Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Hoài Lam lập tức căng thẳng nói: “Anh Thanh, anh định làm gì?”

Phùng Tiểu Uyển cũng lo lắng nhìn về phía Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn quanh Mục phủ, khắp nơi toàn là người bị thương. Anh lập tức nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Em cứ yên tâm, anh sẽ không dễ dàng ra tay đâu, chẳng qua anh muốn có thêm dũng cảm để đàm phán với người ta”.

“Bây giờ, Mục thành chủ mất tích, kiếm khách Ảnh Tử đang trên đường về Mục phủ, cũng hết sức nguy hiểm, nếu không có ai đứng ra lúc này, có lẽ những người núp trong bóng tối kia sẽ ra tay với Mục phủ ngay mất”.

“Cho dù thế nào, nếu lần này không có Mục phủ, chúng ta đã chết lâu rồi, anh phải làm gì đó cho Mục phủ”.

Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam lập tức im lặng, mắt hai cô gái đều đỏ hoe. Đương nhiên họ hiểu, một khi Dương Thanh khai chiến với những cao thủ đang núp trong bóng tối kia, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Những cao thủ đó dám nhắm vào Mục phủ, sao có thể yếu chứ?

Có lẽ những cao thủ núp quanh Mục phủ đều đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, còn Dương Thanh mới tới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà thôi.

Dương Thanh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, nghiêm nghị nói: “Tiểu Uyển, bắt đầu đi!”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu, mắt đỏ hoe, không nói năng gì, lấy túi kim ra, lập tức cắm từng cây kim bạc vào các huyệt vị trên người Dương Thanh.

Vào lúc cây kim cuối cùng đâm vào, Dương Thanh mở to mắt, cảm giác đau đớn mãnh liệt ập tới.

Anh cảm thấy cơ thể mình như bị một sức mạnh khủng khiếp không ngừng xé rách.

Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cố chịu năm phút là được ạ!”

Dương Thanh gật đầu, cắn chặt răng.

Phùng Tiểu Uyển đã châm cứu xong, anh chỉ cần chịu đựng năm phút là thực lực sẽ tăng một cảnh giới.

Dương Thanh cảm nhận rõ, đan điền của anh như lớn hơn rất nhiều, khí thế của anh cũng không ngừng mạnh lên.

Trong năm phút, khí thế của Dương Thanh cứ không ngừng mạnh lên.

Ngay sau khi hết năm phút, khí thế của Dương Thanh cũng ngừng tăng lên.

Cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong ban đầu của Dương Thanh cũng đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Cơn đau mãnh liệt trước đó cũng dần biến mất.

Dương Thanh chăm chú nhìn Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển, trầm giọng nói: “Hai người tiếp tục chữa trị cho những người bị thương của Mục phủ, tôi sẽ nghĩ cách ngăn cản đám người kia”.

“Anh Thanh, cẩn thận!”

Hai cô gái đều có vẻ lo lắng.

Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, gật nhẹ đầu rồi lập tức cất bước rời đi.

Xung quanh Mục phủ có rất nhiều cao thủ đang ẩn núp, họ nắm rõ hành động của người ở Mục phủ.

Khi phát hiện Dương Thanh một mình ra khỏi Mục phủ, họ đều chú ý đến Dương Thanh.

Trong lúc họ đang Dương Thanh định làm gì, Dương Thanh bỗng ngừng bước, cao giọng nói: “Ra đây hết đi!”

Nhưng không ai xuất hiện cả.

Khí thế mạnh mẽ bỗng lan ra từ người Dương Thanh.

Khí thế sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bùng nổ từ người anh, bao trùm lấy những cao thủ đang núp xung quanh Mục phủ.

Đám người đang định núp tiếp đều thi nhau biến sắc.

“Chàng trai, cậu định ra tay với hơn ba mươi cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở đây chỉ bằng sức của cậu à?”

Rốt cuộc cũng có người xuất hiện, đó là một cao thủ trung niên Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Phía sau ông ta còn có bốn cao thủ khác, thực lực đều ở mức Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ hoặc sơ kỳ.

Rõ ràng năm người này đi cùng nhau.

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn năm người họ, mở miệng nói: “Nếu các người thông minh thì nên đến phủ Hoài Thành chứ không phải Mục phủ”.

Nghe thấy thế, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ý cậu là gì?”

Dương Thanh thản nhiên nói: “Bây giờ, thành chủ Hoài Thành đã biến mất, cả Hoài Thành đều rối loạn, rất nhiều thế lực đều định cướp đoạt mọi thứ của phủ Hoài Thành nhân cơ hội này”.

“Còn ở Mục phủ, tuy Mục thành chủ mất tích, nhưng vẫn còn kiếm khách Ảnh Tử với thực lực sánh ngang bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, ngoài ra trong Mục phủ cũng có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác”.

“Các người nghĩ nếu khai chiến với Mục phủ, các người sẽ đạt được gì đó thật ư?”

Đương nhiên anh không chỉ nói với năm cao thủ xuất hiện đầu tiên này, mà đang nói với tất cả cao thủ núp trong bóng tối.

“Tuy lợi ích này lớn, nhưng ai cũng muốn được chia phần, chia cho nhiều người thì đương nhiên những gì nhận được cũng ít đi”.

Dương Thanh bỗng lên tiếng lần nữa, nhìn quanh rồi cao giọng nói: “Chắc các vị cũng rõ, trước đó Mục phủ và phủ Hoài Thành giao chiến, Mục phủ cũng đã nhận được một số sản nghiệp của phủ Hoài Thành ở Hoài Thành rồi”.

“Tôi định tặng hết sản nghiệp của Mục phủ ở phủ Hoài Thành cho thế lực mạnh nhất trong số các người”.

Sau khi anh dứt lời, trong mắt cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ xuất hiện đầu tiên kia lóe lên vẻ tức giận, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu nghĩ chúng tôi là đồ ngu à? Muốn để chúng tôi tranh nhau rồi cậu ngồi đó hưởng lợi chắc?”

“Bốp bốp bốp!”

Lúc này, tiếng vỗ tay bỗng vang lên.

“Không hổ là thanh niên tuấn kiệt có thể khiến thành chủ Hoài Thành kinh ngạc, đúng là can đảm!”

Sau tiếng vỗ tay đó, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi bước ra cùng hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Dương Thanh lập tức nghiêm mặt, đối phương rất trẻ, chỉ hơn anh mấy tuổi, nhưng trên người đối phương lại tràn ngập khí thế Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Tuy không bằng anh, nhưng đây lại là người mạnh nhất trong số những thanh niên mà anh gặp những năm gần đây.

Sau lưng đối phương còn có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, tức là lai lịch của đối phương không nhỏ.

Sau khi hắn xuất hiện, những cao thủ khác đang núp trong bóng tối cũng thi nhau ra mặt, bao vây Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Sao thế? Các người định bắt tay với nhau để đối phó tôi trước à?”

May mà trừ hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đi theo thanh niên vừa xuất hiện kia, những cao thủ khác mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ là cùng.

“Chàng trai, cậu cũng không phải người của Mục phủ, tôi khuyên cậu đừng nên xen vào việc của người khác thì hơn, nếu bây giờ cậu đi, tôi có thể cho cậu con đường sống”.

Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lạnh lùng nói.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Mục phủ có ơn với tôi, cho dù chết, tôi cũng phải giúp Mục phủ vượt qua nguy cơ này”.

“Nếu cậu đã muốn chết, tôi đành giúp cậu thôi!”

Đối phương nói rồi xông tới chỗ Dương Thanh.

Những người khác đều có vẻ xem trò vui.

Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn chằm chằm vào đối phương, nếu đã cần đàm phán thì phải cho đám người này thấy anh có tư cách đàm phán.

Bây giờ, anh phải chứng minh thực lực của mình thì mới có tư cách đàm phán với họ.

Nếu đã muốn chứng minh thực lực thì không thể che giấu nữa, phải khiến người ta kinh ngạc thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK