Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành, trên mặt có vẻ nghiêm nghị.

Bởi vì ông lão không cảm nhận được chút sức sống nào từ đối phương, quanh người thành chủ Hoài Thành toàn tử khí.

Trong lúc ông lão đang quan sát thành chủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành bỗng hành động, cầm trường mâu lên tấn công ông lão.

“Keng!”

Mục thành chủ vội vung đao ngăn cản, linh đao và linh mâu va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Rầm rầm rầm!”

Vách núi sau lưng hai người không chịu nổi khí thế mạnh mẽ do hai món linh khí phát ra sau khi va chạm, vô số tảng đá vỡ nát rồi rơi xuống.

Điều khiến Mục thành chủ khiếp sợ chính là hình như thành chủ Hoài Thành đã mạnh hơn.

Ông lão đã dùng bí pháp thì mới có thực lực mạnh thế này, còn phải trả giá rất đắt, sau khi dùng xong, cho dù ông lão còn sống thì cũng biến thành kẻ tàn tật.

Có thể nói, bây giờ thực lực của ông lão sánh ngang với Thiên Cảnh Nhất Phẩm.

Nhưng từ sức mạnh của thành chủ Hoài Thành khi đánh với ông lão hồi nãy, chắc chắn lão ta cũng đạt tới Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi.

Đây không phải chuyện chính, quan trọng là mắt thành chủ Hoài Thành trống rỗng, quanh người nồng nặc tử khí, chỉ người chết mới có tử khí dày đặc như thế thôi.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy thành chủ Hoài Thành đã chết.

“Keng keng keng!”

Trong lúc Mục thành chủ đang kinh ngạc, đòn tấn công của thành chủ Hoài Thành lại ập đến. Lão ta điên cuồng vung trường mâu, Mục thành chủ vội giơ đao đánh trả, tiếng hai món vũ khí va vào nhau vang lên không ngớt.

Kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang canh chừng bên ngoài hang núi, cuộc chiến trong hang vừa nổ ra, ông ta đã cảm nhận được ngay.

“Thành chủ!”

Ông ta vội rút kiếm xông vào.

Ông ta nhanh chóng vào trong hang, thấy Mục thành chủ đang giao chiến với thành chủ Hoài Thành.

“Thành chủ! Để tôi giúp ông một tay!”

Kiếm khách Ảnh Tử hô lớn, cầm linh kiếm xông tới.

Mục thành chủ sợ hãi nói: “Đừng tới đây!”

Kiếm khách Ảnh Tử đã bị cụt một tay, thực lực giảm mạnh, còn thực lực của thành chủ Hoài Thành đã sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh, nếu kiếm khách Ảnh Tử bị thành chủ Hoài Thành đánh trúng, không chết cũng bị thương.

Nhưng kiếm khách Ảnh Tử đã xông tới sau lưng thành chủ Hoài Thành, không kịp lùi lại nữa.

Trường kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử bỗng đâm về phía thành chủ Hoài Thành.

Phía trước thành chủ Hoài Thành là Mục thành chủ đang tấn công, nên lão ta không thể quan tâm phía sau được.

“Phập!”

Ngay sau đó, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử đâm thẳng vào người thành chủ Hoài Thành.

Kiếm khách Ảnh Tử hết sức mừng rỡ, không ngờ lại đâm trúng.

Nhưng ông ta còn chưa kịp hoàn hồn từ niềm vui, thành chủ Hoài Thành đã quay người lại, đâm trường mâu về phía kiếm khách Ảnh Tử.

“Mau lùi lại đi!”

Mục thành chủ biến sắc, vội hét lớn, điên cuồng chém linh đao vào người thành chủ Hoài Thành.

“Bịch bịch bịch!”

Sau khi cảm nhận được sát khí của thành chủ Hoài Thành với mình, kiếm khách Ảnh Tử lập tức bỏ kiếm, lùi ra sau mấy chục bước, trường kiếm vẫn cắm trên người thành chủ Hoài Thành.

Tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng tốc độ của thành chủ Hoài Thành cũng không chậm, lão ta điên cuồng xông tới chỗ ông ta, để mặc đòn tấn công của Mục thành chủ giáng xuống người mình.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn mà sững sờ, ông ta tận mắt thấy Mục thành chủ chém mấy nhát liên tiếp vào người thành chủ Hoài Thành, nhưng chỉ để lại vết thương trên người lão ta, chứ chưa thể khiến lão ta ngã xuống.

Kiếm khách Ảnh Tử khiếp sợ nói: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?”

“Mau trốn đi!”

Mục thành chủ điên cuồng tấn công lưng thành chủ Hoài Thành, đồng thời nói lớn với kiếm khách Ảnh Tử: “Ông ta chết rồi, bây giờ chỉ là một con rối không biết đau đớn thôi”.

