Trong mắt lão ta, kiểu gì Dương Thanh cũng phải chết nên bản thân cũng chẳng cần phải giữ gìn hình tượng cao cả của người bảo vệ làm gì.
Đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh nhìn chằm chằm vào người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, Đại Đạo Thiên Diễn Kinh không ngừng vận chuyển, nỗ lực bổ sung đầy đủ thể lực cho anh.
Thế nhưng vì anh bị thương quá nặng, cho dù đã cố gắng vận chuyển Đại Đạo Thiên Diễn Kinh liên tục vẫn không thể khôi phục toàn bộ thể lực trong thời gian ngắn.
Chẳng lẽ, hôm nay anh thật sự phải bỏ mình ở chỗ này ư?
Đúng lúc đó, rất nhiều bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Dương Thanh. có Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, có Tần Y và Tần Đại Dũng, còn có cả Thượng Quan Cao Dương đã chết đi và vô số những người khác nữa.
"A!"
Dương Thanh đột nhiên tức giận gào lên, sức mạnh trong cơ thể bạo phát, cố gắng muốn tránh thoát cái chân của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp.
Nhưng vì cơ thể bị thương quá nặng, đã vậy cảnh giới võ thuật cũng kém xa người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, thế nên chỉ với trạng thái bây giờ của anh thì cho dù có dốc toàn lực chắc gì đã đánh lại được một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như lão ta?
"Đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên gia tăng sức mạnh của cái chân đang đạp trên lồng ngực Dương Thanh, lạnh giọng nói: "Đã như vậy thì mày chết đi cho xong!"
Bây giờ, Dương Thanh cảm thấy bản thân mình thật sự sắp chết.
"Ha ha, đường đường là một người bảo vệ Hoàng tộc thế mà lại muốn moi bí mật của một cậu nhóc đời sau, lẽ nào ông không sợ chuyện này sẽ bị truyền đi sao?"
Một giọng nói đầy trêu tức chợt vang lên.
"Ai?"
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp giật mình, lớn tiếng quát.
Đúng lúc này, một ông lão mặc áo vải đen từ từ đi tới.
"Ông là ai?"
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cất tiếng hỏi người vừa đến, nhưng trong lòng thì tràn ngập kinh hãi.
Bởi vì lão ta có thể cảm nhận được uy thế rất lớn từ trên người ông lão mặc áo vải này. Bản thân đã là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh rồi ấy thế mà ông lão này còn có thể khiến lão ta cảm thấy áp lực, điều đó chứng tỏ cảnh giới võ thuật của ông lão này ít nhất là Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn có thể là Siêu Phàm Bát Cảnh.
Trên thế giới, số lượng cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh chân chính chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế mà bây giờ lại có một người bí ẩn rất có khả năng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh xuất hiện. Có thể tưởng tượng được người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đang thấy kinh hoàng đến mức nào.
"Bạn nhỏ, cậu có thể kiên trì thêm chút nữa không?"
Ông lão mặc áo vải chợt nhìn về phía Dương Thanh đang bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đạp dưới chân, hỏi.
Tuy anh không rõ thân phận của đối phương nhưng vẫn có thể cảm nhận được ông ấy đến để giúp mình.
Dương Thanh cố nén cảm giác choáng váng như sắp hôn mê, đưa mắt nhìn ông lão mặc áo vải, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một nụ cười rực rỡ đáp: "Nhịn được chứ!"
"Khá lắm!"
Ông lão mặc áo vải khẽ gật đầu rồi mới nhìn người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, mở miệng bảo: "Ông không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi muốn dẫn cậu ấy đi là được".
Một câu tưởng chừng như nhẹ tựa mây bay của ông cụ thế nhưng lại có thể làm cho người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cảm nhận được một luồng uy thế như có như không.
Lão ta bỗng nhiên có một loại ảo giác, nếu như mình thật sự ra tay giết Dương Thanh thì e là đã bị ông lão mặc áo vải trước mặt giết chết trước khi kịp thực hiện rồi.
Thế nhưng, đường đường là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, bế quan tu hành nhiều năm như vậy, đã bao giờ lão ta bị người ta uy hiếp thế này?
Làm sao lão ta có thể buông tha cho Dương Thanh dễ dàng như vậy?
"Tôi chẳng cần biết ông là ai, cũng mặc kệ thân phận của ông là gì, thằng nhãi này dám ra tay với Hoàng tộc họ Diệp làm cho nguyên khí của Hoàng tộc bị thương nặng, đương nhiên sẽ phải trả một cái giá đắt rồi!"
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lạnh giọng nói.
Những người đã đạt đến cảnh giới này như bọn họ đâu dễ bị một câu của đối phương dọa cho sợ?
"Ha ha!"
Ông lão mặc áo vải nghe vậy cũng chẳng tức giận, vẫn giữ dáng vẻ nhẹ như gió thoảng mây bay, thản nhiên cười đáp: "Nếu ông đã muốn giết cậu ấy như thế thì cứ giết thôi!"
Dường như ông ấy không hề lo lắng người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thật sự sẽ giết Dương Thanh.
Nhìn dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của ông lão áo vải, sự kinh ngạc trong lòng càng nhiều hơn khiến người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cảm thấy do dự, trong phút chốc không quyết định được.
Chỉ cần lão ta dẫm chân một cái thôi là đã có thể lấy mạng Dương Thanh, nhưng sau đó thì sao?
"Hình như ngài đây nhúng tay vào chuyện của Hoàng tộc họ Diệp không thích hợp cho lắm thì phải?", người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mở miệng hỏi.
Ông lão mặc áo vải lạnh nhạt cười, trả lời: "Tôi chỉ muốn dẫn cậu ấy đi, nhưng chính ông không muốn mà, vừa nãy chẳng phải tôi đã nói ông cứ giết cậu ấy rồi sao? Tôi sẽ không nhúng tay đâu!"
Ông cụ càng tỏ ra nhẹ nhàng, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp càng thấy áp lực.
Ông cụ vừa dứt lời thì không thèm nhìn người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thêm lấy một cái mà bước sang bên cạnh, đưa mắt về Hoàng phủ họ Diệp ở phía xa xa dưới chân Hoàng Sơn.
Ông cụ bỗng nhiên nhặt một cục đá to chừng nắm tay trên mặt đất lên, ước lượng trong tay một chốc rồi ném tới Hoàng phủ họ Diệp.
"Ầm!"
Ngay sau đó, một tiếng vang rất lớn truyền đến từ Hoàng phủ họ Diệp, chỉ thấy một pho tượng đá vốn sừng sững ở trung tâm Hoàng phủ ầm ầm vỡ vụn.
"Giờ thì hợp mắt hơn nhiều rồi".
Ông lão mặc áo vải khẽ mỉm cười, vỗ tay một cái rồi nói.
Sau khi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp nhìn thấy ông cụ tiện tay ném ra một cục đá thôi đã có thể khiến cho pho tượng đá sừng sững ở trung tâm Hoàng phủ họ Diệp vỡ nát, trong lòng lão ta cảm thấy kinh hãi không thôi.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp nhìn chằm chằm ông lão mặc áo vải, trong lòng cũng đầy đấu tranh. Ông cụ này nhìn có vẻ như thật thờ ơ, bình thản nhưng lại khiến cho lão ta cảm nhận được một áp lực hết sức to lớn.
"Sao vậy? Sao còn chưa làm đi?", ông cụ mặc áo vải lại mỉm cười.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mở miệng hỏi: "Ông muốn bảo vệ cậu ta thì được thôi, nhưng chí ít hãy nói cho tôi biết rốt cuộc ông là ai đi chứ?"
Ông cụ nở nụ cười châm biếm: "Tôi có nói muốn bảo vệ cậu ấy đâu, không phải tôi đã bảo ông cứ giết cậu ấy đi rồi sao? Còn việc tôi là ai thì ông không cần biết, vì dù có nói thì cái tên này ông cũng chưa từng nghe qua".
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lập tức trầm ngâm, bắt đầu đắn đo nên xử lý chuyện này thế nào.
Nếu dễ dàng để Dương Thanh chạy thoát như thế, lão ta lo rằng một ngày nào đó anh sẽ đến báo thù. Dù sao bây giờ Dương Thanh chỉ đang ở Siêu Phàm Tam Cảnh mà lại có thể bộc phát ra sức mạnh ngang ngửa Siêu Phàm Lục Cảnh.
Nếu để Dương Thanh đột phá đến Siêu Phàm Tứ Cảnh, vậy chẳng phải anh sẽ có thể bộc phát ra thực lực của Siêu Phàm Thất Cảnh sao?
Nhưng nếu giết Dương Thanh, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lại có phần kiêng kỵ ông cụ mặc áo vải trước mặt. Người này thoạt nhìn thờ ơ, lạnh nhạt nhưng dường như tỏa ra áp lực không thể xem thường.
Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như lão ta cũng cảm nhận được uy lực này, như thế có thể đoán được ông cụ này là một người rất mạnh.
Nếu tha cho Dương Thanh thì ít nhất trong thời gian ngắn không cần lo tới chuyện anh sẽ quay lại báo thù. Nếu không làm vậy thì lão ta có thể sẽ bị ông lão mặc đồ vải giết chết ngay, mà cho dù không giết được thì chắc chắn lão ta cũng sẽ bị trọng thương.
Nghĩ đến đây, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không do dự nữa, buông lỏng bàn chân đang giẫm trên lồng ngực của Dương Thanh, lạnh giọng nói: "Nể mặt ông, tạm thời hôm nay tôi tha cho cậu ta một mạng. Nếu còn dám xâm phạm Hoàng tộc họ Diệp, giết không tha!"
Trong nhất thời, Dương Thanh cảm thấy áp lực trên người giảm đi không ít. Anh chật vật đứng lên, nhìn chằm chằm lão ta: "Tôi sẽ còn quay lại đây".
Không biết vì sao khi đối diện với ánh mắt của Dương Thanh, tim lão ta bỗng đập mạnh, có chút loạn nhịp.
"Hừ!"
Lão ta cười gằn nói: "Nếu mày còn dám đến, Hoàng tộc họ Diệp chính là mồ chôn của mày!"
Dương Thanh lại không để ý tới lão ta mà nhìn về phía ông cụ mặc áo vải, cảm kích nói: "Cảm ơn ông đã cứu mạng tôi!"
Ông cụ vẫn một biểu cảm lạnh nhạt như cũ, khẽ khoát tay: "Tôi không cứu cậu, là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không giết cậu".
Nói là vậy, nhưng nếu như không có sự xuất hiện của ông cụ thì sao người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp có thể bỏ qua cho anh?
Dương Thanh cũng không tranh chấp chuyện này nữa, chỉ là trong lòng thầm cảm kích. Ngày sau nếu như có cơ hội, anh sẽ trả lại cho đối phương ơn cứu mạng hôm nay.
Ông cụ mặc áo vải lạnh nhạt liếc nhìn anh rồi xoay người định rời khỏi.
"Người bảo vệ, ngài không thể làm như vậy!"
"Thằng nhóc này rất muốn tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp chúng ta, ngài là người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp, nếu ngài tha cho cậu ta thì khác nào thả hổ về rừng!"
"Người bảo vệ, xin ngài hãy giết Dương Thanh đi!"
Cách đó không xa, Diệp Lâm thấy người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đang rời đi thì lập tức quỳ xuống cầu xin.
Giờ đây, Diệp Lâm đã hiểu rằng cho dù có dốc hết sức thì mình vẫn không phải đối thủ của Dương Thanh. Nếu như không có người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, chắc chắn hôm nay lão ta đã phải chết.
Huống hồ thiên phú võ thuật của Dương Thanh kinh khủng như vậy, nếu như thả đi thì không lâu nữa thực lực sẽ còn mạnh lên gấp mấy lần.
Không phải lúc nào người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng có thể xuất hiện kịp thời. So chiêu với cao thủ đứng đầu giống như chơi đùa với tử thần, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mà đến muộn hơn chút nữa thôi là Diệp Lâm đã chết dưới tay Dương Thanh rồi.
"Cút! Thật là làm mất mặt Hoàng tộc!"
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp giận dữ quát một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Đảo mắt, lão già này đã biến mất khỏi tầm mắt. Diệp Lâm nhìn ông cụ mặc áo vải đang cười híp mắt, lại nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Dương Thanh, toàn thân đều run lên, xoay người chạy đi: "Ngài đợi tôi với!"
Rất nhanh, Diệp Lâm cũng trốn mất dạng. Đỉnh Hoàng Sơn lần nữa trở về với yên bình, chỉ còn lại Dương Thanh cùng ông cụ mặc áo vải.
"Ừ, không tệ!"
Hai mắt ông cụ nhìn Dương Thanh hồi lâu, bỗng nhiên gật đầu khen ngợi: "Còn trẻ mà đã có thể từ Siêu Phàm Tam Cảnh bộc phát ra Siêu Phàm Lục Cảnh, đúng là vô cùng lợi hại".
"Cụ quá khen rồi. Chuyện hôm nay Dương Thanh xin khắc ghi trong lòng. Nếu ngày sau có cơ hội, Dương Thanh nhất định trả lại ơn cứu mạng hôm nay".
Giọng nói của Dương Thanh vô cùng cung kính và biết ơn, thoạt lại hỏi: "Còn chưa biết quý danh của cụ, liệu có thể cho Dương Thanh biết để ngày sau còn có cơ hội đền đáp ân tình?"
Ông cụ cười, đáp: "Lão họ Đổng. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải khách sáo".
Ngay lúc này lại có hai người đi tới đỉnh Hoàng Sơn.
"Làm phiền cụ Đổng rồi!"
Hai anh em họ Tống đồng loạt chắp tay, trong lời nói tràn đầy sự kính trọng.
"Ha ha, khách sáo rồi!", cụ Đổng cười lớn.
Trong tức khắc, Dương Thanh sững sờ tại chỗ. Hóa ra cụ Đổng là do hai anh em họ Tống tìm tới?
"Trên người cậu mang huyết mạch cuồng hóa như vậy là chuyện tốt, nhưng chỉ dựa vào cảnh giới võ thuật và tâm tính của cậu hôm nay còn chưa đủ".
Ông cụ bỗng nhiên nhìn về phía Dương Thanh, ngừng một chút lại nói tiếp: "Ngày nay, e là trên đời chỉ còn một mình cậu là sở hữu huyết mạch cuồng hóa thôi. Nhưng cậu không được sử dụng trước khi cảnh giới đột phá tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh vì nó sẽ để lại cho thân thể một tai họa ngầm to lớn".
"Cũng may thân thể của cậu tương đối mạnh mẽ, nếu không, hôm nay cậu khơi dậy huyết mạch cuồng hóa rồi bùng phát kiểu đấy sẽ khiến cho nội tạng suy kiệt, cuối cùng nổ tung mà chết".
Nghe cụ Đổng nói, lòng Dương Thanh hoảng hốt. Lúc tiến vào trạng thái cuồng hóa, quả thật anh cảm giác cả da thịt và lục phủ ngũ tạng đều như bị ai xâu xé.
Cụ Đổng dứt lời liền bước đi, thoạt nhìn có vẻ đi rất thong thả nhưng rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Dương Thanh.
Cho đến khi cụ Đổng mất bóng, anh mới nhìn hai anh em họ Tống, trên gương mặt đầy sự biết ơn: "Cảm ơn hai người!"
Cụ Đổng được anh em họ Tống mời tới. Nếu không nhờ có ông cụ thì Dương Thanh đã bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp ra tay giết chết.
Dương Thanh thật sự rất tò mò về thân phận của cụ Đổng. Sở dĩ anh muốn hỏi thân phận cũng là để về sau có cơ hội báo đáp ơn cứu mạng ngày hôm nay.
Hai anh em nhà họ Tống liếc nhau, Tống Tả mở miệng nói: “Ông ấy là một ẩn sĩ mà chúng tôi vô tình gặp trước đó, đại khái là vào mười năm trước. Khi đó ông ấy chỉ mới có thực lực của Siêu Phàm Lục Cảnh thôi, không ngờ mới mười năm ngắn ngủi đã có thể mạnh đến mức như vậy’’.
Nghe lão ta nói xong, trên mặt Dương Thanh tràn đầy vẻ kinh ngạc. Từ khi bước vào Siêu Phàm Cảnh thì rất khó để đột phá cảnh giới, thực lực càng mạnh thì càng khó đột phá hơn.
Thậm chí có rất nhiều người bước được vào Siêu Phàm Cảnh, cuối cùng cả đời thực lực cũng chỉ dừng ở mức Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi.
Vậy mà trong mười năm cụ Đổng có thể từ Siêu Phàm Lục Cảnh đột phá đến gần Siêu Phàm Bát Cảnh, tốc độ này quả thật là nhanh vô cùng.
“Có lẽ cảnh giới của ông ấy là Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.
Tống Tả bỗng nhiên nói tiếp.
Dương Thanh nhẹ gật đầu, hoàn toàn có khả năng đó. Người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp cũng có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh nhưng chỉ là mới đột phá lên cảnh giới này mà thôi.
Cụ Đổng có thể khiến người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cảm nhận được uy lực, điều đó chỉ chứng tỏ tu vi của ông ấy cao hơn chứ chưa hẳn có thể đột phá tới Siêu Phàm Bát Cảnh.
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh là tồn tại mà được cả những gia tộc Cổ Võ lánh đời xem như những người đứng đầu xuất chúng.
“Chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây thì hơn. Nếu như người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp bỗng nhiên lật mặt thì e rằng chúng ta chỉ có một con đường chết”, Tống Hữu lên tiếng nhắc nhở.
“Đi thôi!”
Ba người không do dự tiến thẳng tới sân bay quốc tế trong Hoàng thành Diệp, những cao thủ của nhà họ Lý cũng nhanh chóng rời đi.
Ba giờ sau, máy bay chậm rãi đáp xuống Hoàng thành Thượng Quan.
“Cậu Thanh, cậu không sao chứ?”
Lý Trọng đưa Dương Thanh đến nhà họ Lý rồi sắp xếp cho anh một tòa trong khu dinh thự. Lão ta nhìn thương thế trên người Dương Thanh, lo âu hỏi.
Anh lắc đầu, áy náy nói: “Tôi thật lòng xin lỗi. Vốn dĩ muốn để nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp, không nghĩ rằng người bảo vệ của họ lại mạnh đến như vậy”.
Lý Trọng vội vàng lắc đầu: “Cậu Thanh quá lời. Cậu dẫn dắt chúng tôi đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp là chúng tôi đã biết ơn lắm rồi, sao có thể trách móc cậu được chứ?”
Lần này, Lý Trọng thật sự muốn để nhà họ Lý đi theo Dương Thanh. Lúc còn ở trên đỉnh Hoàng Sơn trong Hoàng thành Diệp, lão ta đã được tận mắt nhìn thấy thực lực của anh mạnh bao nhiêu.
Nếu không có người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thì nhà họ Lý đã có thể thay thế Hoàng tộc họ Diệp rồi. Lý Trọng vô cùng có lòng tin với Dương Thanh. Mấu chốt là anh còn trẻ như vậy mà đã có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, qua mấy năm nữa, có lẽ người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp chỉ có một kết cục là bại trận mà thôi.
Tuy Lý Trọng không trách móc gì nhưng Dương Thanh vẫn cảm thấy vô cùng áy náy. Lần này là trách nhiệm của anh. Nếu anh không ngạo mạn, chưa hiểu rõ thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mà đã dẫn dắt các cao thủ trong nhà họ Lý đi tấn công Hoàng tộc họ Diệp thì chuyện đó đã không xảy ra.
Cũng may nhà họ Lý không có ai bị giết.
“Cậu Thanh, cô Uyển và cô Lâm tới muốn gặp cậu!”, đúng lúc này, một người giúp việc trong nhà họ Lý đi tới báo tin.
Dương Thanh do dự một chốc mới mở miệng nói: “Cho họ vào đi!”
Ban đầu anh định ra gặp nhưng dù sao cũng đang bị thương nặng, toàn thân đều là vết máu, quả thực trông vô cùng thê thảm.
Dương Thanh không muốn làm Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm lo lắng, thế nhưng bây giờ mình đã thành ra như vậy rồi, chỉ có thể nhờ Phùng Tiểu Uyển chữa trị thôi
Nhìn anh thì có vẻ rất thảm nhưng thực chất những vết thương bên ngoài không tính là gì, nghiêm trọng hơn phải nói đến nội thương. Do cưỡng chế tiến vào trạng thái cuồng hóa nên đã tạo ra thương thế cực lớn cho lục phủ ngũ tạng, tốc độ hồi phục vô cùng chậm.
Dựa theo tốc độ tự chữa lành của cơ thể thì sợ là một năm sau Dương Thanh cũng chưa chắc có thể khôi phục được.
Phút chốc Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đã đi tới phòng của Dương Thanh, trong ngực Ngải Lâm còn ôm Mã Tĩnh An - con trai của cô ấy.
Hai cô gái vừa nhìn thấy toàn thân Dương Thanh đều là vết thương thì sợ tới mức ngây người.
“Anh Thanh, làm sao vậy? Sao anh lại bị thương nặng như vậy?”
Phùng Tiểu Uyển trông thấy bộ dạng của Dương Thanh, không nén được òa khóc.
Hai mắt Ngải Lâm cũng đỏ bừng, nói: “Chúng tôi thật vô dụng, chuyện gì cũng đặt hết lên vai một mình cậu”.
Dương Thanh vội vàng nói: “Chị Lâm, chị đừng nói như vậy”.
Dứt lời anh lại nhìn Phùng Tiểu Uyển, an ủi: “Tiểu Uyển, em đừng lo lắng. Thân thể của anh thế nào anh là người rõ nhất, chút thương tích này không tính là gì đâu”.
Phùng Tiểu Uyển không để ý đến lời giải thích của Dương Thanh mà đặt tay mình lên cổ tay của anh để bắt mạch, một phút sau mới rút tay về.
“Tiểu Uyển, vết thương của cậu ấy thế nào rồi?”, Ngải Lâm sốt sắng hỏi.
Đôi mắt Phùng Tiểu Uyển ửng đỏ, nức nở nói: “Bị thương nặng lắm, nếu tố chất cơ thể của anh ấy không cao thì những vết thương ấy đã lấy mạng anh ấy rồi”.
“Nghiêm trọng như vậy sao?”, Ngải Lâm thẫn thờ hỏi.
Dương Thanh vừa cười vừa nói: “Tiểu Uyển à, em đừng hù dọa chị Lâm chứ. Mặc dù thương thế của anh cũng nghiêm trọng nhưng chưa đến nỗi không có cách nào để chữa trị mà.Với y thuật của em thì hẳn rất dễ chữa cho anh chứ?”
Dương Thanh nặng nề hỏi: “Tiểu Uyển, em cứ yên tâm điều trị cho anh đi, anh nhất định sẽ không sao đâu”.
Thế nhưng anh vừa dứt lời đã cảm giác lồng ngực co thắt dữ dội, hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Dương Thanh cảm giác mình vừa trải qua một giấc mộng dài, không biết qua bao lâu mới từ từ mở mắt ra, tất cả những chuyện trước kia đều như đã quên hết.
“Anh Thanh, anh tỉnh rồi!”
Anh vừa mở mắt thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Dương Thanh, cậu có nghe thấy tôi nói không?”, giọng Ngải Lâm cũng vang lên ngay sau đó.
Dương Thanh chỉ cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, toàn thân như một cái xác khô, nhẹ bẫng và vô cùng khát nước. Anh mở miệng nói: “Nước!”
Nghe được lời nói của Dương Thanh, rốt cuộc Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng mang một cốc nước ấm đến.
Chẳng mấy chốc Dương Thanh đã uống hết một cốc nước lớn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”, anh hỏi.
Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ ửng, đáp: “Đã ba ngày rồi, anh Thanh, anh dọa chúng em sợ muốn chết rồi”.
Trông làn da của Phùng Tiểu Uyển lúc này rất tái nhợt, vừa nhìn đã biết gần kiệt sức. Hai mắt cô ta sưng đỏ lên, chứng tỏ đã khóc không ngừng nghỉ.
Hai mắt Ngải Lâm cũng đỏ au, Dương Thanh hôn mê ba ngày ba đêm, hai người cũng ở đây trông anh ba ngày ba đêm.
Nhìn thấy Dương Thanh có thể tỉnh lại, bọn họ đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
“Mấy ngày nay hai người đã vất vả rồi!”, Dương Thanh nở nụ cười tỏa nắng.
Hai mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, lắc đầu nghẹn ngào nói: “Anh Thanh, em xin lỗi, em không thể chữa khỏi cho anh”.
Dương Thanh sững sờ một lúc như đột nhiên không hiểu ý trong lời nói của cô ta.
Anh nghi hoặc nhìn về phía Ngải Lâm, hai mắt cô ấy cũng đỏ hoe, từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy trên khuôn mặt.
"Không phải anh đã tỉnh lại rồi sao? Không bao lâu nữa nhất định có thể hoàn toàn bình phục. Đừng quá lo lắng, anh thực sự không sao", Dương Thanh cười nói.
Tuy nhiên, hai cô gái vẫn không đáp lời mà chỉ lặng lẽ khóc.
Điều này làm cho Dương Thanh vô cùng sốt ruột, chẳng lẽ Phùng Tiểu Uyển thật sự không thể chữa lành vết thương của anh sao?
Hay nói cách khác, thời gian còn lại của anh cũng không còn nhiều nữa?
"Chị Lâm, Tiểu Uyển đừng khóc nữa, rốt cuộc là sao? Không thể chữa lành vết thương cho em sao?", Dương Thanh hỏi.
“Anh Thanh, anh mất hết tu vi rồi!”, rốt cuộc Phùng Tiểu Uyển cũng nói ra sự thật.
Vừa nghe thấy lời này thì Dương Thanh đã hoàn toàn ngây người. Anh đột nhiên hoảng hốt phát động võ đạo của mình, lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực nào, quả thật còn bình thường hơn cả người bình thường.
Cảnh giới võ thuật Siêu Phàm Tam Cảnh của anh đã không còn nữa.
Giờ đây, anh còn không có cả cảnh giới Vương Cảnh sơ kỳ.
"Không thể! Tuyệt đối không thể! Sao lại vậy được?"
Dương Thanh hoàn toàn hoảng sợ. Anh vùng vẫy ngồi dậy, đập tay xuống bàn trà bên cạnh.
“Rầm!”
Chỉ nghe thấy tiếng bàn tay đập xuống bàn nhưng chiếc bàn trà bằng gỗ nguyên khối vẫn nguyên vẹn, không hề có một vết nứt nào.
Bất cứ ai mới bước vào Vương Cảnh sơ kỳ đều có thể đập nát chiếc bàn gỗ chỉ bằng một chưởng.
Nhưng bây giờ Dương Thanh không thể làm được điều ấy.
"Không thể nào! Tôi không tin! Tôi đã tu luyện đến Siêu Phàm Tam Cảnh rồi cơ mà, sao có thể mất hết tu vi cơ chứ?"
Dương Thanh trở nên vô cùng nóng nảy, gầm lên: "Vợ và con gái tôi cho đến bây giờ vẫn không thể quay lại cũng do tôi đã gây thù với quá nhiều người nên không dám đón họ về".
"Người anh em tốt Mã Siêu của tôi đang bị giam trong Hoàng tộc họ Phùng, không rõ tình hình bây giờ thế nào".
“Tôi còn chưa giải quyết xong mối thù với Hoàng tộc họ Diệp, sao tôi có thể để mất tu vi chứ?'
“Không thể được, không có khả năng. Tôi không thể trở thành người thường được. Không thể, không thể!"
“Bùm Bùm Bùm!”
Dương Thanh vừa gầm thét vừa dùng hết toàn lực đập gõ mọi thứ xung quanh.
Chỉ là những đòn tấn công của anh đều vô dụng, ngoại trừ những món đồ dễ vỡ đều đã tan tành thì những món đồ dày một chút đều không hề hấn gì.
Phùng Tiểu Uyển đột nhiên lao tới ôm lấy Dương Thanh từ phía sau, vừa khóc vừa nói: “Anh Thsnh, anh đừng vậy mà, đừng vậy mà. Em sẽ cố gắng chữa trị cho anh, em sẽ tìm mọi cách để anh được chữa khỏi. Em cầu xin anh đừng làm tổn thương mình như thế này, được không?”
Ngải Lâm cũng bật khóc: “Dương Thanh, cậu đã nói mình còn rất nhiều việc chưa hoàn thành mà. Nếu bây giờ cậu gục ngã thì không ai có thể hoàn thành những chuyện đó. Bình tĩnh lại đi, nhé?”
Dương Thanh như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục giãy giụa.Tuy Phùng Tiểu Uyển là một cô gái yếu đuối nhưng cũng sở hữu thực lực Vương Cảnh đỉnh phong. Anh bị cô ta ôm chặt nên không thể thoát ra.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Mặt mũi Dương Thanh tràn đầy sự thống khổ. Không phải anh tiếc tu vi của mình mà là có rất nhiều chuyện cần anh trở nên mạnh hơn mới có thể giải quyết.
Nhưng bây giờ đã trở thành một kẻ vô dụng, anh không thể nào chấp nhận sự thật này.
Từ sáu năm trước sau khi ra biên giới phía Bắc, Dương Thanh chưa bao giờ tuyệt vọng như ngày hôm nay. Anh không sợ chết, chỉ sợ mình còn sống mà trở thành một phế vật, ngay cả người thân của mình cũng không thể bảo vệ.
"Oa..."
Đúng lúc này, tiếng khóc của một đứa trẻ đột nhiên vang lên. Dương Thanh còn đang điên cuồng vùng vẫy bất chợt ngừng lại như bị sét đánh.
"Tĩnh An đừng khóc, Tĩnh An đừng khóc, mẹ ở đây! Mẹ ở đây!"
Ngải Lâm vội vàng bế bé Tĩnh An lên rồi nhẹ nhàng an ủi.
Dương Thanh ngơ ngác nhìn bé Tĩnh An, lặng lẽ rơi nước mắt. Bé Tĩnh An còn được chưa nhìn thấy bố mình thì làm sao anh có thể cam chịu chứ?
Tiêu Tiêu cũng đang nhớ mình lắm phải không?
“Tôi xin lỗi!”
Trước kia anh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cũng sẵn sàng hỗ trợ nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp nên bọn họ sẵn sàng đối đãi anh như thượng khách. Còn lúc này đến thực lực Vương Cảnh sơ kỳ anh còn không có, liệu nhà họ Lý còn đối đãi với anh như trước không?
Giữa lúc đó, cửa phòng được mở ra, một người khoảng ba mươi tuổi sải bước đi vào.
Nhìn thái độ vô cùng phách lối của tên con cháu nhà họ Lý, sắc mặt Dương Thanh ngay lập tức tối xuống. Nhà họ Lý định trở mặt với anh sao?
“Anh tên là gì?”, Dương Thanh hỏi.
Hậu bối nhà họ Lý thờ ơ cười: “Sao? Cậu Thanh hỏi thăm tên của tôi làm gì chứ? Không lẽ cậu định truyền thụ thuật tu hành võ đạo cho tôi? Hay là định mách lẻo với ông tổ của nhà tôi vậy?”
“Nhưng không có vấn đề gì, kể cả cậu có mách lẻo với ông tổ nhà tôi thì cũng chẳng sao. Nhớ kỹ nhé, tên tôi là Lý Bảo Tuấn, bố của tôi là Lý Diệp”.
Dương Thanh còn chưa tức giận thì Ngải Lâm đã không nhịn được nữa, tức giận đáp trả: “Sao anh có thể nói như thế chứ? Cậu Thanh cần mách lẻo với nhà anh chắc?”
Phùng Tiểu Uyển cũng vô cùng phẫn nộ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lý Bảo Tuấn, nói: “Anh Thanh cần nghỉ ngơi, mời anh lập tức đi ra ngoài!”
Lý Bảo Tuấn cười khẩy: “Hình như mấy người đã quên một chuyện, đây là nhà của nhà họ Lý tôi, mấy người là người ngoài nên không có tư cách đuổi tôi đi”.
“Anh...”
Phùng Tiểu Uyển chỉ thốt ra được một chữ thì không biết nên nói gì nữa.
Dương Thanh im lặng, chỉ bình tĩnh nhìn Lý Bảo Tuấn. Đến bây giờ anh vẫn chưa biết rõ chuyện này là Lý Trọng hay là Lý Giang Hùng ngầm đồng ý.
Hay là hai người đó không biết chuyện này, mà là bố của Lý Bảo Tuấn bảo con trai mình làm vậy?
Dù thế nào đi nữa thì đã có thể khẳng định là có người trong nhà họ Lý biết được tình trạng của anh, lần này chỉ đến thăm dò thôi.
Tuy đây chỉ là thăm dò thì nó cũng chứng tỏ tình cảnh lúc này của anh đang rất nguy hiểm.
Thình lình Dương Thanh mở miệng nói: “Cho anh một phút cút ra khỏi đây, không thì chết!”
Một câu nói vô cùng bình tĩnh nhưng lại mang áp lực cực kỳ to lớn đến cho Lý Bảo Tuấn. Dù sao ngày xưa Dương Thanh rất mạnh, ngay cả Lý Trọng - ông tổ của nhà họ Lý - cũng suýt chết trong tay anh.
Mặc dù Dương Thanh được Lý Trọng đưa đến nhà họ Lý trong tình trạng bị thương nặng, Lý Bảo Tuấn cũng không dám làm gì vì chưa xác định được liệu anh có thật sự bị mất hết tu vi hay không.
“Còn mười giây cuối cùng!”, Dương Thanh đột ngột lên tiếng lần nữa.
Từ đầu tới cuối, vẻ mặt của anh luôn bình tĩnh như không có một chút lo lắng nào. Chính dáng vẻ bình tĩnh như thế của anh khiến cho áp lực trong lòng Lý Bảo Tuấn càng lúc càng lớn.
“Cậu Thanh muốn tôi ra ngoài thì tôi đi là được!”, nói rồi Lý Bảo Tuấn nhanh chóng xoay người ra ngoài.
Thật lâu sau khi anh ta rời đi, Dương Thanh mới vội vàng nhìn Ngải Lâm hỏi: “Chị Lâm, Tống Tả và Tống Hữu đâu?”
Ngải Lâm giải thích: “Tiểu Uyển cần một số dược liệu trân quý để chữa trị cho cậu nên ba ngày trước họ đã đi tìm thuốc rồi”.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Mấy dược liệu kia vô cùng quý hiếm, rất khó tìm thấy trên thị trường. Nếu như có thể tìm được thì sẽ giúp ích rất lớn cho thương thế của anh”.
Dương Thanh gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn hai cô gái: “Bây giờ hai người mang bé Tĩnh An rời khỏi đây đi, em sẽ cho người che giấu thông tin của hai người”.
Nghe thấy lời nói của Dương Thanh, sắc mặt của cả hai cô gái bỗng chốc thay đổi. Đôi mắt Phùng Tiểu Uyển lập tức đỏ lên: “Anh Thanh, bây giờ thương thế của anh chưa khỏi, còn cần em chữa trị, em không thể đi được”.
Ngải Lâm cũng chực chờ sắp khóc: “Bây giờ cậu như thế này thì chúng tôi nỡ lòng nào bỏ cậu ở đây mà đi chứ? Cậu lo lắng sẽ liên lụy đến chúng tôi nên muốn chúng tôi đi có đúng không?”
Đúng là vì nguyên nhân này cho nên Dương Thanh mới không giấu diếm, anh nghiêm túc dặn dò: “Hai người cũng thấy rồi, nhà họ Lý đã bắt đầu nghi ngờ. Em còn chưa thể chắc chắn liệu đây có phải ý của ông tổ nhà họ Lý hay không, nhưng có thể xác định được là có người nào đó trong nhà họ Lý rất thù địch em, một khi để bọn họ biết em mất hết võ công thì mọi người đi theo em sẽ vô cùng nguy hiểm”.
“Không chỉ nhà họ Lý nguy hiểm mà ngay cả Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng nguy hiểm. Chắc chắn có rất nhiều người đang nghe ngóng tình hình của em, tạm thời em không thể thoát thân được nhưng hai người phải đi. Sẽ không ai gây khó dễ khi chưa xác định được võ công của em đã mất hết hay chưa”.
“Hơn nữa, cho dù hai người ở lại với em thì cũng không giúp được gì, trái lại sẽ trở thành gánh nặng cho em. Chị Lâm còn phải chăm sóc bé Tĩnh An. Còn Tiểu Uyển, có lẽ thông tin về y thuật vượt bậc của em đã lộ ra bên ngoài rồi, nếu như lúc này để người khác biết được tình trạng thật sự của anh thì sẽ có rất nhiều người nhắm đến y thuật của em”.
“Bởi vậy em mới nói hai người cần rời khỏi Hoàng Thành Thượng Quan càng nhanh càng tốt, sau đó tìm một nơi không có người tạm thời ở ẩn chờ tu vi của em khôi phục, em sẽ tự đến đón mọi người về nhà”.
“Được rồi, tất cả những điều muốn nói em đã nói xong, hai người muốn nói gì thì tóm gọn lại, sau đó nhanh chóng đi đi”.
Dương Thanh vội vàng nói.
Hai cô gái đều nước mắt lưng tròng nhìn Dương Thanh, không ai nói gì bởi họ cũng biết rõ tình cảnh đang gay go đến thế nào.
Quan trọng là dù họ có muốn ở lại bên cạnh Dương Thanh thì cũng không giúp được gì, trái lại sẽ trở thành trói buộc để người khác uy hiếp anh.
“Dương Thanh, cậu thật sự có cách khôi phục lại tu vi sao?”, Ngải Lâm đột nhiên hỏi.
Dương Thanh gật đầu: “Cho em ba ngày, kể cả em không khôi phục đến lúc đỉnh cao thì ít nhất thực lực cũng có thể khôi phục đến tám chín phần”.
Trong lòng Dương Thanh khiếp sợ, không ngờ Phùng Tiểu Uyển lại có một viên đan dược thần kỳ như vậy. Mặc dù tác dụng phụ rất nghiêm trọng nhưng lại có thể giữ được mạng trong thời khắc sống còn.
“Tiểu Uyển, cảm ơn em! Em đừng lo, chưa đến thời điểm nguy cấp nhất, anh tuyệt đối sẽ không uống viên đan dược này”.
Nghe thấy lời nói của Phùng Tiểu Uyển, sắc mặt Dương Thanh lập tức cứng đờ, có khả năng sẽ chết sao?
Ngải Lâm nghẹn ngào nói: “Nghiêm trọng như vậy à?”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Em đã cố hết sức, loại đan dược này một người cả đời chỉ được dùng một lần”.
Dương Thanh ngẩn người một lúc rồi mỉm cười: “Yên tâm đi, chỉ cần cho anh ba ngày thì anh nhất định có thể khôi phục thực lực, anh không có cơ hội dùng hai viên đan dược này đâu”.
Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng lại tràn đầy bi thương, không ngờ anh lại bị ép đến nông nỗi này.
Giờ đây, điều Dương Thanh lo lắng nhất là Lý Trọng đã sai sử Lý Bảo Tuấn đến thử mình.
Nếu như thế thì khả năng cao là anh sẽ phải dùng đến hai đan dược mà Phùng Tiểu Uyển đã cho kia.
Dù sao thì bây giờ Dương Thanh ngay cả Vương Cảnh sơ kỳ cũng không bằng, trong khi Lý Trọng lại là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, mượn dùng Đại Đạo Thiên Diễn Kinh thì có thể bộc phát ra sức mạnh ngang bằng Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Nếu lão ta thật sự muốn giết thì Dương Thanh hoàn toàn không thể phản kháng, dưới tình huống đó, dù không muốn thì cũng chỉ có thể dùng hai đan dược kia.
Dù sao như thế còn có cơ hội sống sót, nếu không dùng thì thật sự sẽ bị giết.
Dương Thanh không nghĩ lâu, mở miệng thúc giục: “Thôi, hai người đừng lo lắng nữa, nhanh nhanh nào!”
“Được rồi, vậy chúng tôi đi trước, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ưu tiên mạng sống lên hàng đầu. Đừng quên vợ con, người anh em Mã Siêu và rất nhiều bạn bè đều đang chờ cậu”, Ngải Lâm nói mà vành mắt đỏ au.
Đôi mắt của Phùng Tiểu Uyển cũng ướt đẫm: “Anh Thanh, anh nhất định phải bình an trở về, chúng em đều sẽ chờ anh!”
Dương Thanh gật đầu, trong mắt cũng tràn đầy sự không nỡ, cố gắng cười tươi: “Đi thôi!”
Hai cô gái lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với Dương Thanh. Sau khi hai người đã đi, anh mới thở một hơi.
Trong tay cầm một bình sứ màu trắng và một bình ngọc nhỏ, ánh mắt Dương Thanh dần dần trở nên nghiêm túc.
“Nếu nhà họ Lý thật sự dám phản bội thì mình sẽ khiến họ phải trả giá đắt!”, Dương Thanh lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn.
Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự trong khu nhà cao cấp họ Lý, tất cả thành viên trong nhà đều có mặt ở đây. Lý Trọng ngồi ở vị trí đầu, bên trái là Lý Giang Hùng - chủ gia tộc hiện tại của nhà họ Lý.
Xuống chút nữa là con của Lý Giang Hùng cùng các cháu chắt.
“Lão gia chủ, hai người phụ nữ bên cạnh Dương Thanh vừa cùng nhau đi rồi ạ”, giữa lúc đó, một người giúp việc đi vào báo cáo.
Lý Trọng nhíu mày: “Sao hai người đó lại đột nhiên đi thế?”
Lý Giang Hùng trả lời: “Bố, nhất định là Dương Thanh cảm thấy được gì đó nên mới bảo hai người phụ nữ kia đi”.
Lý Bảo Tuấn vừa trở về từ chỗ của Dương Thanh cũng góp lời: “Ông nội nói đúng đấy ạ, nhất định là thế rồi. Vừa rồi cháu đi thăm dò, cậu ta tỏ ra rất hung hăng nhưng lại không làm gì mà chỉ uy hiếp bắt cháu ra ngoài. Chắc chắn đúng như những gì người của chúng ta nghe thấy, võ công của cậu ta đã bị phế bỏ”.
Lý Giang Hùng nhìn Lý Trọng, trong mắt còn có vài phần tham lam. Ông ta phân tích: “Thưa bố, con cho rằng đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta giết Dương Thanh. Cậu ta còn trẻ mà đã có thực lực hùng mạnh như thế thì tất nhiên có bí mật động trời nào đó. Nếu nhà họ Lý chúng ta có được bí mật của cậu ta thì Hoàng tộc có là gì?”
Lý Trọng vẫn không nói một câu nào, trên khuôn mặt tràn đầy sự do dự.
“Ông tổ, cháu đề nghị chúng ta hãy bắt hai người phụ nữ kia lại. Đang lúc này mà Dương Thanh bảo họ đi chắc chắn là sợ làm họ bị liên lụy. Nếu chúng ta bắt hai người phụ nữ đó về nhà họ Lý thì dù Dương Thanh không bị mất tu vi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ”.
“Nhưng nếu tu vi của cậu ta thật sự bị phế thì chúng ta sẽ dễ dàng khống chế sống chết của cậu ta, thế nên cháu mới nói hai người phụ nữ kia là mấu chốt để khống chế Dương Thanh”.
Lý Bảo Tuấn đưa ra đề nghị của mình.
Lý Giang Hùng thấy Lý Trọng không nói gì cũng vội vàng thúc giục: “Bố, bố còn do dự gì nữa chứ, hãy nhanh chóng hạ lệnh đi ạ. Hai người phụ nữ đó đã đi mất mà chúng ta mới đi thì đã chậm rồi!”
Lý Trọng nhíu mày, lạnh giọng nói: “Mấy đứa có biết giả sử võ công của Dương Thanh không bị phế thì đến khi cậu ta khôi phục, nhà họ Lý sẽ gặp phải tai họa như thế nào không?”
Tất cả những người trong dòng chính nhà họ Lý đều im bặt.
Lão ta nghiêm nghị nói tiếp: “Ngay cả khi Dương Thanh bị phế thật thì chỉ cần có thể khôi phục tu vi, với tính cách của cậu ta thì trong tương lai chắc chắn sẽ đến Hoàng tộc họ Diệp, một khi Hoàng tộc họ Diệp bịtiêu diệt, nhà họ Lý chúng ta có thể thay thế rồi”.
Rõ ràng Lý Trọng vẫn rất dè chừng Dương Thanh.
Tia tàn độc lóe lên trong đôi mắt của Lý Giang Hùng, lão ta mở miệng nói: “Bố à, bố là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh mà, người bảo vệ Hoàng tộc mà không xuất hiện thì bốn Hoàng tộc lớn không làm gì được nhà họ Lý chúng ta”.
“Cho dù chúng ta có thể thay thế được Hoàng tộc họ Diệp thì có gì khác nhau đâu chứ? Cũng chỉ là nắm giữ một tòa Hoàng thành thôi, không hơn”.
“Còn nữa, chỉ cần Dương Thanh còn tồn tại thì dù mình thay thế được Hoàng tộc họ Diệp cũng vẫn bị cậu ta quản chế, vậy thì tại sao chúng ta còn muốn trở thành Hoàng tộc?”
“Không những thế, Dương Thanh đang nắm giữ một bí mật rất lớn, một khi bị nhà họ Lý chúng ta khống chế thì có lẽ sẽ bồi dưỡng ra được một lượng lớn cao thủ”.
Hiển nhiên, mỗi người ở đây đều mơ ước có được bí mật của Dương Thanh.
Thực lực đột phá đến Siêu Phàm Cảnh không chỉ mang đến lợi ích cho gia tộc mà còn cho bản thân, đầu tiên chính là tuổi thọ sẽ tăng lên rất nhiều.
Giống như Lý Trọng bây giờ đã sống trăm tuổi, còn lâu lắm mới tính đến chuyện cuối đời.
Lý Trọng nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của những người trong gia tộc, sự do dự trong mắt dần dần biến mất. Lão ta vung tay lên: “Như vậy thì nghe theo ý của mọi người”.
“Vâng, ông tổ!”
Lý Bảo Tuấn lập tức vui mừng, vội vàng nhận lệnh rời đi.
Lý Trọng cũng đi về phía Dương Thanh.
“Cậu Thanh, nghe nói cậu tỉnh, tôi tới thăm đây”.
Lý Trọng nở nụ cười, thái độ với Dương Thanh vô cùng cung kính, tựa như vẫn giống như trước, không có bất kỳ thay đổi nào.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn Lý Trọng, ngay sau đó nói: “Không phải vừa rồi ông mới phái người tới thăm dò sao?”
Lý Trọng hơi sửng sốt, tựa hồ cũng không ngờ Dương Thanh lại nói trực tiếp như vậy, trong lòng bỗng nhiên hơi căng thẳng. Dẫu sao đến bây giờ, lão ta vẫn chưa biết rốt cuộc Dương Thanh đã mất tu vi hay chưa.
Nếu như đã mất, cho dù Dương Thanh không nhằm vào nhà họ Lý, sợ là giấc mộng thay thế Hoàng tộc họ Diệp của nhà họ Lý cũng sẽ tan tành.
Sau mấy giây đờ đẫn ngắn ngủi, Lý Trọng vội vàng phủ nhận: “Tôi không phái người tới thăm dò cậu mà!”
Dương Thanh cười nhạt: “Thì ra không phải là ông phái tới xem tôi. Tôi đã nói rồi, sao cháu chắt của ông lại dám ngang ngược trước mặt tôi như vậy, nếu như không phải nể mặt ông, tên kia đã đi chầu Diêm Vương rồi”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Lý Trọng thầm run rẩy trong lòng. Sao lão ta không nghe ra đây là lời cảnh cáo của Dương Thanh với mình chứ.
Lão ta vốn muốn dò xét thử rốt cuộc Dương Thanh đã khôi phục tu vi võ đạo hay chưa, nhưng bây giờ lại không biết nên dò xét thế nào.
Từ trên người Dương Thanh, lão ta không cảm nhận được chút khí tức võ đạo nào. Nhưng lão ta cũng biết, mặc dù Dương Thanh không để lão ta biết cảnh giới võ đạo, nhưng thực lực thật sự đã vượt qua lão ta. Chỉ cần Dương Thanh không để lộ ra thực lực, ngay cả lão ta cũng không cảm nhận được thực lực võ đạo của anh.
Nhưng lão ta đã phái Lý Bảo Tuấn đi ngắn cản Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm rồi, đợi lát nữa người được mang về, lão ta nên giải thích thế nào đây?
Lý Trọng nhất thời rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, muốn ra tay dò xét, lại lo lắng chọc giận Dương Thanh. Nếu như Dương Thanh bị phế rồi thì thôi, nhưng nếu như chưa bị phế thì biết làm sao đây?
Dương Thanh bỗng nhiên lên tiếng: “Ông còn có chuyện gì không? Nếu như không có, vậy mời ông đi cho, hôm đó giao đấu với người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, tôi cũng có cảm ngộ nên đúng lúc muốn thử xem có thể đột phá hay không”.
Lý Trọng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra có nên ra tay dò xét Dương Thanh hay không, nhưng trong lòng vẫn rất kiêng dè anh. Dương Thanh đã lên tiếng, lão ta không dám ở lại nữa, vội vàng đứng lên nói: “Đã như vậy, vậy tôi không quấy rầy nữa, đợi lát nữa tôi sẽ sắp xếp một người làm tới, nếu như cậu Thanh cần gì thì cứ dặn dò”.
“Được!”, Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Anh đương nhiên biết người làm trong miệng Lý Trọng sợ rằng sẽ là một cao thủ đứng đầu, tới để giám thị anh, anh cũng không từ chối, thẳng thắn đồng ý.
Mà lúc này trong lòng Lý Trọng đang dậy sóng kinh hoàng, Dương Thanh vừa nói anh mới cảm ngộ lại định thử đột phá, cũng không biết là thật hay giả.
Nếu là thật, Dương Thanh có thể tiến tới thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh, cùng cảnh giới với lão ta.
Khi Dương Thanh còn ở Siêu Phàm Tam Cảnh đã có thể suýt nữa đánh chết Diệp Lâm có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu anh đột phá đến Siêu Phàm Tứ Cảnh, có phải cho dù gặp lại người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng có thể đánh một trận hay không?
Càng nghĩ, Lý Trọng lại càng thêm sợ hãi trong lòng, khoảnh khắc lão ta rời khỏi phòng Dương Thanh, cả người đều ượt rượt mồ hôi lạnh.
Lão ta vừa rời đi, chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng vang lên. Anh bỗng nhiên có dự cảm xấu, vội vàng nhận máy, liền nghe thấy Phùng Tiểu Uyển vô cùng căng thẳng nói: “Anh Thanh, em nghĩ có người theo dõi em và chị Ngải, em có thể cảm nhận được khí tức võ đạo của đối phương vẫn luôn khóa chặt chúng em”.
Phùng Tiểu Uyển có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong, có thể cảm giác được khí tức cao thủ cũng không khó.
Nghe Phùng Tiểu Uyển nói vậy, sắc mặt Dương Thanh lập tức trầm xuống, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Cho dù là ai, nếu như đối phương muốn dẫn hai người đi, hai người đừng phản kháng gì cả, anh sẽ đi cứu hai người”.
“Nhưng tình hình của anh Thanh bây giờ...”, Phùng Tiểu Uyển không nói tiếp nữa.
Dương Thanh nói: “Yên tâm đi, mặc dù võ công của anh Thanh nhà em bị phế, nhưng cũng sẽ không phải cứ mãi như vậy, nếu như có người dẫn hai người đi, hai người cứ đi theo là được, cho anh thêm ba ngày nữa, đợi võ công của anh khôi phục hoàn toàn, nhất định sẽ cứu hai người ra”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Phùng Tiểu Uyển mới lên tiếng: “Anh Thanh, chúng em biết, anh yên tâm đi”.
Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt Dương Thanh tràn đầy vẻ tức giận.
Phùng Tiểu Uyển nhất thời sợ hãi, vội vàng nói: “Chị Lâm, em không đi!”
Ngải Lâm cầu khẩn nói: “Tiểu Uyển, coi như chị cầu xin em, giúp chị mang Tĩnh An đi, có được không? Chị chỉ là một người bình thường, ở trong tay cao thủ võ đạo, chị hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, nhưng em lại không như vậy, em có thực lực nên cơ hội rời đi rất lớn”.