Vợ của Hàn Khiếu Thiên mất sớm, bao nhiêu năm qua ông cụ vẫn ở một mình.
Tuy không hoàn toàn giao hết quyền hành cho Hàn Diệp nhưng trên cơ bản mọi việc của gia tộc đều giao cho Hàn Diệp và Đồng Chân - vợ của ông ta xử lý.
Chỉ có điều khi có việc quan trọng, nhất định phải báo cho ông cụ biết.
Thường ngày, Hàn Khiếu Thiên đều ở trong Tây Sương Viên của mình trồng rau trồng dưa, ngày tháng trôi qua rất êm đềm.
"Khoai lang nướng xong rồi, chỉ cần hai mươi phút là có thể ăn được".
Chắng mấy chốc Hàn Khiếu Thiên đi từ phòng bếp ra cười nói.
Dương Thanh cười nói: "Không ngờ tôi lại may mắn được nếm thử tay nghề của ông chủ Hàn, nếu người khác biết được, chắc chắn bọn họ sẽ ghen tỵ đỏ mắt mất!"
"Ha ha!"
Hàn Khiếu Thiên cười rộ lên, sau đó rót ly trà cho Dương Thanh rồi nói: "Sao bỗng nhiên cậu đến thăm tôi thế?"
"Hôm nay không phải sinh nhật của Phi Phi sao? Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhà họ Hàn, nói thế nào cũng phải đến thăm hỏi ông chủ Hàn một tiếng chứ!", Dương Thanh cười nói.
"Đúng rồi, đây là quà tôi chuẩn bị cho ông".
Dương Thanh lấy cái hộp nhỏ tinh xảo, trên hộp còn có ba chữ "Thiên Phủ Thành" ra.
Hàn Khiếu Thiên như một đứa trẻ, nhận được quà vô cùng vui vẻ. Ông cụ mở hộp quà ra ngay trước mặt Dương Thanh.
Chỉ thấy bên trong là một miếng đá Dzi Bead hoa sen.
"Đây là đá Dzi Bead hoa sen?"
Hàn Khiếu Thiên thở gấp, vẻ mặt phấn khích nói: "Cái lão già Trần Hưng Hải kia, lần trước tôi tới Thiên Phủ Thành đã chấm viên đá Dzi Bead hoa sen này rồi, cũng đã ra giá năm mươi triệu nhưng lão ta không chịu bán, còn nói đây là đá Dzi Bead hoa sen duy nhất ở Thiên Phủ Thành, chỉ để trưng bày chứ không bán".
"Không ngờ bây giờ cậu lại mua nó tặng cho tôi. Nếu lão già Trần Hưng Hải kia biết cậu mua là để tặng cho tôi chắc chắn lão ta sẽ tức chết, ha ha ha!"
Hàn Khiếu Thiên cười lớn.
Hai người Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải cũng trạc tuổi nhau, lại có sở thích chung cộng thêm mối quan hệ với Dương Thanh cho nên từ sau chuyến đi Châu Thành hai người đã trở thành bạn thân.
Dương Thanh cũng không ngờ Hàn Khiếu Thiên lại muốn mua viên đá Dzi Bead hoa sen này từ lâu, điều anh càng không ngờ hơn là Trần Hưng Hải lại không muốn bán.
"Ông chủ Hàn thích là được rồi!", Dương Thanh cười nói.
Hàn Khiếu Thiên cũng không câu nệ, nhận luôn món quà, nâng niu trong tay, yêu thích lắm.
Lập tức một mùi hương nồng nàn bay tới, lúc này Hàn Khiếu Thiên mới cẩn thận thu lại viên đá Dzi Bead hoa sen, cười nói: "Đến giờ rồi, khoai lang nướng nóng hổi ra lò đây!"
Chẳng mấy chốc Hàn Khiếu Thiên bưng một đĩa đồ nướng đi đến, bên trong có mấy củ khoai lang nướng.
"Cậu nếm thử xem mùi vị thế nào?"
Hàn Khiếu Thiên đang thổi hơi nóng trên củ khoai lang, hay tay không ngừng chuyền củ khoai lang qua lại vì quá nóng, ông cụ đưa củ khoai cho Dương Thanh: "Nóng lắm, coi chừng phỏng!"
Dương Thanh lột bỏ lớp vỏ khoai lang bị cháy khét, hương khoai lang nướng thơm lừng bỗng chốc xộc vào mũi anh.
"Chỉ nhìn màu khoai này cũng biết chắc chắn ăn rất ngon!"
Dương Thanh cười nói, sau đó cắn nhẹ một miếng.
Cắn một miếng, mùi thơm của khoai lang lan tràn trong khoang miệng, Dương Thanh vừa hít hà vừa nhai: "Ừm, rất thơm!"
"Ha ha, ăn ngon là được rồi!"
Thành quả lao động của mình được người khác khen ngợi, trong lòng Hàn Khiếu Thiên cảm thấy ngọt hơn ăn khoai.
Trong lúc hai người đang ăn khoai thì bỗng có người gõ cửa.
"Vào đi!"
Hàn Khiếu Thiên hô lên.
Sau đó, cửa biệt thự được mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước cửa.
"Sao con lại đến đây?"
