Nếu anh không biết sự mạnh mẽ của Đế Thôn thì cũng thôi, nhưng hồi nãy, giới chủ vừa cho anh biết rằng thế giới nhỏ phía sau hội trưởng lão chính là Đế Thôn.
Nhưng giờ Đế Thôn đã biến mất.
“Không có gì là không thể, cậu nghĩ không thể chỉ vì tầm nhìn của cậu quá thấp thôi”.
Giới chủ nhìn Dương Thanh rồi nói tiếp: “Chẳng hạn, khi chưa tiếp xúc với võ đạo, cậu đã bao giờ nghĩ sẽ có ngày cậu gặp được cao thủ cấp bậc như tôi chưa?”
Lão nói rồi bỗng khoát tay, cảnh tượng khiến Dương Thanh khiếp sợ bỗng xảy ra.
Thế ngoại đào nguyên có chim hót hoa nở bỗng bị băng tuyết phủ kín.
Hơi lạnh thấu xương khiến Dương Thanh không khỏi rùng mình.
“Đi!”
Giới chủ bỗng khoát tay, núi tuyết cách họ mấy trăm mét lập tức có tuyết lở.
“Rầm rầm!”
Vào lúc này, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội.
Dương Thanh tận mắt chứng kiến tuyết lở ập tới chỗ mình, anh định lùi lại nhưng phát hiện núi tuyết phía sau đã chặn mất đường lui của anh.
Trong lúc anh đang nghĩ xem nên lùi kiểu gì, tuyết lở đã ập tới trước mặt anh, sắp chôn vùi anh.
Nhưng đúng lúc này, băng tuyết bỗng biến mất, lại quay về khung cảnh thế ngoại đào nguyên trước đó.
Trong mắt Dương Thanh tràn ngập sự vui mừng vì sống sót sau tai họa, anh ngơ ngác nhìn về phía giới chủ: “Tiền bối, hồi nãy...”
“Ảo cảnh!”
Giới chủ thản nhiên nói.
“Ảo cảnh ư?”
Dương Thanh mở to mắt, anh từng tiếp xúc với ảo cảnh khi ở thế tục, nhưng cũng không chân thực thế này.
Hồi nãy anh đã cảm nhận rõ hơi lạnh thấu xương, thậm chí gió rét khi tuyết lở xuất hiện cũng vô cùng chân thực, không khác thế giới thực chút nào.
Nếu tuyết lở hồi nãy là ảo cảnh, vậy thế ngoại đào nguyên trước mặt anh có phải ảo cảnh không?
Lúc này, giới chủ nói: “Không sai, chuyện vừa xảy ra chính là ảo cảnh!”
Dương Thanh chưa kịp hỏi thêm, giới chủ đã nói tiếp: “Giống như tôi vừa nói, vì tầm nhìn của cậu thấp nên nhận thức cũng khác nhau, nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ suốt đời này cậu cũng không nghĩ trên đời có ảo cảnh chân thực như thế nhỉ?”
Dương Thanh lập tức im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trước đó, khi bị Khương Cửu Hùng đưa tới đây, anh còn nghĩ xem có nên liều mạng không, giờ nhìn lại, anh đúng là ngu xuẩn.
Với thực lực mạnh mẽ của giới chủ, chỉ một suy nghĩ của lão cũng có thể tạo ra ảo cảnh như thật, chẳng hạn như ảo cảnh hồi nãy.
Gặp phải cao thủ có cấp bậc như thế, anh đánh thế nào đây?
“Tạm thời thì người ngoài vẫn chưa biết tin Đế Thôn biến mất, ngay cả cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không biết chuyện này”.
Giới chủ nhìn Dương Thanh, nói tiếp: “Chắc cậu hiểu rõ hơn tôi, Hạ Giới giới Cổ Võ không dám hành động thiếu suy nghĩ vì kiêng dè cao thủ Đế Thôn xuất hiện”.
“Nếu họ biết Đế Thôn đã biến mất, cậu nghĩ cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ còn nhượng bộ như bây giờ ư?”
Sắc mặt Dương Thanh hết sức khó coi, đúng như giới chủ nói, một khi tin Đế Thôn đã biến mất bị lộ, thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ không nhượng bộ như bây giờ nữa, khi đó cả thế tục sẽ hóa thành địa ngục trần gian.
Giới chủ nhìn Dương Thanh: “Chắc giờ cậu đang nghĩ nếu tin Đế Thôn biến mất bị lộ, thế tục sẽ nhanh chóng bị xâm lược nhỉ?”
Dương Thanh chỉ khẽ gật đầu, nhưng nét mặt anh vô cùng nghiêm nghị.
