Dương Thanh cũng gật đầu tán dương. Anh cứ nghĩ sau khi trở về cuộc sống bình thường, Mã Siêu sẽ bị trễ nải huấn luyện, thực lực thụt lùi. Xem ra không phải vậy.
Nhưng Dương Thanh cũng không thể không thừa nhận thực lực của Lý Kình cũng rất mạnh, chỉ là gặp phải Mã Siêu thua cũng không oan.
“Ông thua rồi!”
Mã Siêu đứng nhìn Lý Kình nằm trên mặt đất, cười lạnh nói.
Ba chữ này như âm thanh của ác ma văng vẳng trong đầu Lý Kình.
Sao lại như vậy được?
Ông ta là cao thủ xếp thứ tư của Hiệp hội Võ thuật, thực lực gần bằng tổng chi hội trưởng khu Chiêu Châu là Kim Cương.
Dù là cao thủ đứng đầu của tám gia tộc quyền thế nhất Yến Đô cũng không được ông ta xem trọng.
Nhưng giờ đây, ông ta lại thua một cậu nhóc mới hai mươi mấy tuổi.
Trong đầu ông ta chỉ có bốn chữ “Sao lại như vậy?”.
Còn về ba ông cháu nhà họ Thái đều thấy toàn thân rét lạnh.
Trong mắt bọn họ, Lý Kình giống như thần linh, thực lực sâu không lường được. Vậy mà ông ta lại thua trận, hơn nữa lại còn thua dưới tay một người trẻ tuổi.
Trần Hạo và Trần Anh Hào vẫn luôn trốn sau lưng Dương Thanh ngây ngốc một lát rồi lập tức mừng rỡ.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lý Kình bò lồm cồm dậy, lau vết máu ở khóe miệng, nghiêm túc nhìn Dương Thanh.
Lúc này ông ta đã mất hết sức chiến đấu.
Dù không cam tâm cũng phải cắn răng tiếp nhận sự thật bày ra trước mắt.
Dương Thanh bình tĩnh đáp: “Ông về nói với tổng chi hội trưởng Kim Cương, tôi tên Dương Thanh. Ông sẽ biết tôi là ai”.
“Sau này Yến Đô không còn nhà họ Thái nữa. Ông đi đi!”
Dương Thanh lạnh giọng nói.
Nghe vậy, Lý Kình thầm kinh hãi, ý của Dương Thanh là Kim Cương biết thân phận của anh?
“Tôi sẽ kể lại cho tổng chi hội trưởng!”, Lý Kình cắn răng nói.
Ông ta cũng không phải người không biết tốt xấu. Rõ ràng Dương Thanh không có ý định lấy mạng ông ta, bản thân lại đánh không lại Mã Siêu, đánh tiếp cũng chỉ tự rước lấy nhục, thậm chí còn có thể bỏ mạng.
Ông ta không chút do dự quay người rời đi.
Ba người nhà họ Thái trợn tròn mắt, không ngờ Lý Kình lại vứt bỏ bọn họ.
“Bây giờ đến lượt các người”, Dương Thanh nhìn sang ba người họ, châm chọc nói.
Thái Hoàng run lẩy bẩy, vội vàng lên tiếng: “Cậu Thanh muốn dùng mười tỷ mua lại nhà họ Thái cũng được, chúng tôi đồng ý!”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi đồng ý bán nhà họ Thái cho cậu Thanh!”, Thái Hữu Vi vội tiếp lời.
Đến cả Thái Văn nằm trên cáng cứu thương cũng thấp thỏm nói: “Chỉ có người như cậu Thanh mới có thể giúp nhà họ Thái phát triển thịnh vượng”.
Dương Thanh lại lắc đầu nói: “Mười tỷ là giá lúc trước. Bây giờ tôi chỉ có thể ra giá một tỷ”.
Nghe vậy, sắc mặt ba người nhà họ Thái đều tái mét.
Nhà họ Thái trị giá trăm tỷ mà Dương Thanh lại muốn dùng cái giá bằng 1% để mua lại, chẳng khác gì đang cướp đoạt.
“Sao hả? Các người không muốn à?”
Dương Thanh khẽ nhướng mày.
“Cậu Thanh, một tỷ quá ít. Cậu xem có thể tăng thêm một chút không? Dù thế nào…”
Thái Hoàng còn chưa nói hết câu đã bị Dương Thanh ngắt lời: “900 triệu!”
Thái Hoàng chưa kịp phản ứng lại, Dương Thanh đã nói tiếp: “Nếu ông vẫn không hài lòng có thể tiếp tục mặc cả”.
Cuối cùng Thái Hoàng đã hiểu, vì mình mặc cả nên Dương Thanh mới trừ đi một trăm triệu. Lão ta sắp khóc đến nơi rồi, sớm biết như vậy đã không mặc cả.
Lão ta đang định đồng ý thì Thái Hữu Vi cắn răng nói: “Cậu Thanh đang khinh người quá đáng đấy! Nhà họ Thái chúng tôi có tài sản trăm tỷ, cậu đòi mua lại với giá 900 triệu sao?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “800 triệu!”
“Cậu…”
Thái Hữu Vi lập tức nổi giận.
Nhưng lần này, ông ta mới chỉ nói một chữ, Dương Thanh đã lên tiếng: “700 triệu!”
“Bốp!”
Thái Hoàng tát thật mạnh vào mặt Thái Hữu Vĩ, đỏ bừng mắt giận dữ hét: “Mày câm miệng ngay cho tao!”
“Bố ơi, con…”
Thái Hữu Vi vẫn còn định giải thích, Thái Hoàng lại quát: “Câm miệng!”
Lần này, rốt cuộc Thái Hữu Vi cũng chịu ngậm miệng.
“Cậu Thanh, tôi bán! Tôi bán! 700 triệu tôi cũng bán!”, Thái Hoàng cắn răng nói.
Trần Hạo và Trần Anh Hào nghe vậy đều sợ ngây người. Chẳng lẽ nhà họ Thái trị giá hàng trăm tỷ lại bị Dương Thanh dùng bảy trăm triệu mua lại sao?
Bọn họ có cảm giác như đang nằm mơ.
“Ngày mai tới tập đoàn Nhạn Thanh làm thủ tục chuyển nhượng đi. Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi sẽ cho các người 10 tỷ, đủ để nhà họ Thái trở thành một gia tộc hàng đầu của bất cứ thành phố nào ngoài Yến Đô”.
Dương Thanh lại nói.
Ba người nhà họ Thái còn đang không cam lòng vì Dương Thanh đòi mua nhà họ Thái với giá 700 triệu nghe vậy lập tức mừng rỡ.
Dương Thanh nói không sai, 10 tỷ đủ để bọn họ trở thành gia tộc hàng đầu ở bất kỳ thành phố nào ngoài Yến Đô.
“Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!”
Thái Hoàng vội vàng cảm ơn, cam đoan nói: “Cậu Thanh cứ yên tâm. Sau khi làm xong thủ tục chuyển nhượng, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi Yến Đô!”
Lão ta hiểu ý của Dương Thanh, anh muốn nhà họ Thái vĩnh viễn rời khỏi Yến Đô.
“Được rồi, các người đi đi!”, Dương Thanh nói.
Người nhà họ Thái nhanh chóng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh, Mã Siêu và hai bố con nhà họ Trần.
“Chúc mừng cậu Thanh đoạt được nhà họ Thái về tay!”, Trần Hạo vội vàng tiến lên, kính nể nỏi.
Phong cách làm việc của Dương Thanh cũng khiến ông ta rõ ràng hơn.
Rõ ràng, Dương Thanh cũng muốn mượn chuyện này để cảnh cáo bọn họ. Chỉ cần tuyệt đối trung thành với anh sẽ có canh uống, nếu dám chống đối đừng nói là canh, đến cả cặn cũng không còn.
“Sau này Yến Đô không còn nhà họ Thái nữa. Sản nghiệp của nhà họ Thái giao cho nhà họ Trần quản lý giúp tôi. Hai người hiểu ý tôi chứ?”, Dương Thanh hỏi.
“Ông thực sự nghĩ thằng nhóc đánh bại ông là vệ sĩ của Dương Thanh sao?”, Kim Cương hỏi.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”, Lý Kình hỏi ngược lại.
Kim Cương trầm giọng nói: “Thế ông có biết một tháng trước tôi từng đấu với Dương Thanh, tuy chỉ có một chiêu nhưng người thua là tôi không?”
“Cái gì?”
Lý Kình hốt hoảng, vẻ mặt khó tin.
Tuy ông ta chỉ kém Kim Cương một hạng nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người không hề ít.
Nếu ông ta thực sự phải đấu với Kim Cương, chỉ e một chiêu của đối phương cũng không đỡ nổi.
Một cao thủ hơn xa mình như vậy lại nói từng thua trong tay Dương Thanh.
Quan trọng là Dương Thanh còn quá trẻ mà đã nắm giữ thực lực khủng bố như vậy.
“Ông yên tâm, sẽ có một ngày Hiệp hội Võ thuật nhất định sẽ đòi lại toàn bộ những món nợ này, nhưng không phải bây giờ!”, Kim Cương nói.
- ---------------------------