Hàn Khiếu Thiên nhìn thấy Hàn Diệp, cau mày hỏi.
Hàn Diệp không trả lời ông cụ mà chỉ nhìn chằm chằm Dương Thanh đang ngồi cạnh ông cụ ăn khoai nướng.
Hàn Khiến Thiên tự tay nướng khoai lang, ngay cả ông ta cũng chưa được ăn thế mà Dương Thanh này có tài cán gì lại được ăn chứ?
"Bố, sao bố để cậu ta đến chỗ của bố? Lại còn cho cậu ta ăn khoai do bố nướng nữa?"
Hàn Diệp hơi kích động.
Ông ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao một kẻ bất tài bị gia tộc vứt bỏ lại được nhà họ Trần và nhà họ Quan coi trọng đến vậy, thậm chí bố mình cũng vô cùng ưu ái cậu ta?
Ông ta cực kỳ không hiểu, cũng cực kỳ không phục.
Hàn Khiếu Thiên nghe vậy nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, ông cụ híp mắt nói: "Cậu Thanh là khách quý của bố, con nói xem tại sao bố cho cậu ấy đến đây?"
"Bố, con đã điều tra được gốc gác của cậu ta. Tuy cậu ta là người của gia tộc Văn Vũ nhưng mười tám năm trước đã bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi. Bây giờ cậu ta cũng chỉ là một thằng tới ở rể của một gia tộc nhỏ ở Giang Hải mà thôi".
"Đúng là cậu ta đã cứu mạng bố nhưng nếu không có bố thì làm sao cậu ta có thể kết giao được với nhà họ Trần và nhà họ Quan chứ?"
"Nếu muốn tính ơn cứu mạng của cậu ta với bố thì bố đã trả lại cho cậu ta gấp đôi từ lâu rồi, hoàn toàn không cần phải qua lại với kiểu người như cậu ta nữa".
Hàn Diệp vội vàng nói ra hết thảy những gì mà ông ta đã điều tra được cho Hàn Khiếu Thiên nghe.
"Câm miệng!"
Hàn Khiếu Thiên giận đến run người, ông cụ bỗng quát lên: "Ai bảo anh điều tra cậu Thanh?"
"Cả đời của Hàn Khiếu Thiên này có bao giờ cần phải điều tra thân phận của người khác rồi mới kết bạn với người ta đâu?”
"Nếu anh không phải là con trai của Hàn Khiếu Thiên tôi, thì tôi đã đuổi anh ra khỏi gia tộc từ lâu rồi!"
"Mặc kệ cậu Thanh có thân phận gì, tôi chỉ biết cậu ấy là người cứu mạng tôi, tôi cũng hiểu được đạo lý có ơn phải báo!"
Hàn Khiếu Thiên giận không nhịn nổi. Ông cụ rất ít khi nổi giận, nhưng lần nào ông cụ nổi giận cũng đều là vì đứa con trai này.
Hàn Diệp ngây người, sắc mặt trắng bệch.
Quan Chính Sơn và Trần Hưng Hải cúp điện thoại của ông ta, không chịu nghe ông ta nói những chuyện liên quan đến Dương Thanh, mà bây giờ ngay cả bố ông ta cũng không muốn nghe ông ta nói.
"Anh còn không cút ra ngoài cho tôi!"
Hàn Khiếu Thiên giận dữ chỉ tay ra cửa.
Hàn Diệp tức giận, cắn răng nhìn Dương Thanh nói: "Nhóc con, tao mặc kệ mày có thủ đoạn gì khiến bố tao nghe lời mày như vậy, nhưng nếu để tao phát hiện ra mày ôm mục đích bất chính gì thì cho dù có chết, tao cũng sẽ không để cho mày thực hiện được đâu!"
Ông ta nói xong, tức giận đùng đùng rời đi.
"Thứ khốn nạn!"
Hàn Khiếu Thiên giận điên người.
Dương Thanh cười chua xót, anh bỗng không biết an ủi Hàn Khiếu Thiên thế nào.
Anh thật không ngờ Hàn Diệp lại chạy tới chỗ này gây chuyện với anh.
Hàn Khiếu Thiên cả đời sáng suốt sao có thể sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn cỡ này?
"Thanh à, xin lỗi cậu nhé, tôi cũng không ngờ thứ khốn nạn này lại đi điều tra cậu".
Hàn Khiếu Thiên áy náy nói.
Dương Thanh mỉm cười lắc đầu nói: "Chuyện của tôi cũng không có gì bí mật, ông chủ Hàn không cần phải để bụng, giữ gìn sức khỏe mới là điều quan trọng nhất".
Hàn Khiếu Thiên thở dài: "Nếu như nó có chút bản lĩnh thì tôi đã giao quyền cho nó từ lâu rồi!"
Đây là việc nhà của Hàn Khiếu Thiên, Dương Thanh cũng không tiện xen vào.
"Cậu thấy thế nào về hội giao lưu thương mại tỉnh lỵ ngày mai?"
Hàn Khiếu Thiên bỗng đổi đề tài, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hội giao lưu lần này được tổ chức sớm, hơn nữa còn do nhà họ Mạnh đăng cai nên tôi luôn cảm thấy bất an!"
- ---------------------------