệnh đã định này”.
Không chỉ có Thiên Hải Tông và phủ giới chủ, vẫn còn một thế lực đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, dường như tất cả đều đang nhìn về hướng Thiên Hải Tông với vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
“Thiên Hải Tông này đang định nghịch thiên sao, thế mà lại sản sinh ra một thiên tài vô song có thể gọi được thiên kiếp hoàng kim”.
“Thật may khi chúng ta và Thiên Hải Tông không phải kẻ thù của nhau, nếu không, đợi sau khi thiên tài này trưởng thành hơn, sẽ trở thành cơn các mộng của tông môn chúng ta”.
“Xem ra, chẳng bao lâu nữa, Thiên Hải Tông sẽ có thể trở thành thế lực mạnh nhất của Trung Giới giới Cổ Võ này”.
Bởi vì sự xuất hiện của thiên kiếp hoàng kim, cả Trung Giới giới Cổ Võ đã được một phen chấn động.
Dẫu sao, loại thiên kiếp này, chỉ là thiên kiếp tồn tại trong truyền thuyết, hơn nữa võ sư có thể gọi được thiên kiếp hoàng kim đều đứng ở vị trí đỉnh của toàn giới Cổ Võ, dường như không có ngoại lệ.
Về phía Thiên Hải Tông bên này, tất cả các đệ tử của Thiên Hải Tông đều đứng ngây ra tại chỗ từ lâu.
Một vài trưởng lão của tông cũng xuất hiện, lập tức triển khai đại trận hộ tông của Thiên Hải Tông.
Bọn họ có thể cảm nhận được, thiên kiếp mà Dương Thanh tạo ra này vô cùng khủng khiếp, chỉ cần sơ suất một chút là có thể hủy diệt cả Thiên Hải Tông.
Dù chỉ vẻn vẹn dư chấn thôi, e là cũng có thể giết chết vô số đệ tử tông môn.
Dưới sự hướng dẫn của các trưởng lão Thiên Hải Tông, rất nhanh sau đó xung quanh Dương Thanh chẳng còn một bóng người.
Chỉ còn lại Dương Thanh vẫn đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, một luồng hơi thở lạnh đến rùng mình đang tràn ra từ trong cơ thể anh.
Thiên kiếp trên bầu trời của Thiên Hải Tông, dường như cũng đang chuẩn bị sẵn sàng giáng xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này, Dương Thanh đã hoàn toàn rơi vào trạng thái quên mình, không còn biết gì về tất cả những chuyện đang xảy ra xung quanh bản thân mình.
Dường như anh đang bước vào một vòng lặp luân hồi, bên trong vòng luân hồi này, anh là một tiều phu, cả đời mưu sinh bằng việc lên núi đốn củi, cho đến một hôm, anh vung chiếc rìu đốn củi vô số lần, sau một lần vung rìu, không gian lập tức bị vạch ra một khe nứt, vô số ánh sáng màu vàng kim phun ra từ trong khe nứt, lập tức khiến anh thức tỉnh bản năng võ thuật thiên phú của mình.
Ngay sau đó, anh ấy lại tiến vào một vòng luân hồi khác, ở kiếp này, anh là một kẻ vô dụng, từ nhỏ đã bị các anh chị em trong dòng họ bắt nạt, thậm chí đến cả bố mẹ ruột cũng xem thường anh, anh chịu cảnh một mình lẻ loi đơn độc, cuối cùng anh đành rời khỏi gia tộc, thầm lập lời thề, rồi sẽ có một ngày khiến cho tất cả những người ở đây phải hối hận, sau khi trải qua tháng năm dài dằng dặc, cuối cùng anh cũng đã đứng trên đỉnh cao của giới võ thuật, thế nhưng dòng họ võ thuật mà khiến anh ghi hận kia, đã bị diệt vong từ lâu rồi.
Từng kiếp, từng kiếp luân hồi trôi qua, giống như tia chớp điện lóe lên chớp nhoáng trong đầu của anh.
Mỗi lần vượt qua một kiếp luân hồi, hơi thở trên người anh lại mạnh mẽ dồi dào hơn một phần, mãi cho đến khi trải qua chín chín tám mốt kiếp luân hồi, một luồng khí tức khủng khiếp phun trào ra từ trong cơ thể của anh.
“Gàooo!”
Đột nhiên, vô số con rồng sấm sét gầm rú lên, như thể chúng đang triều bái quân vương của chúng vậy.
“Bùm!”
Chỉ một giây sau, một cảnh tượng mà khiến tất cả mọi người ở đây phải kinh hãi khiếp sợ đã xảy ra, những con rồng sấm sét đang phủ kín bầu trời, đều cùng nhau quỳ xuống dưới chân Dương Thanh.
Chương 2325: Thiên kiếp kết thúc
Cảnh tượng khiến mọi người sợ điếng hồn.
Tia chớp đầy trời hóa thành cả đàn rồng đồng loạt giáng xuống nuốt chửng Dương Thanh.
“Rầm rầm rầm!”
Mặt đất rung lắc như thể không gian sắp sụp đổ.
“Ai có thể cho tôi biết đây thật sự là thiên kiếp sao?”
Có người ngơ ngác hồi lâu, không nhịn được mới lên tiếng hỏi.
Lúc này, Dương Thanh đã chui vào trong thiên lôi, mọi người chỉ nhìn thấy ánh chớp chói mắt tỏa ra từ chỗ mà Dương Thanh mới đứng ban nãy, hoàn toàn không nhìn thấy Dương Thanh đâu cả.
Đừng nói là đệ tử bình thường của Thiên Hải Tông, dù là tông chủ thì cũng phải há hốc mồm, ông ta chỉ còn cảm giác là mình mù rời.
Thân là một trong những cao thủ đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, ông ta lại không thể nhìn thấu cách Dương Thanh độ thiên kiếp.
“Tên nhóc tới từ thế tục kia chắc đã tan thành mây khói rồi nhỉ?”
”Chắc chắn hắn đã chết rồi, thiên kiếp mạnh mẽ như vậy, dù là võ sư Thiên Cảnh lục phẩm cũng không thể vượt qua!”
“Không thể không thừa nhận là thanh niên tới từ thế tục này rất mạnh! Nếu hắn không chết, e là sẽ tiến vào Thượng Giới giới Cổ Võ, nhưng tiếc là mạnh như thế vẫn phải chết dưới thiên kiếp”.
...
Một đám người Thiên Hải Tông bắt đầu mở miệng nói lung tung.
“Cậu Dương!”
Mạc Thanh Tu siết chặt nắm đấm vì lo lắng, trên mặt là biểu cảm sốt ruột.
Tuy anh ta tin Dương Thanh có thể thành công độ kiếp nhưng thiên kiếp này thật sự quá khủng bố, nó khủng bố tới mức làm anh ta tuyệt vọng.
Anh ta và Dương Thanh mới vừa giao tranh, tuy thua Dương Thanh nhưng Mạc Thanh Tu cũng biết đối phương không dùng hết toàn lực, dù vậy vẫn đoán được đại khái thực lực của Dương Thanh.
Anh ta cho rằng dưới thiên kiếp mạnh mẽ như vậy, Dương Thanh không thể thành công.
“Anh, đây thật sự là thiên kiếp sao?”
Mạc Thanh Trúc đứng cạnh Mạc Thanh Tu tò mò hỏi.
Mạc Thanh Tu lắc đầu, mặt mày căng thẳng: “Anh chưa từng thấy thiên kiếp thế này bao giờ, cũng chưa từng nghe nói tới. Nhìn qua thì giống thiên kiếp nhưng khí tức của sấm sét vượt xa thiên kiếp, mỗi một tia sét đánh xuống thì lập tức bùng nổ khí thế hơn hẳn thiên kiếp bình thường”.
Mạc Thanh Trúc trợn to hai mắt: “Mặc dù không có đếm kỹ, nhưng cũng có thể đoán ra trong nháy mắt vừa rồi đã có mấy trăm tia sét đánh xuống. Nếu những tia sét này thật sự là lôi kiếp, vậy chẳng phải là Dương Thanh vừa mới hứng chịu mấy trăm tia thiên kiếp sao?”
Vẻ mặt Mạc Thanh Tu vô cùng khó nhìn nhưng anh ta vẫn gật đầu: “Cũng có thể cho rằng như vậy!”
Bên kia, Lưu Khánh đã ngơ ngác nhìn mọi thứ, trên mặt là biểu cảm khó tin.
Nhị trưởng lão cũng không thua kém, ông ta không thể tin nổi: “Điều này sao có thể chứ?”
“Sư phụ, đây là thiên kiếp à?”
Hà Đông Thành hỏi nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão lắc đầu, im lặng một hồi mới nói: “Dù không phải thiên kiếp thì đó cũng là mấy trăm tia sét mạnh hơn thiên kiếp!”
“Cái gì?”
Hà Đông Thành giật mình, không nhịn được mà hỏi: “Vậy chẳng phải là Dương Thanh này phải hứng chịu mấy trăm thiên kiếp chỉ trong tích tắc?”
Nhị trưởng lão gật đầu.
Hà Đông Thành ngẩn ra một lúc thì mừng rỡ, kích động nói: “Võ giả bình thường độ thiên kiếp thì chỉ có chín, hơn nữa còn có nhiều người không thể vượt qua, thậm chí là chết dưới thiên kiếp.
Bây giờ Dương Thanh phải chịu nhiều như vậy thì hắn chết chắc rồi!”
Nghe xong lời của Hà Đông Thành, nhị trưởng lão gật đầu: “Con nói không sai, dưới thiên kiếp đáng sợ như vậy, tên này tuyệt đối không sống nổi!”
Nói tới đây, trong lòng nhị trưởng lão lại cảm thấy đáng tiếc.
Ông ta vốn còn muốn tìm tòi bí mật trên người Dương Thanh, hiện tại, xem ra mọi chuyện đã không còn hi vọng.
Dưới thiên kiếp mạnh như thế, e là Dương Thanh sẽ chết tới mức không thể chết lần nữa.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi cao nhất của Thiên Hải Tông, tông chủ đang căng thẳng nhìn về phía Dương Thanh, trầm giọng nói: “Kẻ kia hiển nhiên phi phàm, bằng không sao có thể làm thiên đạo giáng xuống chín trăm chín mươi chín tia thiên kiếp như thế!”
Thân là tông chủ một tông, ông ta chắc chắn đó là thiên kiếp, hơn nữa còn là chín trăm chín mươi chín tia thiên kiếp.
Võ giả tầm thường chỉ cần vượt qua chín thiên kiếp là có thể đột phá.
Nhưng Dương Thanh lại phải chịu chín trăm chín mươi chín, chênh lệch gấp trăm lần, đúng là đáng sợ.
Sau khi chín trăm chín mươi chín tia thiên kiếp giáng xuống, vị trí của Dương Thanh đã biến thành biển sét, sấm nổ vang rền.
Lúc này, ở chính giữa biển sét, một bóng dáng trẻ tuổi đang khoanh chân mà ngồi.
Bên trong đan điền của anh, trạng thái của dịch linh khí đang trở nên cô đặc như sắp tạo thành một vật thật.
Vô số sấm sét đánh vào người anh, sau đó từ gân mạch chạy vào đan điền, tụ ở trên dịch linh khí.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trạng thái của dịch linh khí trong đan điền của Dương Thanh đã biến thành một thứ hình cầu.
Quả cầu này đang không ngừng to ra, đã to bằng một viên đan dược, đứng im trong đan điền của Dương Thanh.
“Bùm!”
Bất chợt, một luồng khí thế cuồng bạo bùng nổ từ trên người Dương Thanh.
“Ầm ầm!”
Nhất thời, đất bằng lắc lư như đang xảy ra địa chấn.
“Xảy ra chuyện gì? Rung động mạnh quá!”
“Có động đất à? Tôi đứng không vững rồi!”
“Chạy mau, có động đất!”
Có người hét lớn, mọi người vừa gào vừa chạy tới nơi an toàn.
Thoáng chốc, xung quanh Dương Thanh chỉ còn lại những người mạnh thật sự của Thiên Hải Tông.
Mặt ai cũng căng thẳng.
“Phải chống đỡ thôi, bằng không cả Thiên Hải Tông sẽ bị hủy mất!”
Một cường giả dẫn đầu mở miệng nói.
Lúc này, họ - những cao thủ mạnh nhất của Thiên Hải Tông phải cố gắng chống đỡ vì lỡ có gì bất cẩn thì kết giới do họ dựng nên sẽ bị tan vỡ.
Mà một khi kết giới không cả, e là cả Thiên Hải Tông sẽ bị chín trăm chín mươi chín tia thiên kiếp diệt tông.
Bên trong biển sét, Dương Thanh vẫn ngồi như cũ, dường như cả trời sấm sét không thể tổn thương được anh.
Trên xác thịt của anh dần xuất hiện một vòng tròn màu vàng đồng, kèm theo vô số tia sét li ti rất nhỏ không ngừng chạy dọc toàn thân.
Đúng lúc này, Dương Thanh mở mắt.
“Bùm! Đùng!”
Hai luồng sáng màu vàng phóng ra từ mắt anh như hai viên đạn, chúng đánh vỡ hai khối đá khổng lồ.
Trong thời khắc Dương Thanh mở mắt, vô số rồng vàng vốn đang vờn quanh điên cuồng chui vào cơ thể anh.
Chỉ có mười giây ngắn ngủi mà quanh thân Dương Thanh đã không còn con rồng sét nào nữa, chỉ còn mình anh đứng trơ trọi.
Đám cường giả Thiên Hải Tông thấy Dương Thanh còn sống thì hóa đá tập thể.
“Hắn còn sống?”
Tới khi một tiếng hét thảng thốt vang lên thì mọi người mới lấy lại tinh thần.
Nhị trưởng lão đờ đẫn nhìn chằm chằm Dương Thanh, nhưng thoáng chốc, sự điên cuồng bao phủ ông ta.
Nhị trưởng lão nói: “Ranh con, tôi cho cậu cơ hội cuối, về dưới trướng tôi, tôi tha cho cậu con đường sống!”
“Cút!”
Dương Thanh thốt ra một chữ khiến mọi người khiếp sợ.