Thấy Kim Huy vẫn dám xông về phía mình, Đỗ Khắc lạnh lùng nói: “Nếu anh muốn chết, vậy tôi sẽ giúp anh!”
Sau khi dứt lời, “ầm” một tiếng, Đỗ Khắc cũng di chuyển, lao về phía Kim Huy.
“Cút cho tôi!”
Đỗ Khắc bỗng hét lớn, giơ tay đấm về phía trước.
“Ầm!”
Trong nháy mắt, Kim Huy vung tay lên, tay của hai người va vào nhau, lập tức tạo thành khí thế vô cùng khủng khiếp, lan ra khắp xung quanh.
“Mạnh quá!”
Những người đang ngồi xem trận chiến xung quanh đều sững sờ, đây đúng là trận chiến giữa một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ và một cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ ư?
Cho dù nói hai người đều đã đắm chìm ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhiều năm thì cũng không ai nghi ngờ hết.
Hai người điên cuồng tấn công, Đỗ Khắc không hề nương tay, đòn đánh nào cũng dốc toàn lực, hoàn toàn nhắm đến việc khiến Kim Huy tàn phế.
Kim Huy liên tục lùi bước, tuy ông ta rất mạnh, nhưng dù sao thiên phú đối thủ cũng không kém ông ta bao nhiêu, hơn nữa đối phương đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi.
Kim Huy có thể chịu được lâu như thế đã là rất khó.
Nếu cứ tiếp tục, kết quả chỉ có một, đó chính là Kim Huy thua.
Một khi Kim Huy thua, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, với sự điên cuồng của Đỗ Khắc lúc này, hoặc Kim Huy sẽ chết, hoặc võ công sẽ bị hủy đi.
Sắc mặt của Đỗ Bá đang ngồi giữa khán đài u ám tới cực điểm, từ sau khi trở thành tông chủ Võ Tông, rất nhiều năm rồi lão ta không tức giận đến thế.
Theo quy tắc của Võ Tông, khi so đấu với nhau, đồng môn không được dùng đòn chí mạng, nhưng đòn tấn công nào của Đỗ Khắc với Kim Huy cũng ẩn chứa chiêu giết người, chỉ cần Kim Huy hơi bất cẩn là sẽ bị thương nặng ngay, mà sau khi bị thương nặng, nếu Đỗ Khắc không nương tay, Kim Huy sẽ chết.
“Đúng là chiêu thức ác độc!”
Đỗ Trọng bên cạnh Đỗ Bá tức giận nói: “Đối xử với đồng môn như thế mà cũng có tư cách ở lại Võ Tông ư?”
“Ha ha!”
Đỗ Thất cười nhạt, không hề bận tâm, nói: “Đây chỉ là cuộc đấu võ mà thôi, Đỗ Khắc có ưu thế về cảnh giới, hơn nữa nó cũng không ra đòn chí mạng, sao có thể là chiêu thức tàn nhẫn được?”
“Hơn nữa, theo quy tắc đấu võ, hoặc một bên chịu thua, hoặc một bên bị đánh bại, Kim Huy vẫn chưa chịu thua, chẳng lẽ Đỗ Khắc không nên tiếp tục ra tay chắc?”
Nghe thấy Đỗ Thất nói thế, Đỗ Trọng càng tức giận hơn, ông ta trừng mắt nhìn Đỗ Thất, cắn răng: “Ông đừng vội mừng, sau khi cậu Thanh tới, chắc chắn ông sẽ hối hận vì đã dùng Phá Kiếp Đan để cược với Đỗ Bá thôi”.
Đỗ Thất lạnh lùng nhìn Đỗ Trọng, không nói gì.
Đỗ Trọng lo lắng nhìn về phía Kim Huy trên sàn đấu, trầm giọng nói: “Rõ ràng thực lực của Kim Huy không bằng Đỗ Khắc, Đỗ Khắc lại luôn ra đòn chí mạng, chẳng lẽ anh cứ nhìn Kim Huy chết trên lôi đài hoặc mất hết võ công ư?”
Đỗ Bá hít sâu một hơi, bỗng nhìn về phía Đỗ Trọng, hỏi ngược lại: “Vậy em nói cho anh biết, anh phải làm gì bây giờ? Cho ngừng trận đấu giữa họ ư?”
“Nếu anh cho ngừng trận đấu giữa họ, Kim Huy sẽ đồng ý à? Còn bao nhiêu người của Võ Tông đang nhìn, anh biết giải thích với họ kiểu gì chứ?”
Đỗ Trọng tức giận nói: “Chẳng lẽ mạng sống của đồ đệ anh còn không bằng ánh mắt của người khác à?”
Đỗ Bá cũng hơi tức giận, nhưng vẫn kiềm chế: “Kim Huy đã 40 tuổi, không còn là trẻ con nữa, nếu nó không thắng được đối phương thật thì nên chịu thua, chứ không nên bỏ mạng trên sàn đấu vì chiến thắng”.
“Nếu nó liều mạng trên sàn đấu vì chiến thắng thật, nó cũng không xứng làm đệ tử của anh!”
Đỗ Trọng lập tức im lặng.
Ông ta biết Đỗ Bá nói không sai, Kim Huy là người lớn 40 tuổi, chứ không còn là trẻ con nữa.
Giữa sân đấu võ, hai người vẫn đang đánh toàn lực.
Kim Huy liên tục bị đẩy lùi, nhưng lần nào ông ta cũng có thể kiên trì đánh tiếp.
Cùng với sự kéo dài của trận chiến, người Kim Huy đầm đìa máu tươi, trông vô cùng thê thảm.
Nhưng ông ta như không thấy gì, vẫn dốc toàn lực.
Tuy Đỗ Khắc chiếm ưu thế rất lớn, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều, lúc này ông ta đang thở hổn hển, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Rõ ràng ông ta đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nhưng trước Kim Huy chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, ông ta lại không thể đánh bại Kim Huy trong thời gian cực ngắn, chuyện này đúng là mối nhục với ông ta.
Thông thường, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ có thể giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ với một đòn, nhưng điều đó lại không đúng với Kim Huy.
“Ầm!”
Đỗ Khắc đánh mạnh, Kim Huy bay ra xa, nặng nề rơi xuống nơi cách đó mấy mét.
Đây đã là lần bị đánh trúng thứ ba của ông ta, ông ta hộc máu, mặt trắng bệch.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, ông ta lại run rẩy bò dậy.
“Tôi không thua đâu!”
Kim Huy cắn răng, đứng im, chân hơi run rẩy.
Nhưng ông ta vẫn duy trì khí thế, ông ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ trạng thái mạnh nhất của mình bây giờ.
Đỗ Khắc đứng ở phía đối diện, cách ông ta mấy mét, thở hổn hển, tức giận nhìn Kim Huy, nghiến răng nghiến lợi: “Kim Huy, đừng ép tôi! Nếu bây giờ anh chịu thua rồi rời sân đấu võ, tôi có thể xem như không xảy ra chuyện gì, bằng không, chắc chắn tôi sẽ không nương tay đâu!”
“Ha ha!”
Kim Huy cười khẩy, lạnh lùng nói: “Hồi nãy cậu có nương tay à?”
Đỗ Khắc lập tức thẹn quá hóa giận: “Nói nhảm! Nếu tôi không nương tay, với thực lực của tôi bây giờ, sao anh có thể trụ được đến giờ chứ?”
Thật ra hồi nãy ông ta đã dốc toàn lực, nhưng Kim Huy rất giỏi chịu đòn, chẳng khác gì con gián đánh mãi không chết, bị ông ta đánh bay liên tục mà vẫn đứng dậy đánh tiếp, đúng là quái vật.
Đỗ Khắc thầm sợ hãi, ông ta chợt nghĩ, Kim Huy vẫn chưa đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà đã mạnh đến thế, nếu Kim Huy đột phá, chẳng phải sẽ có thể giết ông ta ngay ư?
Nghĩ tới đây, Đỗ Khắc càng thêm tức giận.
Ông ta nói với vẻ mặt dữ tợn: “Tôi mới là người mạnh nhất! Anh chỉ là sâu kiến bị tôi giẫm lên mà thôi!”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người ông ta.
“Giết!”
Đỗ Khắc hét lớn, lao tới chỗ Kim Huy.
Lần này, Kim Huy cũng có vẻ kinh hãi.
Bởi vì thực lực của Đỗ Khắc vừa tăng vọt, đang định giết ông ta.
“Cậu dám!”
Cảm nhận được sát khí của Đỗ Khắc với Kim Huy, Đỗ Bá lập tức giận dữ đứng phắt dậy, định xông lên cứu người nhưng đã muộn.
Đỗ Khắc đã xông tới trước mặt Kim Huy, vung tay đấm vào đầu Kim Huy, nếu ông ta đánh trúng, chắc chắn Kim Huy sẽ chết.
Ngay cả Kim Huy cũng không ngờ Đỗ Khắc lại bất ngờ phát huy thực lực mạnh mẽ đến vậy, còn định giết ông ta.
Đúng lúc này, một người thanh niên bỗng chắn trước mặt Kim Huy như bóng ma, giơ tay đấm về phía trước.
“Ầm!”
Tiếng xương gãy và tiếng va chạm vang lên, nắm đấm của Đỗ Khắc lập tức vỡ vụn, người Đỗ Khắc cũng như diều đứt dây, bay ra xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống trước mặt Đỗ Thất đang quan sát trận chiến.