“Không những thế, cường độ cơ thể của ông ta mạnh lên quá nhiều, linh đao của tôi chỉ có thể miễn cưỡng để lại vết thương trên người ông ta, nhưng vết thương đó cũng sẽ nhanh chóng khép lại”.

Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, kiếm khách Ảnh Tử vô cùng khiếp sợ.

Ông ta đã chứng kiến sự đáng sợ của thành chủ Hoài Thành, chỉ với thực lực của ông ta bây giờ thì không thể khiến đối phương bị thương nặng, nhát kiếm vừa rồi của ông ta vốn chẳng nhằm nhò gì với thành chủ Hoài Thành.

Ông ta vội bỏ chạy bán sống bán chết, một khi bị thành chủ Hoài Thành đánh trúng, ông ta chỉ còn đường chết thôi.

Nhờ sự ngăn cản của Mục thành chủ, rốt cuộc kiếm khách Ảnh Tử cũng thuận lợi rời khỏi hang.

Mục thành chủ nhanh chóng đuổi theo thành chủ Hoài Thành ra khỏi hang núi.

“Đó là thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ, họ đang giao chiến với nhau!”

“Không ngờ là họ thật! Họ đã bước vào Thiên Cảnh rồi ư? Bằng không, sao họ lại phát huy được thực lực khủng khiếp như thế chứ?”



Cũng như Mục phủ, xung quanh phủ Hoài Thành có rất nhiều cao thủ đang âm thầm quan sát.

Thực lực khủng khiếp mà Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành thể hiện ra đã khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Trước sự kinh hãi của mọi người, các tòa nhà ở phủ Hoài Thành liên tục sụp đổ.

Còn người của phủ Hoài Thành thì đã rời đi từ lâu.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn hai người đang giao chiến với nhau, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

Ông ta biết Mục thành chủ không kiên trì được lâu nữa, nhưng ông ta không giúp nổi Mục thành chủ, lúc này thực lực của thành chủ Hoài Thành đã sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh rồi.

Những cao thủ ẩn núp xung quanh phủ Hoài Thành đều choáng váng, đây là lần đầu tiên họ tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa cao thủ sánh ngang Thiên Cảnh, đúng là hết sức bổ mắt.

“Rầm!”

Đúng lúc này, trường mâu ở tay phải thành chủ Hoài Thành bỗng đập trúng người Mục thành chủ, Mục thành chủ nặng nề rơi xuống đất như một quả đạn pháo.

“Thành chủ!”

Kiếm khách Ảnh Tử hô lớn, xông tới.

Lúc này, thành chủ Hoài Thành đã giơ trường mâu lên, lao đến chỗ Mục thành chủ.

“Đi đi! Mau rời khỏi nơi này!”

Mục thành chủ dốc toàn lực đẩy kiếm khách Ảnh Tử ra, kiếm khách Ảnh Tử lập tức lùi xa mấy chục mét.

Mục thành chủ run rẩy đứng đấy, nắm chặt đại đao, nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành đang đến gần mình.

“Phập!”

Mục thành chủ vừa vung đại đao lên, linh mâu trong tay phải thành chủ Hoài Thành đã đâm trúng ngực ông lão.

“Thành chủ!”

Kiếm khách Ảnh Tử đau khổ hét lên, đang định đến gần.

Mục thành chủ quát: “Không được tới đây!”

Sau đó, ông lão bỗng nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, trong mắt tràn ngập sự quyết tâm. Ông lão ôm lấy thành chủ Hoài Thành.

Ngay sau đó, khí thế của ông lão lập tức tăng vọt.

Không gian xung quanh như méo mó cả đi.

“Trận chiến sắp kết thúc à?”

“Kết thúc gì chứ? Mục thành chủ đang định chết chung với thành chủ Hoài Thành!”

“Không xong, Mục thành chủ định tự nổ đấy!”

Có người hoảng sợ nói.

Ngay sau khi ông ta dứt lời, những cao thủ núp quanh phủ Hoài Thành đều quay người bỏ chạy như điên.

“Sau này, Mục phủ giao cho ông nhé!”

Mục thành chủ bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, cơ thể ông lão cũng hơi phình lên, khí thế khủng khiếp lan ra từ người ông lão.

Thành chủ Hoài Thành bị ông lão giữ chặt lấy, không sao thoát ra được.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ bằng đôi mắt đỏ hoe, cắn răng: “Trừ khi tôi chết, bằng không, Mục phủ sẽ không diệt vong!”

“Ha ha ha ha, tốt lắm!”

Mục thành chủ cười lớn: “Có câu nói này của ông, tôi yên tâm rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK