“Ầm!”
Giây tiếp theo, một luồng khí thế hùng mạnh bùng nổ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, trên bầu trời phủ Thành Chủ, hai bóng người đứng sừng sững trên không.
Mà Hạ Hầu Thương và Ngô Hùng Bá đối đầu đánh một quyền, tạo ra tiếng nổ vang dội.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng Hạ Hầu Thương tựa như con diều đứt dây, lập tức bị đánh bay cả mấy chục mét đứng vững lại, trái lại Ngô Hùng Bá thì đứng sừng sững trên không, không hề bị đẩy lùi.
Cảnh tượng này lập tức khiến tất cả mọi người kinh sợ!
Hạ Hầu Thương là đại trưởng lão của Thiên Hải Tông, là thế lực đứng đầu thành Bạch Hổ, cũng là người mạnh thứ hai của Thiên Hải Tông, nhưng lúc này đến cả một quyền của Ngô Hùng Bá cũng không đỡ được mà đã bị đẩy lùi mấy chục mét.
Lúc trước có tin đồn, rằng thực lực Hạ Hầu Thương có thể sánh với đại trưởng lão đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ, nhưng bây giờ, Hạ Hầu Thương lại bị một đòn của Ngô Hùng Bá đẩy lùi, vậy chẳng phải nói, thực lực Ngô Hùng Bá mạnh hơn rồi sao?
“Chẳng lẽ Ngô Hùng Bá đã đến trình độ kia rồi sao?”
“Không thể nào! Nếu cảnh giới của ông ta đến Thiên Cảnh thất phẩm thì lẽ nào lại dễ dàng tha thứ cho Thiên Hải Tông nhiều năm như vậy?”
“Cho dù cảnh giới võ đạo của Ngô Hùng Bá chưa bước vào Thiên Cảnh thất phẩm, nhưng chắc chắn cũng cách không xa, bất kỳ lúc nào cũng có thể đột phá”.
“Nhìn khắp Trung Giới giới Cổ Võ này, sợ là chỉ có giới chủ mới có thể trấn áp được Ngô Hùng Bá”.
Cao thủ từ các hướng của thành Bạch Hổ đều căng thẳng nhìn hai người đang đứng trên bầu trời thành Bạch Hổ.
Dương Thanh cũng nhìn thấy cảnh tượng Ngô Hùng Bá và Hạ Hầu Thương khai chiến, vẻ mặt có chút cảm kích.
Cho dù thế nào, Ngô Hùng Bá hành động như vậy đã xem như khai chiến với Thiên Hải Tông rồi, mà tất thảy mọi chuyện này đều là vì anh.
Đương nhiên, anh cũng tự biết rõ, Ngô Hùng Bá khai chiến với Hạ Hầu Thương cũng không phải đều là vì anh.
Vẻ mặt Ngô Tử Kính càng nghiêm trọng hơn, nhìn chằm chằm hai người trên không, trầm giọng nói: “Hạ Hầu Thương chết chắc rồi!”
Dương Thanh có chút kinh ngạc nhìn Ngô Tử Kính.
Ngô Tử Kính nói: “Phủ Thành Chủ và Thiên Hải Tông đã có ân oán từ rất lâu rồi, sớm đã trên bờ vực khai chiến, chỉ có thể nói là, anh Dương, anh là mồi lửa nhóm lên lửa chiến tranh của hai thế lực lớn thôi”.
“Tôi biết rõ tính cách của cha, nếu ông ấy đã ra tay thì chứng tỏ ông ấy đã chuẩn bị mọi thứ để khai chiến rồi, huống hồ Hạ Hầu Thương là đại trưởng lão của Thiên Hải Tông, nếu đã khai chiến rồi thì phụ thân tôi sao lại thả hổ về rừng chứ?”
Dương Thanh lập tức như bừng tỉnh.
Nếu đã muốn khai chiến, mà Hạ Hầu Thương lại tự đưa mình đến cửa, Ngô Hùng Bá chắc chắn sẽ không nương tay.
Vẻ mặt Dương Thanh nghiêm túc nói: “Cho dù thế nào, ân tình của thành chủ Ngô, tôi sẽ nhớ rõ!”
Lúc này, trên bầu trời phủ Thành Chủ.
Khóe miệng Hạ Hầu Thương chảy ra máu, hai mắt ông ta nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá, nói: “Ngô Hùng Bá, ông là muốn khai chiến sao?”
Ngô Hùng Bá cười lạnh một tiếng: “Hạ Hầu Thương, quan hệ giữa phủ Thành Chủ và Thiên Hải Tông như thế nào, ông biết rất rõ”.
“Ông nghĩ lấy chuyện khai chiến để uy hiếp tôi, tôi sẽ nhẫn nhịn như trước kia sao?”
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương cứng đờ, mãi đến lúc này, ông ta mới ý thức được, Ngô Hùng Bá thực sự muốn khai chiến với Thiên Hải Tông.
Ngay lúc này, Ngô Hùng Bá bỗng lớn tiếng nói: “Tôi tuyên bố, từ giờ phút này, phủ Thành Chủ khai chiến với Thiên Hải Tông!”
Lời này vừa thốt ra, lập tức chấn động cả thành Bạch Hổ.
Âm thanh của ông ta cuồn cuộn như sấm rền, vang vọng khắp bốn phương tám hướng, chỉ trong thời gian ngắn, vô số người đều đã nghe thấy.
“Ngô Hùng Bá, ông điên rồi!”
Lúc này sắc mặt Hạ Hầu Thương kinh sợ nói: “Phủ Thành Chủ cũng vậy, mà Thiên Hải Tông cũng thế, đều là thế lực đỉnh cao ở thành Bạch Hổ, một khi khai chiến thì chỉ là lưỡng bại câu thương”.
“Từ xưa đến nay kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và giới thế tục không ngừng sụp đổ, cũng sắp gộp thành một giới rồi, đối với thế lực cấp bậc như chúng ta mà nói, đều là một kỳ ngộ lớn”.
“Với tình huống như vậy, ông lại dám khai chiến? Chẳng lẽ muốn vứt bỏ cuộc tranh giành giới thế tục sao?”
Ánh mắt Ngô Hùng Bá chợt sáng rực nhanh nhạy, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Thương, nói: “Ông không hiểu”.
Vừa dứt lời, ông ta lại lao về phía Hạ Hầu Thương.
Hai cao thủ đứng trên đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, lập tức khai chiến!
“Anh nghe nói gì chưa? Mới vừa nãy, phủ Thành Chủ tuyên chiến với Thiên Hải Tông rồi, mà thành chủ Ngô đã khai chiến với đại trưởng lão Hạ Hầu Thương của Thiên Hải Tông rồi”.
“Gia chủ, có tin lớn, phủ Thành Chủ tuyên chiến với Thiên Hải Tông rồi!”
“Thành chủ Ngô điên rồi sao? Lại lựa chọn tuyên chiến với Thiên Hải Tông vào lúc này”.
Thoáng chốc, tin tức phủ Thành Chủ tuyên chiến với Thiên Hải Tông đã truyền đi khắp thành Bạch Hổ, hơn nữa với tốc độ lan truyền nhanh chóng thì không bao lâu nữa, cả Trung Giới giới Cổ Võ này đều sẽ biết được tin này.
Trên bầu trời phủ Thành Chủ, Hạ Hầu Thương khắp người đầy máu, vẻ mặt kinh sợ.
Vừa nãy, Ngô Hùng Bá bùng nổ sức chiến đấu vô cùng hùng mạnh, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã khiến ông ta trọng thương.
Nếu tiếp tục như vậy, ông ta chắc chắn sẽ chết.
“Thành chủ Ngô, ông đừng kích động, bây giờ dừng tay đã, mọi chuyện đều có thể vãn hồi”.
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương kinh sợ nói: “Tuy giữa Thiên Hải Tông và phủ Thành Chủ có ân oán đã lâu, nhưng bây giờ chưa phải lúc để khai chiến”.
“Tôi thì lại cho rằng, hai thế lực lớn chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác, nếu kết giới sụp đổ, tương lai loạn thế, chỉ khi chúng ta hợp tác thì mới có thể cùng thắng được”.
“Theo tôi biết thì một vài thế lực đỉnh cao đã âm thầm hợp tác, đợi khi kết giời hoàn toàn đổ vỡ, bọn họ sẽ mau chóng tranh giành giới thế tục”.
Ngô Hùng Bá lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Hầu Thương, mãi đến khi đối phương dừng lại thì ông ta mới lạnh giọng hỏi: “Nói xong rồi?”
Hạ Hầu Thương sững người, say đó vội gật đầu: “Thành chủ Ngô, ông cũng không muốn cả đời này bị nhốt trong nơi nhỏ hẹp thành Bạch Hổ này đúng chứ? Theo tôi biết, giới thế tục rất lớn, tùy tiện tranh giành một nơi cũng lớn hơn nhiều so với thành Bạch Hổ rồi, thậm chỉ còn lớn hơn cả Trung Giới giới Cổ Võ”.
Ngô Hùng Bá lạnh lùng nói: “Nếu đã nói xong thì tôi tiễn ông lên đường!”
Nói xong, một luồng khí thế hung bạo bộc phát từ trên người ông ta.
“Ầm!”
Cả không gian như muốn nứt ra.
Hạ Hầu Thương cảm thấy bản thân như bị bóp nghẹt không thể hô hấp, vẻ mặt sợ hãi, ông ta biết, Ngô Hùng Bá muốn ra tay giết người rồi.
“Chạy!”
Lúc này, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ, gần như không hề chần chừ đã lập tức chạy trốn về phía xa.
Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Ông chạy được sao?”
Vừa nói xong, ông ta đã lập tức biến mất.
“Rầm!”
Giây tiếp theo, một tiếng nổ vang vọng truyền đến từ trên không, ngay sau đó, một bóng hình tựa như đạn pháo nặng nề rơi xuống phủ Thành Chủ.
Ánh mắt Ngô Hùng Bá đầy sát ý, lạnh giọng nói: “Mạng cũng cứng đấy!”
Nói xong, ông ta chém giết về phía Hạ Hầu Thương.
Lúc này, gương mặt Hạ Hầu Thương đầy máu, mắt thấy bóng người Ngô Hùng Bá mau chóng tiến lại gần ông ta, vẻ mặt ông ta chỉ còn tuyệt vọng.
Ngay lúc này, một bóng người bỗng đứng chắn trước mặt ông ta, nâng tay đánh ra một chưởng, tấn công về phía Ngô Hùng Bá.
“Ầm!”
Giây tiếp theo, quyền chưởng va chạm nhau, một luồng khí thể như hủy thiên diệt địa lan khắp bốn phương tám hướng.
“Rầm rầm rầm!”
Các tòa nhà xung quanh hai người lần lượt sụp đổ.
“Ngô Hùng Bá, ông lớn gan thật, ai cho ông cái gan đó, dám khai chiến với Thiên Hải Tông tôi?”
Âm thanh tức giận vang lên, vang vọng khắp thành Bạch Hổ.