Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Dương Thanh đang ngơ ngác, một giọng nói khác lại vang lên: “Cút!”

Nghe thấy giọng nói này, Dương Thanh kinh ngạc đến mức sững sờ.

Lần này, anh khẳng định chắc chắn rằng giọng nói hồi nãy phát ra từ biển lửa.

“Cút khỏi nơi này, bằng không, chết!”

Dương Thanh còn chưa kịp hoàn hồn, một giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm lại vang lên.

Ba bộ xương phát ra ba giọng nói, hai giọng nói trong đó đều bảo anh cút, chỉ có một bộ xương đang gọi anh.

“Tiền bối, tiền bối nghe thấy chưa?”

Thấy Ma Thần không có phản ứng gì, Dương Thanh hỏi.

Ma Thần ngờ vực hỏi: “Nghe thấy gì?”

Dương Thanh ngơ ngác, vì Ma Thần đang bám lên người anh nên có thể cảm nhận được tất cả những gì mà anh cảm nhận, nhưng bây giờ, Ma Thần lại không nghe thấy ba giọng nói hồi nãy.

Dương Thanh nói: “Trong ba bộ xương giữa biển lửa, có hai bộ bảo tôi cút, còn một bộ khác thì gọi tôi tới gần”.

“Sao cơ?”

Ma Thần vô cùng kinh ngạc, lập tức trầm giọng nói: “Cậu chắc chắn rằng có bộ xương đang gọi cậu qua đó à?”

Dương Thanh gật đầu: “Đúng thế!”

Ma Thần lập tức im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, giọng Ma Thần mới vang lên: “Nếu đối phương đã gọi thì cậu vào đó là được!”

Dương Thanh nhìn biển lửa cháy dữ dội, bỗng thấy hơi sợ hãi.

Rõ ràng biển lửa này đã cháy rất nhiều năm, còn chưa đến gần đã cảm nhận được sóng nhiệt nóng rực, nếu bước vào đấy thật thì còn mạng sống ư?

Quan trọng nhất chính là trong số ba bộ xương, có hai bộ xương đã bảo anh cút.

Khi còn sống, chắc chắn chủ nhân của ba bộ xương này đều là cao thủ hàng đầu, bằng không đã không thể phóng ra khí thế mạnh như thế sau khi chết bao năm, chỉ còn xương trắng.

Quan trọng là xương họ vẫn luôn chìm trong biển lửa, nhưng không hề hư hại.

Trong lúc Dương Thanh đang do dự xem có nên qua đó không, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Mau tới đây!”

Không hiểu sao Dương Thanh cứ thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, khiến anh thấy thân thiết một cách khó hiểu.

Nhưng anh rất khẳng định, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy giọng nói này.

Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói này mà đã có cảm giác quen thuộc, đúng là kỳ lạ.

“Nếu cậu dám bước vào biển lửa một bước, tôi sẽ giết cậu!”

Một giọng nói đầy sát khí vang lên.

Chỉ mình giọng nói đã khiến Dương Thanh cảm nhận được áp lực khổng lồ.

Một giọng nói đầy sát khí khác cũng vang lên: “Nơi này không phải chỗ cho sâu kiến như cậu bước vào, cút khỏi đây, tôi sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì”.

“Hừ!”

Giọng nói ban đầu lạnh lùng nói: “Chỉ với các người mà cũng đòi giết người mà tôi muốn bảo vệ ư?”

Cùng lúc đó, áp lực mạnh mẽ hơn cũng trải rộng khắp vùng đất mai táng thần.

Dương Thanh run rẩy, áp lực này quá mạnh, khiến anh chỉ muốn quỳ rạp ra đất.

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được áp lực mạnh như thế, có thể khẳng định, chắc chắn thực lực của đối phương đã ở đỉnh cao của Thiên Cảnh.

Bây giờ Dương Thanh chỉ có cơ thể vượt qua thiên kiếp, cảnh giới vẫn chưa đột phá, thế nên vẫn chưa phải cao thủ Thiên Cảnh thực thụ.

Chắc chắn cao thủ Thiên Cảnh đỉnh phong trước mặt anh là cao thủ hàng đầu.

Trong lúc nhất thời, ba bộ xương đều phóng áp lực mạnh mẽ ra, biển lửa như cháy dữ dội hơn, như muốn nung chảy cả không gian này.

“Sắp hết một nén nhang rồi, nếu cậu vẫn không nhận được sự tán thành của một Ma Thần viễn cổ, suốt kiếp này cậu chỉ có thể làm kẻ tàn phế thôi, Dương Thanh, cậu cam lòng à?”

Giọng Ma Thần bỗng vang lên bên tai Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn chằm chằm vào biển lửa, thoáng do dự, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Nếu phải làm kẻ tàn phế suốt cuộc đời còn lại, tôi thà chết còn hơn!”

Dương Thanh hét lớn, lập tức đi vào trong biển lửa.

Mỗi khi bước một bước, anh lại cảm nhận được áp lực từ biển lửa càng lớn hơn, khi anh đến rìa biển lửa, áp lực đã mạnh đến mức khiến anh không di chuyển được nửa bước.

Anh chật vật giơ chân lên rồi lại đặt xuống, áp lực khổng lồ vẫn đang ngăn cản anh.

Nhưng anh vẫn cố chịu áp lực khổng lồ như muốn đè bẹp anh, tiến lên từng bước.

“A!”

Anh hét lớn, bỗng bước thêm một bước.

Lúc này, anh chỉ cách biển lửa một bước nữa, chỉ cần anh đi nốt là có thể tiến vào trong biển lửa.

Nhưng còn chưa tiến vào biển lửa, mới ở rìa biển lửa thôi mà anh đã cảm nhận được nhiệt độ chưa từng có, như muốn thiêu cháy anh rồi.

Dương Thanh đứng ở rìa biển lửa, mãi vẫn không dám vào.

Đối với anh, đây chính là lựa chọn sống còn, anh cũng không biết nếu bước vào biển lửa, liệu anh có ngăn cản được lửa cháy không.

Nếu không ngăn nổi, có lẽ anh sẽ bỏ mạng trong biển lửa ngay tức khắc.

Lúc này, ba bộ xương trong biển lửa cũng không nói gì nữa.

Tuy không còn tiếng động gì, nhưng Dương Thanh lại thấy như đang bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào.

Vào giây phút này, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, có những gian khổ khi anh bước lên con đường võ đạo, cũng có sự bất đắc dĩ khi anh bắt buộc phải giấu vợ con đi, còn có cả sự áy náy khi không thể bảo vệ bạn bè bên cạnh nữa.

Nghĩ tới những cảnh tượng khiến lòng anh chua xót, mắt Dương Thanh đỏ hoe, huyết mạch cuồng hóa lập tức được kích hoạt.

“Dù có chết, tôi cũng phải chết đứng!”

Dương Thanh hét lớn, bỗng sải bước tiến vào biển lửa.

Đúng lúc anh bước vào biển lửa, biển lửa lập tức biến mất, ba bộ xương kia cũng biến mất theo.

Không những thế, cảnh tượng xung quanh anh cũng có sự thay đổi.

Biển lửa giữa vùng đất mai táng thần đã trở thành biển hoa.

Dương Thanh hỏi: “Tiền bối, đây là đâu thế?”

Anh muốn xin sự giúp đỡ từ Ma Thần, nhưng không nhận được câu trả lời.

Dương Thanh hỏi tiếp: “Tiền bối, tiền bối còn đó không?”

Vẫn không có câu trả lời nào từ Ma Thần.

Dương Thanh thử cảm nhận, phát hiện linh hồn Ma Thần không còn ở trong người mình nữa.

Chẳng lẽ Ma Thần đã rời khỏi cơ thể anh rồi ư?

“Thanh à!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.

Ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt anh.

“Mẹ!”

Khi nhìn rõ người phụ nữ xuất hiện trước mặt mình, Dương Thanh lập tức hô lên kinh ngạc.

Anh không thể kiểm soát tâm trạng nữa, nước mắt rơi như mưa.

“Thanh à, Thanh của mẹ, mẹ nhớ con lắm!”

Dương Tuyết Nhạn rảo bước về phía trước, ôm chặt lấy Dương Thanh.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ!”

Mặt Dương Thanh đầy nước mắt, anh không ngờ anh còn có cơ hội nhìn thấy mẹ mình.

Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, mẹ anh đã qua đời nhiều năm, năm đó anh đã tận mắt thấy mẹ mình qua đời, sao mẹ lại ở đây chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK