Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, người Dương Thanh đã đầm đìa máu, tuy thế, anh vẫn không định nhận thua, vẫn dốc toàn lực tấn công.

Huyết mạch cuồng hóa cũng được kích hoạt trên phạm vi lớn, cùng với việc sức chiến đấu của Dương Thanh không ngừng tăng lên, mắt anh cũng trở nên đỏ thẫm, trông vô cùng đáng sợ.

Huyết Chủy trong tay anh như có trí tuệ, liên tục cung cấp sức mạnh của linh khí cho anh.

“Ầm!”

Sau một lần va chạm dữ dội, Dương Thanh lại bị đẩy lùi mấy bước.

Tuy có vẻ tình trạng của Nhiếp Thu tốt hơn Dương Thanh nhiều, nhưng chỉ Nhiếp Thu mới biết, lão ta đã dốc toàn lực trong trận chiến vừa rồi, hơn nữa cũng bị thương không nhẹ, chỉ là bề ngoài trông đỡ hơn Dương Thanh mà thôi.

Nhưng vết thương của lão ta toàn là nội thương, trận chiến này đã khiến lão ta bị tổn hại nặng nề, chắc phải mất ba ngày mới quay lại trạng thái đỉnh cao được.

“Dương Thanh, cậu vẫn muốn tiếp tục chứ?”

Nhiếp Thu lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Chắc cậu cũng hiểu, nếu tiếp tục, cậu vẫn không thể thắng tôi, nhưng nền tảng võ công của cậu và tôi đều sẽ bị tổn hại”.

“Tôi đề nghị xem như chúng ta hòa, ngừng trận đấu này ở đây, được chứ?”

Lão ta có thể cảm nhận được, Dương Thanh nhắm vào tính mạng của lão ta, không hề định nương tay, tuy lão ta cũng dốc toàn lực nhưng vẫn có điều kiêng dè, không thể liều mạng đánh như Dương Thanh được.

Dương Thanh là anh em tốt của Mã Siêu, bây giờ lão ta đã trở thành người bảo vệ của Mã Siêu, chắc chắn không thể giết Dương Thanh.

Lúc này Lệ Trần cũng bước đến, mỉm cười nhìn Dương Thanh: “Tôi thấy đề nghị của Nhiếp Thu rất hay, có đánh nữa thì cũng không thể phân rõ thắng bại, còn tạo thành tổn thương rất lớn với cả hai, kết thúc thế này nhé?”

Mã Siêu nhìn Dương Thanh với vẻ lo lắng, nếu được, anh ta sẵn sàng bị thương thay Dương Thanh.

Khí thế của Dương Thanh vẫn không giảm, còn liên tục mạnh lên, anh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa ở mức độ cao hơn nữa.

Khí thế mạnh mẽ hơn nữa liên tục tràn ra từ người anh.

“Hửm?”

Lệ Trần nhíu mày, không ngờ lão lại cảm nhận được mối đe dọa sâu sắc từ Dương Thanh.

Phải biết rằng lão đã bước vào Thiên Cảnh, còn Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, sao anh có thể khiến lão cảm nhận được mối đe dọa chứ?

Không riêng gì Lệ Trần, các cao thủ Ma Tông cũng cảm nhận được áp lực rõ rệt, nhất là Nhiếp Thu đang đứng đối diện Dương Thanh lại càng cảm nhận rõ.

Trong mắt lão ta xuất hiện vẻ kinh hãi, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, không dám lơ là chút nào.

Lão ta không rõ rốt cuộc trên người Dương Thanh đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão ta có thể cảm nhận được, đòn tấn công tiếp theo của Dương Thanh với lão ta sẽ là đòn chí mạng.

Lão ta đã đạt đến bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, không ngờ vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ từ Dương Thanh, đúng là mất mặt!

“Anh Thanh!”

Mã Siêu bỗng hô lớn, lo lắng nói: “Anh đừng đánh nữa, dừng ở đây thôi!”

Người khác không biết tình trạng của Dương Thanh, nhưng anh ta thì biết rõ.

Dương Thanh đã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa đến mức tối đa, trong trạng thái này, Dương Thanh sẽ mất ý thức ngay tức khắc.

Trừ khi Dương Thanh có thể kiểm soát mình chặt chẽ, bằng không một khi anh mất kiểm soát, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Lúc này, khí thế của anh đã đạt đến bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, thậm chí còn mạnh hơn cả khí thế của Nhiếp Thu.

Các cao thủ Ma Tông đang theo dõi trận chiến đều trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.

“Ma uy!”

Lệ Trần chợt nói bằng giọng kinh hãi.

“Ma uy ư?”

Một cao thủ Ma Tông kinh ngạc nhìn về phía Lệ Trần: “Tông chủ, ý ông là khí thế trên người Dương Thanh chính là ma uy à?”

Lệ Trần gật đầu, nghiêm nghị nhìn Dương Thanh, trầm giọng nói: “Tôi biết rõ đây chính là ma uy, cho dù là ở Ma Tông, cũng chưa có ai tu luyện được ma uy dưới Thiên Cảnh hết, Dương Thanh không phải người của Ma Tông, cũng không tu luyện công pháp ma đạo mà lại phóng ra ma uy, đúng là thiên tài dành cho ma đạo!”

Trong lịch sử của Ma Tông, không ai có thể phóng ma uy khi chưa đến Thiên Cảnh.

“Với những cao thủ tu luyện công pháp ma đạo như chúng ta, chỉ khi đột phá Thiên Cảnh thì mới có thể phóng ma uy”.

Lệ Trần nói tiếp: “Ở giới Cổ Võ, ma uy được gọi là lĩnh vực ma đạo, đương nhiên, giới Cổ Võ không chỉ có mỗi lĩnh vực ma đạo, mà còn có rất nhiều lĩnh vực khác, chẳng hạn như cao thủ lĩnh vực Hỏa có thể duy trì nguyên tố Hỏa vô cùng đậm đặc trong phạm vi nhất định, thậm chí có thể chiến đấu bằng nguyên tố Hỏa trong lĩnh vực Hỏa”.

“Thực lực càng mạnh thì phạm vi của lĩnh vực càng lớn, khi đánh với kẻ địch trong lĩnh vực của mình, có thể gây áp lực rất lớn cho kẻ địch”.

“Chẳng hạn như Dương Thanh bây giờ, không ngờ cậu ấy lại phóng được ma uy, hay nói cách khác, trong lĩnh vực ma đạo của cậu ấy, Nhiếp Thu sẽ bị suy yếu về mọi mặt, ngược lại, trong lĩnh vực ma đạo của mình, các khía cạnh của Dương Thanh đều sẽ mạnh lên”.

“Tiếc rằng cậu ấy không tu luyện công pháp ma đạo, bằng không, trong lĩnh vực ma đạo, sức chiến đấu của cậu ấy sẽ còn mạnh hơn nữa, cho dù Nhiếp Thu là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thì cũng không phải đối thủ của Dương Thanh”.

“Đương nhiên, nếu Nhiếp Thu cũng có lĩnh vực, Dương Thanh vẫn rất khó thắng”.

Sau khi nghe Lệ Trần giải thích, các cao thủ Ma Tông mới biết đang xảy ra chuyện gì.

Mã Siêu vội hỏi: “Việc anh Thanh có lĩnh vực có tạo thành nguy hiểm với anh ấy không?”

Lệ Trần gật đầu: “Ngay cả tôi cũng chỉ mở lĩnh vực được năm phút là cùng, nếu mở tiếp, lĩnh vực ma đạo sẽ khiến thể lực của tôi tiêu hao rất nhiều”.

“Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, có lẽ chỉ mở lĩnh vực ma đạo được ba phút thôi, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, dù sao tình trạng của cậu ấy cũng đặc biệt, khác với cao thủ bình thường, tôi cũng không rõ rốt cuộc cậu ấy có thể giữ được lĩnh vực ma đạo trong bao lâu”.

“Nhưng có thể khẳng định, việc mở lĩnh vực ma đạo sẽ khiến bản thân tiêu hao rất nhiều, có khả năng gây tổn hại đến nền tảng võ công”.

Nghe thấy thế, Mã Siêu cuống cả lên, vội nói: “Tông chủ Lệ, mau ngăn cản cuộc chiến giữa họ đi, tôi lo anh Thanh sẽ tiêu hao thực lực của mình”.

Lệ Trần lắc đầu với vẻ cay đắng: “Cậu là anh em vào sinh ra tử của cậu ấy, chắc cũng hiểu tính cậu ấy, trừ khi tôi ép họ ngừng đánh, bằng không, cho dù nói gì, Dương Thanh cũng không từ bỏ việc giáng đòn nghiêm trọng cho Nhiếp Thu đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK