Sức chiến đấu mà Dương Thanh thể hiện hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Anh có thể đấu với tứ trưởng lão của Thiên Hải Tông là đã khiến người ta kinh ngạc rồi, nhưng không ngờ, bây giờ lại còn có thể trấn áp cả Lê Nguyên Thanh.
“Ranh con, buông tay!”
Vẻ mặt Lê Nguyên Thanh vô cùng kinh sợ, sức mạnh khổng lồ từ cánh tay Dương Thanh khiến trong lòng ông ta thực sự sợ hãi.
“Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao tứ trưởng lão Thiên Hải Tông lại hô lên buông tay vậy?”
Trong thành Bạch Hổ, có một vài võ giả tu vi khá thấp, vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Một cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm hậu kỳ đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt nặng nề nói: “Bởi vì, lúc này sức chiến đấu của Dương Thanh đã vượt qua Lê Nguyên Thanh”.
“Sao có thể chứ? Lê Nguyên Thanh là tứ trưởng lão của Thiên Hải Tông, thực lực Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, Dương Thanh chỉ là một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi, sao có thể là đối thủ của Lê Nguyên Thanh chứ?”
“Sự thật là như vậy! Nếu không Lê Nguyên Thanh tại sao lại bảo Dương Thanh buông tay?”
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Dương Thanh là một ma tu, anh ta coi như xong rồi, thành chủ Ngô Hùng Bá biết thân phận ma tu của anh ta rồi chắc chắn sẽ không bảo vệ anh ta nữa”.
Mọi người bàn luận ồn ào, gần như tất cả mọi người đều nghĩ Dương Thanh coi như xong rồi.
Thân phận ma tu ở Trung Giới giới Cổ Võ chính là kiểu người ai ai cũng đánh đuổi, huống chi Ngô Hùng Bá còn là chủ một thành, nếu biết được thân phận Dương Thanh rồi mà còn muốn bảo vệ Dương Thanh đến cùng, thì người của Trung Giới giới Cổ Võ sẽ nhìn ông ta thế nào?
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào Dương Thanh.
Mái tóc dài màu tím của anh tung bay, ma lực sôi sục khắp người, tựa như một đại ma đầu đến từ Ma Uyên vậy.
Vẻ mặt Võ Xương vô cùng nặng nề, thân là đại lão đứng trên đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, đương nhiên ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng, khí thế trên người Dương Thanh lúc này mạnh đến nhường nào.
Có thể nói, không hề kém so với cấp bậc cao thủ như ông ta.
Ngô Hùng Bá đứng một bên, vẻ mặt cũng nặng nề chưa từng thấy.
Thân là thành chủ của thành Bạch Hổ, ông ta biết rất rõ, một ma tu xuất hiện sẽ khiến Trung Giới giới Cổ Võ kinh động đến nhường nào.
Nếu là lúc trước, ông ta sẽ không do dự bảo vệ Dương Thanh, nhưng bây giờ thì ông ta lại do dự.
Biết rõ thân phận ma tu của Dương Thanh, nếu vẫn còn giúp đỡ thì sẽ đứng về phía đối lập với tất cả cao thủ ở Trung Giới giới Cổ Võ.
“Ngô Hùng Bá, đây là người mà ông muốn bảo vệ đến cùng sao?”
Võ Xương bỗng nhìn Ngô Hùng Bá, khẽ nhếch miệng châm chọc, khiêu khích nói: “Tôi lại rất muốn biết, bây giờ ông còn muốn bảo vệ cậu ta không?”
Ngô Hùng Bá không nói gì, vẻ mặt nặng nề nhìn Dương Thanh chằm chằm.
Lúc này, hai mắt Dương Thanh tối đen, gương mặt có vẻ đau khổ, tay anh tựa như một cái kìm kẹp chặt cổ tay Lê Nguyên Thanh.
Ma khí không ngừng tuôn trào trong người anh, sát ý bừng bừng, khiến anh có cảm giác như muôn hủy diệt tất cả mọi thứ trước mặt.
Anh biết rất rõ, một khi anh thật sự giết chết Lê Nguyên Thanh trước mắt này, e rằng ma khí sẽ hoàn toàn chiếm lấy ý chí của anh, khiến anh mất khống chế hoàn toàn.
Chính vì như vậy, nên anh mới chần chừ không giết chết Lê Nguyên Thanh.
“Rầm rầm rầm!”
Lê Nguyên Thanh siết chặt tay còn lại, không ngừng tấn công trước ngực Dương thanh, đồng tời còn tức giận rống lên: “Buông tay! Anh buông ra cho tôi!”
Vậy mà một quyền có thể đánh nát một ngọn núi của ông ta khi đánh vào ngực Dương Thanh lại giống như đấm vào tấm thép vậy, căn bản không gây sát thương gì cho Dương Thanh.
“Dương Thanh!”
Ngay lúc này, trong quân doanh Thiên Hải Tông bỗng có một cao thủ bước ra, nhìn Dương Thanh nói: “Buông tay!”
“Là tam trưởng lão của Thiên Hải Tông, Tiêu Thanh Vân!”
“Ông ấy cũng muốn ra tay sao?”
“Hai trưởng lão Thiên Cảnh đỉnh cao lục phẩm của Thiên Hải Tông liên thủ, cho dù Dương Thanh có mạnh thì cũng bị trấn áp thôi!”
Tiêu Thanh Vân xuất hiện lập tức khiến bầu không khí xung quanh lên đến đỉnh điểm.
Lê Nguyên Thanh thấy ông ta xuất hiện, lập tức vui mừng, lớn tiếng nói: “Tam trưởng lão, ông và tôi liên thủ, giết chết tên này!”
Thế nhưng Tiêu Thanh Vân lại không có ý ra tay, mà lập tức khoanh chân ngồi xếp bằng, sau đó lấy mõ ra gõ.
“Cộc cộc cộc!”
Âm thanh gõ mõ rất trong, còn Tiêu Thanh Vân vừa gõ mõ vừa lẩm bẩm niệm trong miệng, tựa như đang đọc kinh Phật vậy.
“Đây là…”
Thấy vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác, ngay cả Võ Xương cũng kinh ngạc.
Thân là tông chủ Thiên Hải Tông, tình hình tất cả mọi người trong tông môn, ông ta đều nắm rõ, nhưng trước giờ ông ta chưa từng thấy Tiêu Thanh Vân gõ mõ bao giờ.
Có người không nhịn được hỏi: “Ông ta đang làm gì vậy?”
“Sao lại cảm thấy có chút kỳ lạ vậy? Tiêu Thanh Vân đang gõ mõ, chẳng lẽ ông ta còn tu Phật sao?”
“Trung Giới giới Cổ Võ ở đâu ra lại có tu Phật chứ?”
Tất cả mọi người sửng sốt, rất nhiều người đều tò mò về hành động của Tiêu Thanh Vân.
Bọn họ không hiểu nổi Tiêu Thanh Vân đang làm gì.
“Tam trưởng lão, ông đang làm gì vậy? Liên thủ với tôi, giết chết tên này đi chứ!”
Thấy Tiêu Thanh Vân không đến giúp mình, Lê Nguyên Thanh lập tức sốt sắng, lớn tiếng rống lên.
Ông ta có cảm giác, Dương Thanh đã hoàn toàn mất kiểm soát, bất cứ khi nào cũng có thể giết chết ông ta.
Một khi Dương Thanh ra tay thì ông ta thật sự sẽ chết.
Thế nhưng đối với cầu viện của công ta, Tiêu Thanh Vân lại thờ ơ xem như không, giống như cao tăng đắc đạo đang gõ mõ tụng kinh vậy.
“Mau nhìn! Ma uy trên người Dương Thanh đang yếu dần!”
Có người bỗng phát hiện ra thốt lên.
Lúc này mọi người mới phát hiện, ma uy quanh người Dương Thanh đang biến mất, mà khắp người anh dường như còn có một luồng sáng vàng.
“Là Tiêu Thanh Vân!”
Có người lại kinh ngạc nói: “Tôi biết rồi, Tiêu Thanh Vân đang niệm Trấn Ma Kinh của Phật Môn! Có thể trấn áp ma khí trong người ma tu!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, đều nhìn sang Tiêu Thanh Vân.
Quả là như vậy, sau khi Tiêu Thanh Vân gõ mõ, niệm kinh Phật, từng luồng sáng vàng nhàn nhạt không ngừng ngưng tụ quanh người Dương Thanh.
Cũng có nghĩa, Phật quang màu vàng kia chính là do Tiêu Thanh Vân tạo ra.
Sắc mặt Võ Xương có phần khó coi, nhưng cũng không nói gì, chỉ là sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Vân.
Đương nhiên ông ta cũng nhìn ra được một vài manh mối, Tiêu Thanh Vân đang sử dụng Trấn Ma Kinh của Phật Môn để trấn áp ma khí trong người Dương Thanh.
Tiêu Thanh Vân biết công pháp Phật Môn như thế nào không quan trọng, quan trọng là tại sao ông ta muốn giúp Dương Thanh trấn áp ma khí?
Lúc này, tuy Dương Thanh dùng ma công vây đánh Lê Nguyên Thanh, nhưng rõ ràng anh không thể khống chế được ma khí này, một khi ma khí hoàn toàn mất khống chế thì dù Dương Thanh có thể giết được Lê Nguyên Thanh nhưng bản thân anh cũng sẽ hoàn toàn biến thành một ma đầu đánh mất lý trí.
Đến lúc đó, Dương Thanh sẽ thật sự biến thành ma đầu ai ai cũng đánh đuổi, ngay cả Ngô Hùng Bá cũng không dám bảo vệ Dương Thanh.
Dương Thanh đang bị ma khí chiếm lấy lý trí, trong đôi mắt tối đen bỗng xuất hiện một luồng sáng vàng, anh cảm nhận được lý trí bản thân đang dần lấy lại quyền kiểm soát, ma khí trong người cũng không ngừng biến mất.
Ma khí liên tục biến mất, anh cũng cảm thấy thực lực của mình cũng đang suy yếu liên tục.
Với tu vi vốn có của anh, muốn giết chết Lê Nguyên Thanh căn bản không có hy vọng nào, huống hồ cho còn có cao thủ như Võ Xương đang nhìn chằm chằm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh lại lóe lên sát ý hừng hực.
Như cảm nhận được sát ý của Dương Thanh, Lê Nguyên Thanh lập tức biến sắc, vẻ mặt kinh sợ rống lên: “Tông chủ, cứu tôi!”
Nhưng ông ta vừa dứt lời thì tay kia của Dương Thanh bỗng đánh mạnh một chưởng vào ngực Lê Nguyên Thanh.
“Rầm!”
Tiếng động vang dội lập tức vang vọng, Lê Nguyên Thanh phun ra máu bay đi.
Còn tay kia của Dương Thanh vẫn đang nắm chặt cánh tay cụt của Lê Nguyên Thanh.