Thấy bà ta lấy dao ra, chị Hồng lập tức cuống phát khóc, vội gọi nhân viên của đoàn làm phim: “Các anh mau giúp Hạ Hà với!”
Nhưng có Phó Thanh Mai ở đây, không ai dám tới giúp cả.
Hạ Hà bị hai vệ sĩ giữ tay nhưng không hề e ngại, cô ta nhìn chằm chằm vào Phó Thanh Mai bằng đôi mắt đỏ hoe: “Chắc chắn bà sẽ hối hận!”
Phó Thanh Mai tức giận nói: “Con ranh này, đến lúc này rồi mà mày vẫn dám mạnh mồm ư, chờ tao rạch mặt mày xong, tao cũng muốn xem xem mày có thể tiếp tục tồn tại trong ngành giải trí không đấy?”
Bà ta nói rồi cầm dao, rạch về phía mặt Hạ Hà.
“Đừng mà!”
Chị Hồng hô lớn, nhưng cô ta đang bị người của Phó Thanh Mai ngăn cản, không thể tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn dao găm trong tay Phó Thanh Mai đến gần mặt Hạ Hà.
“Phập!”
Ánh sáng kim loại sáng loáng bỗng lóe lên, ngay sau đó, bàn tay đang cầm dao của Phó Thanh Mai bị chặt đứt từ cổ tay, rơi xuống đất.
Máu tươi vẩy ra, nhuộm đỏ quần áo Phó Thanh Mai.
Những chuyện này đều diễn ra trong chớp nhoáng, mọi người chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đã thấy tay phải của Phó Thanh Mai rơi xuống đất rồi, ai cũng mở to mắt, vô cùng sợ hãi.
“Á…”
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp đoàn làm phim.
Nhưng Phó Thanh Mai cũng chỉ kêu một tiếng rồi im bặt, vì bà ta đã đau đến mức hôn mê.
“Á…”
Mọi người đều kinh hãi, rất nhiều cô gái nhát gan hét lên chói tai.
Hạ Hà cũng sững sờ, khi thấy Dương Thanh đi về phía này, cô ta lập tức hiểu ngay.
Trừ Dương Thanh ra, còn ai cứu được cô ta chứ?
Lúc này, Dương Thanh đang cầm một con dao găm lóe lên ánh sáng bạc, ở mũi dao có máu tươi không ngừng chảy xuống.
Rõ ràng ánh sáng kim loại lóe lên hồi nãy đến từ dao găm trong tay Dương Thanh, nhưng không ai biết dao đã quay về tay anh bằng cách nào.
Hai vệ sĩ đang giữ tay Hạ Hà như gặp kẻ địch mạnh, trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Họ đều là cao thủ, nhưng hồi nãy, họ cũng không rõ Dương Thanh đã chém tay phải của Phó Thanh Mai từ khoảng cách mấy chục mét kiểu gì.
Nếu họ không biết trên đời này có rất nhiều cao thủ với thực lực vô cùng đáng sợ, có thể giết người từ xa, thậm chí họ sẽ nghĩ tay Phó Thanh Mai tự dưng rơi xuống đất.
“Cô không sao chứ? “
Dương Thanh lo lắng nhìn về phía Hạ Hà.
Trong mắt Hạ Hà có vẻ sợ hãi, người hơi run, tuy cô ta biết Dương Thanh chém tay Phó Thanh Mai để cứu mình, nhưng cảnh tượng máu me kia vẫn khiến cô ta sợ hãi.
Hạ Hà nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, lắc đầu: “Tôi không sao!”
Dương Thanh lại nhìn hai vệ sĩ bên cạnh Hạ Hà, khí thế mạnh mẽ lập tức bùng nổ từ người anh, lập tức bao phủ hai vệ sĩ.
Hai vệ sĩ chỉ cảm thấy vai mình như bị một ngọn núi lớn đè lên, khí thế mạnh mẽ ấy khiến họ không sao kiểm soát nổi nỗi sợ, họ có cảm giác, một suy nghĩ của Dương Thanh cũng có thể dễ dàng giết họ.
“Các người là người của tập đoàn Thuận Thiên à?”
Dương Thanh bỗng nhìn về phía một tên vệ sĩ, hỏi.
Người kia vội gật đầu: “Chúng tôi chỉ là vệ sĩ do tập đoàn Thuận Thiên thuê mà thôi, chúng tôi cũng không có ác ý với cô Hạ”.
Hai người nói rồi vội buông tay Hạ Hà ra.
Dương Thanh nói: “Liên lạc với người của gia tộc Yoshida, cứ bảo tôi là Dương Thanh, họ có mười phút để chuyển 3 tỷ vào tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh, nếu sau mười phút mà vẫn chưa có tiền, tôi sẽ đích thân đi tìm người của gia tộc Yoshida để lấy”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, những nhân viên đoàn làm phim xung quanh đều có vẻ kinh ngạc.
Có người dám đòi tiền tài phiệt Yoshida, còn là 3 tỷ ư?
Hai vệ sĩ của tập đoàn Thuận Thiên đều trợn tròn mắt, mẹ nó, đây là đe dọa à? Nhưng họ cũng không dám từ chối.
Hai người vội lấy điện thoại ra, bắt đầu liên lạc.
Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhé!”
Hạ Hà đến để quay quảng cáo cho tập đoàn Thuận Thiên, đương nhiên bây giờ không cần ở đây nữa.
Trước ánh nhìn chăm chú của nhân viên đoàn làm phim, Dương Thanh dẫn Hạ Hà đi.
Lúc này, trong một biệt thự tư nhân xa hoa.
Yoshida Muyi đã biết chuyện xảy ra bên đoàn làm phim của Hạ Hà, nét mặt cũng méo mó.
“Lại là Dương Thanh!”
Yoshida Muyi nghiến răng.
Một tiếng trước, con trai ông ta - Yoshida Taro vừa bị Dương Thanh giết ở khách sạn Bắc Viên Hương, kết quả ông ta vừa quay về chỗ ở không lâu, lại nhận được tin Phó Thanh Mai đã bị Dương Thanh chém đứt tay rồi.
Không những thế, Dương Thanh còn bảo gia tộc Yoshida chuyển 3 tỷ cho tập đoàn Nhạn Thanh, rõ ràng cũng như khi ở Bắc Viên Hương, mỗi người 1 tỷ, 3 người bên đoàn làm phim kia vừa đúng 3 tỷ.
Nhưng ông ta vẫn cứ phải chuyển tiền, vì bây giờ những quý tộc tài phiệt như họ không thể làm gì được Dương Thanh.
Yoshida Muyi cắn răng: “Cứ để mày vênh váo mấy ngày, sau khi cao thủ của thế gia võ thuật đằng sau tài phiệt đến đây, tao sẽ bắt mày trả cả gốc lẫn lãi!”
Phía bên kia, Dương Thanh lái xe đưa Hạ Hà rời khỏi đoàn làm phim.
Trên đường về nhà, Hạ Hà không nói năng gì, sắc mặt hơi tái, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn từ chuyện xảy ra ở đoàn làm phim.
Xe chạy rất nhanh, hai mươi phút sau thì dừng trước một khu biệt thự cao cấp ở Yến Đô.
Lúc này Dương Thanh mới nhìn về phía Hạ Hà, nghiêm nghị nói: “Hạ Hà, tôi biết cô rất phản cảm, cũng rất sợ hãi trước thủ đoạn tàn nhẫn vừa rồi của tôi, nhưng tôi phải nói cho cô biết, đấy chỉ là một phần thôi, đã có rất nhiều cao thủ chết trong tay tôi rồi”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Hạ Hà run rẩy, sắc mặt càng tái hơn.
Dương Thanh nói tiếp: “Thế giới này vô cùng tàn khốc, nhất là giới võ thuật lại càng khốc liệt hơn, ngày nào cũng có rất nhiều cao thủ bỏ mạng, có lẽ một ngày, tôi cũng sẽ…”
Dương Thanh chưa nói dứt câu, Hạ Hà đã vội nói: “Không có ngày đó!”
Mắt Hạ Hà hơi ướt, cô ta mím môi, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu rồi mới nói: “Anh nói những câu này chỉ để cho tôi biết, anh và tôi không cùng một thế giới, để tôi đừng ôm bất cứ hy vọng gì với anh, đúng không?”