Ngay lúc Dương Thanh còn muốn dò hỏi thì Tiếu Thanh Vân đã ngất đi.
Anh đặt Tiếu Thanh Vân sang một bên, khi ngẩng đầu lên lần nữa, thì trong mắt anh đã tràn đầy ý chí chiến đấu điên cuồng.
Anh không hiểu tại sao Tiếu Thanh Vân lại nói chỉ có anh mới có thể cứu được thế giới này, nhưng anh có thể cảm nhận được Tiếu Thanh Vân không có ác ý với anh, thậm chí còn trả giá bằng việc mất đi toàn bộ tu vi để truyền lại Trấn Ma Kinh cho anh.
“Võ Xương, hôm nay ông nhất định phải chết!”
Dương Thanh đột nhiên bùng nổ toàn bộ thực lực, kích hoạt Chiến Thần quyết, sức mạnh của huyết mạch cũng bùng nổ trong nháy mắt.
Đột nhiên, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể anh, như muốn làm nổ tung cơ thể anh.
“Ngày mai phải đến Hợp Hoan Tông cứu Tần Tích và Tiếu Tiếu, Hợp Hoan Tông có rất nhiều cao thủ, nếu hôm nay không giết Võ Xương, ngày mai một khi ông ta hợp tác với Hợp Hoan Tông, thì mình nhất định chỉ còn đường chết!”
Trong lòng Dương Thanh nghĩ như vậy, linh lực đang vận hành trên tay cũng không hề giữ lại.
Ngay lập tức, đôi mắt của anh trở nên đỏ tươi, toàn thân tràn ngập ma lực, lần này anh có được truyền thừa của Trấn Ma Kinh, ma tính trong cơ thể cũng bị áp chế rất nhiều, giúp anh giữ được tinh thần tỉnh táo.
Các võ giả chiến đấu bên ngoài phủ Thành chủ cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Tên này quả nhiên là ma tu, lần này ma lực càng thêm mãnh liệt hơn so với lúc trước!”
“Trước đây tôi từng nghe nói thực lực của ma tu rất đáng sợ, đúng thật là như vậy, chỉ với khí thế này cũng đã đủ để uy hiếp các võ giả bình thường như chúng ta.”
“Cho dù cậu ta có mạnh đến đâu thì cũng không thể là đối thủ của tông chủ Võ Xương, cậu ta chỉ dựa vào Ngô Hùng Bá chống lưng thôi!”
...
Bởi vì trước đó Dương Thanh đã bị Võ Xương áp chế, cho nên giờ phút này, dù khí thế của anh có mạnh hơn thì cũng có người cho rằng anh nhất định phải chết.
Tuy nhiên, bọn họ vừa nói dứt lời, thì đã vô cùng sửng sốt.
Cuồng phong nổi lên khắp phủ thành chủ, không khí xung quanh lúc này bị rút cạn, ngưng tụ về phía Dương Thanh, khiến bọn họ thở thôi cũng thấy khó khăn, cơ thể không khỏi run rẩy, bọn họ muốn thoát khỏi nơi này, nhưng lại phát hiện hai chân mình đã mềm nhũn.
Tựa như toàn bộ linh khí của trời đất đều điên cuồng ngưng tụ trong lòng bàn tay Dương Thanh.
Khí thế như vậy là điều họ chưa bao giờ cảm nhận được trong giới cổ võ.
Trong lòng bọn họ không khỏi dâng lên một cỗ sùng kính, thân thể không tự chủ cúi xuống, muốn quỳ xuống bái lạy Dương Thanh.
Khi Dương Thanh đánh ra một chưởng, linh lực khủng bố ùn ùn kéo về phía Võ Xương.
Võ Xương chợt giật mình sợ hãi, đôi mắt bất giác mở to, sắc mặt cũng tái đi mấy phần.
Ông ta không dám sơ suất, né tránh đòn tấn công của Ngô Hùng Bá, dùng hết sức lực để chặn đòn tấn công của Dương Thanh.
“Bùm!”
Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ phủ thành chủ đều rung chuyển dữ dội, khắp nơi đều là vết nứt, toàn bộ cây cối đều bị gãy.
Một số võ giả có tu vi tương đối thấp, không thể chịu đựng được áp lực kinh khủng này, miệng phun ra máu, ngất xỉu tại chỗ.
Ngay cả Võ Xương, dù là đã dùng hết sức lực cũng không thể đỡ được đòn đánh của Dương Thanh, thân hình bay ra như diều đứt dây.
“Bùm!”
Cơ thể ông ta đập vào làm sụp một bức tường đá vững chắc rồi mới rơi xuống đất.
“Không... không, chuyện này không thể xảy ra được!”
Võ Xương ngã vào đống đổ nát, khóe miệng đầy máu, ông ta không thể tin được hét lên.
Vốn dĩ ông ta rất oai phong lẫm liệt, nhưng bây giờ lại rơi vào tình thế chật vật, quần áo toàn thân rách rưới, da thịt chồng chất vết thương.
Ông ta rất không cam lòng: “Thực lực của cậu rõ ràng thấp hơn tôi rất nhiều, sao có thể chỉ bằng một đòn đã làm tôi bị thương nặng được!”
Nhưng điều khiến Võ Xương càng bối rối hơn là tại sao thực lực của Dương Thanh lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy.
Mặc dù ông ta biết Dương Thanh đã tiếp nhận truyền thừa của Tiếu Thanh Vân, nhưng trong tình huống bình thường, thực lực cũng sẽ không bao giờ tăng theo phương thức một cộng một bằng hai, càng không thể có được sức chiến đấu vượt cấp.
Điều ông ta không biết chính là, thứ Dương Thanh tu luyện không phải võ đạo, mà là tu tiên!
Chương 2356: Lật mặt
Tuy khí thế võ đạo mà Dương Thanh bùng nổ chỉ mới đến nửa bước Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ, nhưng tu vi chân chính của anh đã ở Kết Đan hậu kỳ, căn bản là những võ giả bình thường không thể so sánh được.
Lúc này, trong ánh mắt mà Võ Xương nhìn về phía Dương Thanh có thêm một cảm giác sợ hãi mãnh liệt, sự khinh thường trước đó đã không còn nữa.
Đột nhiên, ông ta nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hét lên với những cường giả khác xung quanh: “Tên này là một người tu luyện ma tu, mọi người hãy nhanh chóng hợp tác giết chết cậu ta, nếu không sau này cậu ta sẽ giết chết tất cả các tông môn Trung Giới giới Cổ Võ, bao gồm các người!”
Nghe vậy, trong mắt rất nhiều cường giả đều lộ ra vẻ do dự.
Một số cường giả lập tức ném ánh mắt ác ý về phía Dương Thanh.
Khi bọn họ đối diện với ánh mắt khát máu và lạnh lùng của Dương Thanh, mọi suy nghĩ vớ vẩn trong lòng đều lập tức biến mất.
Ngô Hùng Bá vừa cùng Dương Thanh tấn công về phía Võ Xương, vừa lớn tiếng uy hiếp một số võ giả đang có ý định ra tay: “Tôi có thể cam đoan, cho dù thực lực của Dương Thanh có tăng cao đến đâu, cậu ta cũng sẽ không bao giờ giết người bừa bãi!”
“Tuy nhiên, nếu có người dám can đảm nổi lên sát khí với cậu ta, vậy tất nhiên chỉ còn đường chết”.
“Nếu bây giờ có người vội vã tìm đường chết, tôi không ngại đưa người đó đi đầu thai ngay lập tức!”
Võ Xương thấy tình thế không ổn, vừa né tránh đòn tấn công mạnh mẽ của hai người, vừa tức giận nói: “Ngô Hùng Bá, Trung Giới giới Cổ Võ này không chỉ có duy nhất phủ thành chủ của ông, cho dù hôm nay ông có giết tôi, thì ông và tên ác ma Dương Thanh này, cũng sẽ không sống nổi đến ngày mai!”
“Ba tòa thành còn lại và các phủ giới chủ vẫn còn vô số cường giả, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép ma tu tồn tại Trung Giới giới Cổ Võ!”
“Tôi khuyên ông nên tỉnh lại đi, bây giờ hãy cùng tôi giết chết tên ác ma này, nếu cứ tiếp tục u mê không tỉnh ngộ, ông sẽ bị toàn bộ cường giả Trung Giới giới Cổ Võ hợp tác đuổi giết!”
Ngô Hùng Bá hừ lạnh một tiếng: “Bị đuổi giết cũng là việc của tôi, giết ông trước rồi tính tiếp!”
Nếu là trước đây, có lẽ ông ta vẫn còn do dự.
Giờ đây, khi kết giới ở tất cả các giới đều sắp bị xé rách hoàn toàn, những cường giả càng đáng sợ hơn sắp đến, đến lúc đó tất cả các tông môn và các thành Trung Giới giới Cổ Võ sẽ bị hủy diệt, còn ai có thời gian để tới tìm ông ta tính sổ nữa.
Đặc biệt, sau này nếu muốn đứng vững Trung Giới giới Cổ Võ, chỉ còn cách duy nhất là hợp lực với một cường giả có tiềm lực như Dương Thanh.
Ngô Hùng Bá lập tức càng quyết tâm giết chết Võ Xương, ông ta cũng không còn tiếc nuối phủ thành chủ bị phá hủy nữa, hoàn toàn buông lỏng mà lao về phía Võ Xương.
Những cường giả đang có mặt thấy vậy, họ sợ hãi đến mức đồng loạt rút lui về phía sau cách đó một km.
Còn Dương Thanh thì càng đánh càng hăng, ma lực trong cơ thể được giải phóng đến cực hạn, anh vừa dùng Trấn Ma Kinh để cố trấn áp, vừa phát ra một cách điên cuồng.
“Bùm! Bùm! Bùm...”
Những đòn tấn công dữ dội đều giáng hết lên người Võ Xương, khiến ông ta buộc phải liên tục lùi về phía sau.
“Cửu Thiên Thần Biến!”
Võ Xương gầm lên giận dữ, một lần nữa dùng hết sức lực để thi triển chiêu thức đặc biệt của mình.
Dương Thanh không chờ ông ta thi triển hết, mà dùng thanh kiếm Thiên Tử trong tay bổ xuống một nhát, vài tia kiếm sắc bén lạnh thấu xương trong nháy mắt vụt tới.
“Chết!”
Cùng với giọng nói trầm thấp của Dương Thanh, tia kiếm sắc bén và linh lực bộc phát từ Võ Xương va chạm với nhau.
“Phụt…”
Trên người Võ Xương đầy những vết kiếm chằng chịt như mạng nhện, toàn thân chảy máu đầm đìa, hơi thở dần yếu đi.
“Vậy mà vẫn chưa chết!”
Dương Thanh khẽ cau mày.
Vừa nói xong, anh lập tức tập trung một cỗ linh khí trong tay.
Toàn thân Võ Xương run rẩy, chống hai tay xuống đất, cố gắng bò về phía sau, vừa kinh hãi nói: “Dương Thanh, trước đây đều là do tôi sai, là mắt chó của tôi bị mù mới gây phiền toái cho cậu!”
“Tiếu Thanh Vân nói đúng, chúng ta nên hợp lực với nhau để chiến đấu chống lại các cường giả đến từ cổ võ thượng giới”.
“Mà cậu chính là người dẫn đầu trong tương lai, tôi sẽ đưa cho cậu tất cả linh thạch và đan dược của Thiên Hải tông...”