Giới chủ nói tiếp: “Cảnh giới của tôi đã rất gần với Thiên Cảnh Thất Phẩm, tôi có linh cảm ngày này sẽ không xa”.
Nói đến đây, lão nhìn về phía Dương Thanh, thoáng im lặng rồi nói: “Một khi đột phá, tôi bắt buộc phải rời khỏi Trung Giới giới Cổ Võ, khi đó sẽ có rất nhiều cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ muốn giành lấy vị trí giới chủ”.
“Cho dù là ai trong số họ trở thành giới chủ thì cũng sẽ nghĩ cách mở lối vào Thượng Giới giới Cổ Võ, một khi lối vào mở, chắc cậu biết rõ sẽ xảy ra chuyện đáng sợ đến mức nào”.
Nói đến đây, giới chủ ngừng lại, bình tĩnh nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh cảm thấy vô cùng phức tạp, không ngờ lần đầu tiên anh đến Trung Giới giới Cổ Võ lại là như thế.
Anh cũng hiểu ý giới chủ, trừ khi anh trở thành giới chủ, bằng không, chẳng mấy chốc, Trung Giới giới Cổ Võ sẽ bị xâm lược, một khi như thế, thế giới mới do Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục tạo thành cũng sẽ bị xâm lược theo.
Nhưng giờ anh chỉ miễn cưỡng có sức chiến đấu Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ, còn tu vi của anh đang ở cấp bậc gì, ngay cả anh cũng không rõ.
Anh chỉ biết công pháp tu luyện của anh đến từ Đế Thôn, cũng là công pháp Tu Tiên mà giới chủ nói.
Cấp bậc trong công pháp Tu Tiên cũng khác xa với công pháp Cổ Võ, mỗi khi người Tu Tiên đột phá một cảnh giới thì thực lực sẽ tăng vọt.
Nghĩ tới đây, anh bỗng nhìn về phía giới chủ, nói: “Tiền bối muốn tôi trở thành giới chủ Trung Giới vì công pháp tu luyện của tôi sẽ giúp thực lực tăng vọt mỗi khi cảnh giới tăng lên đúng không?”
Giới chủ gật đầu: “Công pháp Tu Tiên được chia thành năm cảnh giới lớn là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần”.
“Luyện Khí tương đương Thiên Cảnh Nhất Phẩm và Thiên Cảnh Nhị Phẩm, Trúc Cơ tương đương Thiên Cảnh Tam Phẩm và Thiên Cảnh Tứ Phẩm, Kết Đan tương đương Thiên Cảnh Ngũ Phẩm và Thiên Cảnh Lục Phẩm, Nguyên Anh tương đương Thiên Cảnh Thất Phẩm và Thiên Cảnh Bát Phẩm, còn cao thủ Hóa Thần thì sánh ngang với Thiên Cảnh Cửu Phẩm, thậm chí mạnh hơn!”
“Với thực lực của cậu bây giờ, chắc cậu vừa Trúc Cơ không lâu, một khi Kết Đan, sức chiến đấu của cậu sẽ sánh ngang với cao thủ Cổ Võ Thiên Cảnh Ngũ Phẩm, thậm chí Thiên Cảnh Lục Phẩm”.
“Tuy giờ cậu chỉ có thực lực Trúc Cơ nhưng cũng mới chỉ là khởi đầu, nếu tìm được một người thầy sẵn lòng dạy bảo cậu, thực lực của cậu sẽ tăng vọt, không lâu nữa cậu sẽ Kết Đan, một khi Kết Đan, thực lực của cậu sẽ tăng đáng kể”.
“Nghiêm túc mà nói, theo cách tính của công pháp Tu Tiên, giờ cậu chỉ cách Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong một cảnh giới mà thôi”.
Dương Thanh vô cùng chấn động, anh biết công pháp Tu Tiên lợi hại nhưng không ngờ lại lợi hại đến thế, nhất là cao thủ Hóa Thần còn mạnh hơn cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm.
“Tuy cấp bậc của công pháp Tu Tiên không nhiều như công pháp Cổ Võ, nhưng chắc chắn độ khó khi đột phá sẽ vượt xa công pháp Cổ Võ đúng không?”
Giới chủ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, như đang nhìn một món báu vật bị bỏ phí.
“Nếu là người Tu Tiên khác, có lẽ độ khó khi đột phá sẽ rất lớn, nhưng cậu là ngoại lệ!”
Nghe thấy giới chủ nói thế, Dương Thanh vô cùng khó hiểu, anh hỏi: “Tại sao tôi lại là ngoại lệ?”