Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Nhậm Kinh Luân nói khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Nếu Độc Tông và Thần Hành Tông hợp sức, rất có thể sẽ tiêu diệt được Võ Tông, đương nhiên, dù sao Võ Tông cũng là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, đến lúc Võ Tông sắp bị tiêu diệt thật, chắc chắn Độc Tông và Thần Hành Tông cũng phải trả giá nặng nề.

Sắc mặt Đỗ Bá u ám tới cực điểm, không nói năng gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhậm Kinh Luân.

Nhậm Kinh Luân lại nhìn về phía Đỗ Bá, cười híp mắt: “Tông chủ Đỗ, bây giờ ông đã đồng ý nói cho tôi biết giao dịch giữa ông và Lệ Trần chưa?”

“Hừ!”

Đỗ Bá lạnh lùng nói: “Nếu tông chủ Nhậm tưởng tôi dễ ức hiếp, có thể dễ dàng chèn ép, cứ thử!”

Sau khi lão ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người lão ta.

Nhậm Kinh Luân không cười nữa, có vẻ nghiêm nghị.

Khí thế của Đỗ Bá rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu phải đánh thật, chưa biết ai thắng ai thua.

Quan trọng là lão ta và Đỗ Bá đều là cao thủ đỉnh cao ở Ma Sơn, nếu họ lưỡng bại câu thương, để những người khác có cơ hội gây rối, không ai chịu nổi hậu quả.

Chẳng hạn như Ứng Thiên Hành trước mặt, chắc chắn lão ta sẽ ra tay với họ.

Nhưng Đỗ Bá đã thể hiện ý chí chiến đấu mạnh mẽ, nếu lão ta không đánh, chẳng phải người khác sẽ nghĩ lão ta sợ à?

Trong lúc nhất thời, Nhậm Kinh Luân bỗng có cảm giác đâm lao phải theo lao.

Đúng lúc này, Ứng Thiên Hành chợt nói: “Đỗ Bá, nếu ông đã mạnh miệng như thế, hay tôi và tông chủ Nhậm cùng đánh với ông một trận?”

Đương nhiên lão ta biết rõ nỗi lo của Nhậm Kinh Luân, nếu lão ta hợp sức với Nhậm Kinh Luân, chẳng những họ sẽ không bị thương nặng mà còn có thể giết được Đỗ Bá.

“Ứng Thiên Hành, ông đúng là ngày càng trơ trẽn”.

Đúng lúc này. Hồng Ma bỗng bước lên trước, lạnh lùng nhìn Ứng Thiên Hành.

Khí thế bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ tuôn ra từ người ông ta.

Không riêng gì Hồng Ma, ba vị Ma Tướng khác của Ma Tông cũng bước ra, bốn Ma Tướng của Ma Tông đều phóng khí thế.

Trong lúc nhất thời, cả Ma Tông bị mấy luồng khí thế bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ bao phủ.

Sắc mặt Nhậm Kinh Luân vô cùng khó coi, chỉ muốn ra tay với Ứng Thiên Hành, đồ ngu, lão ta chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ Ứng Thiên Hành lại muốn hợp sức với lão ta để đối phó Đỗ Bá, giờ thì hay rồi, Ma Tông cũng gia nhập.

Nếu phải đánh thật, bốn Ma Tướng hợp sức với nhau đủ để chống lại Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành, huống hồ bên đối phương còn có Đỗ Bá và Lệ Trần chưa xuất hiện nữa.

Ứng Thiên Hành quát lớn: “Ma Tông tưởng Thần Hành Tông và Độc Tông không có ai à? Nếu đánh thật, có cần gọi cả cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ bên chúng tôi đến không?”

“Tùy ông!”

Hồng Ma hống hách nói, ý chí chiến đấu dâng trào, hình như không hề lo rằng Ứng Thiên Hành sẽ gọi cao thủ hàng đầu của Thần Hành Tông đến.

Nếu họ đánh ở nơi khác, có lẽ Hồng Ma sẽ hơi lo, nhưng ở Ma Tông, ông ta không hề sợ hãi.

Người khác không biết nhưng ông ta hiểu rõ, Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh từ lâu, bây giờ người sắp đột phá thiên kiếp trong mật thất ngầm ở Tàng Thư Các là một người hoàn toàn khác.

Tuy ông ta cũng không biết là ai, nhưng ông ta biết, chắc chắn người được Lệ Trần đưa đến mật thất ngầm trong Tàng Thư Các để tu luyện sẽ không phải kẻ địch.

Hay nói cách khác, nếu đối phương cũng đột phá Thiên Cảnh, bên Ma Tông lập tức có hai cao thủ Thiên Cảnh.

Tuy cao thủ Thiên Cảnh không được ở lại thế tục, nhưng trước khi Thủ Hộ Minh đến, nếu Lệ Trần giết mấy cao thủ dưới Thiên Cảnh thì cũng được thôi.

Đương nhiên, chắc chắn Lệ Trần sẽ phải trả giá đắt vì điều đó, nhưng Thủ Hộ Minh sẽ không giết Lệ Trần.

Trong mắt Thủ Hộ Minh, cao thủ dưới Thiên Cảnh đều là giun dế, giết một cao thủ vừa đột phá Thiên Cảnh tới từ thế tục vì con kiến hôi như thế không phải ý hay.

Cao thủ có thể đột phá Thiên Cảnh ở nơi thiếu linh khí như thế tục đều có thiên phú cực cao, Thủ Hộ Minh cũng sẽ không dễ dàng đắc tội họ.

Không riêng gì bốn Ma Tướng của Ma Tông, những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khác của Ma Tông đều phóng khí thế ra, ý chí chiến đấu dâng trào, tỏ vẻ muốn đánh thì cứ việc.

Đỗ Bá có vẻ cảm khái, không thế lực nào bằng được Ma Tông về việc này, một khi Ma Tông gặp nguy hiểm, không có ai tham sống sợ chết, mọi người đều tham gia chiến đấu, cho dù thực lực yếu hơn thì cũng sẽ liều mạng.

Ứng Thiên Hành cũng trợn tròn mắt, lão ta không ngờ người của Ma Tông lại hiếu chiến như thế, ban đầu lão ta đang uy hiếp Ma Tông và Võ Tông, giờ thì hay rồi, bị Ma Tông uy hiếp lại.

Nhậm Kinh Luân cũng lạnh lùng nhìn Ứng Thiên Hành: “Nếu tông chủ Ứng muốn đánh thì gọi cao thủ Thần Hành Tông tới đi, tôi đứng xem là được”.

Ứng Thiên Hành cố nén giận, không quan tâm đến Nhậm Kinh Luân, căm tức nhìn Đỗ Bá: “Đỗ Bá, đây đều là âm mưu của ông, ông cố tình khơi mào mâu thuẫn giữa chúng tôi và Ma Tông, sau đó Võ Tông sẽ ngồi hưởng lợi, tôi không mắc lừa đâu”.

“Hừ!”

Đỗ Bá hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành: “Ứng Thiên Hành, người khác đều không ngu, tôi có âm mưu không, người của Ma Tông thấy rất rõ”.

“Chẳng phải ông luôn mồm đòi khai chiến ư? Tôi cũng không làm khó ông, không cần ông gọi người tới đánh, ông và tôi đánh một trận, ông dám không?”

Sau khi nói xong, khí thế của Đỗ Bá càng mạnh.

Lão ta nắm chặt Võ Thần Thương sáng loáng, có món linh khí cấp cao này trong tay, khí thế của Đỗ Bá mạnh đến mức đáng sợ.

Sắc mặt Ứng Thiên Hành hết sức khó coi, nếu đánh với Đỗ Bá có Võ Thần Thương, lão ta chỉ có kết cục thua trận.

Thần Hành Tông cũng có linh khí trấn giữ tông môn, nhưng lão ta không mang theo.

Một lúc lâu sau, Ứng Thiên Hành mới giận dữ nói: “Tôi không chấp ông!”

Lão ta nói rồi không quan tâm đến Đỗ Bá nữa.

Nhưng Đỗ Bá không định bỏ qua cho Ứng Thiên Hành.

“Ầm!”

Sau một tiếng vang lớn, mặt đất dưới chân Đỗ Bá lập tức nổ tung, lão ta cầm Võ Thần Thương, xông tới chỗ Ứng Thiên Hành nhanh như chớp.

Ứng Thiên Hành không ngờ Đỗ Bá lại ra tay thật.

“Đỡ đòn này của tôi trước đi!”

Đỗ Bá hét lớn, đâm Võ Thần Thương về phía Ứng Thiên Hành, Võ Thần Thương tạo ra vô số ảo ảnh trên không trung, như có thêm vô số thương thần đồng loạt tấn công Ứng Thiên Hành.

Ứng Thiên Hành hoảng hồn, không dám đỡ đòn từ phía chính diện, trừ khi lão ta chán sống.

Lão ta bỗng hơi nhích chân, lập tức rời khỏi vị trí cũ.

“Ầm!”

Trong khoảnh khắc lão ta rời đi, chỗ lão ta vừa đứng lập tức bị Võ Thần Thương đâm liên tục mấy chục nhát, khiến mặt đất thủng trăm ngàn lỗ.

Có thể tưởng tượng được, nếu đòn này giáng lên người Ứng Thiên Hành thì Ứng Thiên Hành sẽ bị thương đến mức nào?

Nhậm Kinh Luân nghiêm nghị nhìn Võ Thần Thương trong tay Đỗ Bá, món linh khí cấp cao này quá mạnh, Đỗ Bá có cây thương này thì sẽ vô địch dưới Thiên Cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK